[Tạp văn] Cuộc sống về đêm

thang761

Senior Member
Tôi từng là một tài xế xe ôm công nghệ trong một khoảng thời gian dài. Trong suốt hành trình cuộc sống về đêm ấy, tôi đã từng trải qua rất nhiều câu chuyện, những mẫu chuyện nhỏ này tôi viết ra để giữ lại ký ức của một thời để nhớ.

1. Nữ bệnh nhân

11 giờ đêm, cơn gió mát dẫn tôi đến giấc thiu thiu ngủ, thì tiếng chuông nổ cuốc lại vang lên. Ngon rồi, giờ này nổ cuốc thì lại được thêm phụ phí - tôi thầm nghĩ.
  • Dạ alo chị đặt xe phải không
  • Đúng rồi em, em chạy thẳng vô khu chạy thận bệnh viện L nha, nói bảo vệ họ chỉ cho vô
Đang thầm nghĩ lại gặp khách âm binh rồi, nhưng thôi kệ, giá cuốc cũng đang ngon nên ráng bào. Chạy quanh quanh một hồi thì cũng tới khu chạy thận, đêm rồi nên chỉ còn cái đèn hành lang leo lét sáng, xung quanh toàn tiếng ếch nhái côn trùng. Người phụ nữ lưng gù đang tiến lại xe tôi.
- Em lại gần cái bậc thềm cho chị bước lên - người phụ nữ cất tiếng

Lại gần tôi mới thấy rõ mặt, người chị cong cong, đi rất khó khăn, hàm răng thì lỉa chỉa lòi hẵn ra ngoài. Lúc này thì tôi thực sự thương cảm, định bụng là sẽ không lấy tiền xe. Đến nơi là một căn trọ nhỏ, có đứa con gái tầm 5-6 tuổi đứng chờ ở cửa. Đỡ chị xuống cho tiện, tôi ngõ ý tặng chị tiền cuốc xe.
- Nè, mày cứ lấy tiền - Chị la giọng hụt hơn, rồi lầm bầm - biết sống được bao lâu...

Những ngày sau đó chị thành mối quen không qua app của tôi. Chị kể đi chạy thận ở bệnh viện, nhưng còn đứa nhỏ nên hàng đêm chị trốn về với con. Tôi chỉ gặp chị buổi tối, còn sáng chị có ông chú hàng xóm chở vô viện giùm. Mỗi đêm tôi chở chị về là đều thấy bé gái đứng trước cửa chờ, nó reo vui như tôi lúc xưa, mỗi khi mẹ đi chợ về. Nhiều hôm lạnh giá tôi bỗng thấy ấm lòng vì hình ảnh ấy.

Bỗng... một ngày tôi không nhận được điện thoại từ chị nữa, thầm nghĩ chắc hôm nay chị mệt, hoặc chị đã đặt xe khác. Rồi hai ngày, ba ngày.... nhiều ngày sau, tôi vẫn không nhận được cuốc xe từ bệnh viện lúc 11 giờ đêm đó nữa. Có hôm vì tò mò quá nên tôi có chạy lại căn trọ của vị khách cũ, tôi thấy có treo biển cho thuê trọ, chắc là chị đã chuyển chỗ ở. Chỉ có điều, một đêm đang đậu xe chờ khách ở vệ đường, có một bé gái cứ đứng nhìn chăm chăm tôi từ xa, rồi lẫn khuất khi cả hai cặp mắt vô tình chạm nhau, ôi, sao mà giống cô bé gái nhỏ ấy quá.... Mong là mọi điều bình an.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Tôi từng là một tài xế xe ôm công nghệ trong một khoảng thời gian dài. Trong suốt hành trình cuộc sống về đêm ấy, tôi đã từng trải qua rất nhiều câu chuyện, những mẫu chuyện nhỏ này tôi viết ra để giữ lại ký ức của một thời để nhớ.

1. Nữ bệnh nhân

11 giờ đêm, cơn gió mát dẫn tôi đến giấc thiu thiu ngủ, thì tiếng chuông nổ cuốc lại vang lên. Ngon rồi, giờ này nổ cuốc thì lại được thêm phụ phí - tôi thầm nghĩ.
  • Dạ alo chị đặt xe phải không
  • Đúng rồi em, em chạy thẳng vô khu chạy thận bệnh viện L nha, nói bảo vệ họ chỉ cho vô
Đang thầm nghĩ lại gặp khách âm binh rồi, nhưng thôi kệ, giá cuốc cũng đang ngon nên ráng bào. Chạy quanh quanh một hồi thì cũng tới khu chạy thận, đêm rồi nên chỉ còn cái đèn hành lang leo lét sáng, xung quanh toàn tiếng ếch nhái côn trùng. Người phụ nữ lưng gù đang tiến lại xe tôi.
- Em lại gần cái bậc thềm cho chị bước lên - người phụ nữ cất tiếng

Lại gần tôi mới thấy rõ mặt, người chị cong cong, đi rất khó khăn, hàm răng thì lỉa chỉa lòi hẵn ra ngoài. Lúc này thì tôi thực sự thương cảm, định bụng là sẽ không lấy tiền xe. Đến nơi là một căn trọ nhỏ, có đứa con gái tầm 5-6 tuổi đứng chờ ở cửa. Đỡ chị xuống cho tiện, tôi ngõ ý tặng chị tiền cuốc xe.
- Nè, mày cứ lấy tiền - Chị la giọng hụt hơn, rồi lầm bầm - biết sống được bao lâu...

Những ngày sau đó chị thành mối quen không qua app của tôi. Chị kể đi chạy thận ở bệnh viện, nhưng còn đứa nhỏ nên hàng đêm chị trốn về với con. Tôi chỉ gặp chị buổi tối, còn sáng chị có ông chú hàng xóm chở vô viện giùm. Mỗi đêm tôi chở chị về là đều thấy bé gái đứng trước cửa chờ, nó reo vui như tôi lúc xưa, mỗi khi mẹ đi chợ về. Nhiều hôm lạnh giá tôi bỗng thấy ấm lòng vì hình ảnh ấy.

Bỗng... một ngày tôi không nhận được điện thoại từ chị nữa, thầm nghĩ chắc hôm nay chị mệt, hoặc chị đã đặt xe khác. Rồi hai ngày, ba ngày.... nhiều ngày sau, tôi vẫn không nhận được cuốc xe từ bệnh viện lúc 11 giờ đêm đó nữa. Có hôm vì tò mò quá nên tôi có chạy lại căn trọ của vị khách cũ, tôi thấy có treo biển cho thuê trọ, chắc là chị đã chuyển chỗ ở. Chỉ có điều, một đêm đang đậu xe chờ khách ở vệ đường, có một bé gái cứ đứng nhìn chăm chăm tôi từ xa, rồi lẫn khuất khi cả hai cặp mắt vô tình chạm nhau, ôi, sao mà giống cô bé gái nhỏ ấy quá.... Mong là mọi điều bình an.

via theNEXTvoz for iPhone
🇩🇪
 
tầm này đi đêm 1 mình cũng sợ bỏ xừ, có đội khoảng 3÷4 ông đi cùng còn đỡ 🙄

Gửi từ Samsung SM-J600G bằng vozFApp
 
Công việc mà fen, rồi cũng quen thôi :)

via theNEXTvoz for iPhone

dù sao vẫn hóng thêm chuyện của bác
X2W7pUS.png


Gửi từ Samsung SM-J600G bằng vozFApp
 
2. Bà già bới rác

Đêm, có một bà cụ nhìn có vẽ cằn cỏi đạp một chiếc xe cũ, hai bên yên là hai bao tải lớn, nơi mà khi tìm được "chiến lợi phẩm" thì bà ta thảy vào đó một cách rất điệu nghệ. Cái bóng hình ấy khiến tôi nhớ tới ngoại tôi ở quê nhà, điều đó thôi thúc tôi chú ý đến bà.

Từ hôm biết đến bà thì tôi luôn chủ động giữ lại vỏ lon nước, chai nước uống để dành cho bà. Mỗi lần đến bỏ vào giỏ, bà lại cười khà khà rồi cảm ơn. Nhiều hôm có người mua cái bánh hay chai nước đến cho thì bà đều từ chối, bà chỉ lầm lũi bới thùng rác, thỉnh thoảng lại cười khà khà khi kiếm được nhiều. Có lần ở cửa hàng tiện lợi, một đám trẻ ăn uống xong để lại bãi rác trên bàn, tôi bất ngờ rằng sau khi bà gom những vỏ chai, lon, thì bà quay lại gom luôn những bịch bánh, hộp xốp bỏ vào thùng rác. Không chỉ tôi mà cũng nhiều ánh mắt có chút bất ngờ. Bất ngờ vì những người trẻ kia lại thiếu văn minh đến như vậy, bất ngờ vì một người luôn nhem nhuốc với rác, lại có hành động dù bình thường nhưng rất đáng trân quý như vậy.

Đêm vẫn dài, vẫn còn tiếng chai lon va vào nhau lạo xạo, tiếng bánh xe vẫn quay xè xè, tôi nghe giọng cười khà khà vang vọng khắp nẻo đường.


via theNEXTvoz for iPhone
 
3. Những em gái vui vẻ

Thi thoảng để chống buồn ngủ khi chạy đêm, tôi mua cà phê ở cửa hàng tiện lợi để cứu cánh. Riết rồi thành quen, em nhân viên cứ thấy mặt tôi là lại như cũ, đôi lúc chúng tôi chọc nhau những câu vui vẻ, hay có khi tôi lại mua tặng em nó một cây kẹo. Chúng tôi chẳng ai biết tên ai, cũng chẳng có nhu cầu biết gì về nhau, chỉ là những hoàn cảnh tương đồng về đêm, trao cho nhau nụ cười để có động lực, tinh thần vui vẻ mà "chiến đấu" trong đêm dài. Một ngày... tôi không còn gặp em, em chẳng còn gặp tôi, nhưng có lẽ chúng tôi đều cầu chúc cho nhau những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

via theNEXTvoz for iPhone
 
chuyện đầu buồn v.
Ở sài gòn đoạn Mai chí thọ có 1 bé gái đứng ăn xin người nhỏ chỉ chừng 4,5 tuổi.người đen nhẻm,gầy gò,ít khi có người cho,ko biết lớn lên 1 chút rồi sao nữa.
 
Back
Top