Thâm hụt thương mại Ấn Độ - Trung Quốc lập kỷ lục gần 100 tỷ USD

Nó sẽ đúng ở một quốc gia khác, nhưng ở Ấn chưa chắc, nếu không muốn nói là không thể =))

Hệ thống đẳng cấp Varna nó "ưu việt" lắm anh ạ, nhắc lại để anh khỏi quên đó là TÔN GIÁO, Ấn Độ là quốc gia thần quyền dưới cái mác dân chủ, là ông cố nội của quân chủ tập quyền. 400tr dalit sẵn sàng chấp nhận chịu nghèo đói, thất học, vô gia cư, thậm chí ăn cớt bò với niềm tin vào kiếp sau đầu thai là một Brahmin ăn trên ngồi chốc mà anh hy vọng họ sẽ bật lại tầng lớp trên à ? Thằng nào dám đứng lên chống lại chưa kịp đợi bọn ở trên dập thì bị chính người cùng tầng lớp của mình diệt luôn cmnr =))

Trong hoàn cảnh tầng lớp trên kiên quyết bảo vệ địa vị và quyền lợi của mình, tầng lớp dưới sẵn sàng vui vẻ chấp nhận với điều đó, bất kể điều đó động chạm tới lợi ích tối thiểu của chính mình và duy trì suốt 4000 năm, anh còn đợi chờ gì cái "sự thực dụng" ? "Sự thực dụng" của tầng lớp dưới cùng của Ấn Độ chính là ở kiếp sau không phải ở kiếp này, anh nói điều đó phi logic nhưng với tụi Ấn thì không phải vậy. Tư tưởng của anh và họ không giống nhau, áp đặt suy nghĩ của mình vào đó không giải quyết được gì đâu :go:
Có thể do cách nhìn tôi vs anh khác nhau. Về cơ bản thì tôi vẫn tin “nước chảy đá mòn”.

Anh có góc nhìn từ bên ngoài và dùng các nước xung quanh để so sánh rồi kết luận là không thể.

Để so sánh tuyệt đối phải so với chính nó trong quá khứ xem đã phát triển hơn chưa thay vì so sánh với nước khác.

Anh không thể nói 5000 măm qua Ấn vẫn vậy. Trong khi chỉ 50 năm Trung Quốc cũng lột xác cũng với quá khứ 5000 năm bị nho giáo kìm kẹp.

Như anh đã thấy 1 xu thế…. Ông nào phát triển trước lại có nguy cơ lụi bại trước. Già hoá + lười đẻ….. EU giờ bị Ấn + Hồi xâm lược mềm kìa.
 
So sánh dalit Ấn với thế giới
  • Mỹ có nô lê da đen
  • Trung quốc có “tiện nhân”
  • Các quốc gia bị đô hộ (giống 1 phần)

Điểm chung lớn nhất
  • Bị định danh từ khi sinh ra đến chết đi
  • Ko dc hoặc hạn chế tiếp cận kiến thức
  • Chỉ dc làm cv thấp kém dơ bẩn

Dĩ nhiên ko giống hoàn toàn, nhưng các điểm cốt lõi khá giống về bản chất: Ko coi họ là ng bình đẳng.

——
Giải pháp của cac quốc gia : Chiến tranh.
Đánh qua đánh lại, một lần ko dc thì nhiều lần. Cho đến khi nhà cầm quyền mới có quan điểm thông thoáng, bất bình đẳng không còn quá sâu sắc nữa. (Có thể vì lợi ích nên lôi kéo hứa hẹn giải phóng cho tầng lớp này)

Còn tiếp tục đấu tranh hoàn bình thì có lẽ ko bao giờ.

Ấn có một giai đoạn hay một khoảnh khắc khi một Dalit vươn lên du học nước ngoài, dc chính quyền Anh ghi nhận. Sau này ông ta là người soạn Hiến Pháp cho Ấn, nghiêm cấm phân biệt giai cấp, cải cách tiến bộ. Nhưng rốt cuộc mọi thứ chỉ tồn tại trên giấy (dù nó là Hiến Pháp).
Cuối đời ông cũng chuyển qua Phật giáo bởi vì: Hindu ko cho chúng t làm người!
 
Anh ít nghe về nó là tại vì báo chí ít viết về nó thôi, chứ mấy món tài nguyên công nghiệp như thép kẽm, lithium,.... nó toàn trong top 10 thằng xuất của thế giới đấy :sweat:
Còn diện tích thì anh đã trừ cái phần phía tây hoang mạc của TQ ra chưa :doubt:
So diện tích đất có dân ở thì Tàu Ấn xêm xêm nhau thôi. Hơn nửa diện tích đất Tàu phía tây toàn núi với hoang mạc ko có người ở, 94% dân tập trung ở vùng đồng bằng duyên hải hai con sông lớn, còn Ấn thì trải đều hơn.

Còn nói tôn giáo kìm hãm Ấn cũng chả đúng. Ấn vốn là hàng trăm nước nhỏ hợp thành, 2000 sắc dân khác nhau, hơn trăm ngôn ngữ thì chả có cái thể chế mịa gì có thể thống nhất được lũ này cả trừ thần quyền ra. Tàu khựa cổ đại cũng vấn đề tương tự dù ít trầm trọng hơn, và chúng nó thống nhất được là nhờ văn hoá và tổ chức nhà nước trật tự xã hội theo nho giáo của chúng nó vào thời đấy quá ưu việt thượng đẳng so với phần còn lại của châu Á, đến mức đồng hoá được cả đám du mục chiếm được Trung Nguyên. Tính ra cũng may con Vịt thời trung đại chịu ảnh hưởng của nó chứ mà theo văn hoá Ấn như đám SEA khác thì h khác gì mọi :big_smile: Còn Ấn thì nói chung no hope vượt được Khựa các ông hi vọng làm gì cho mất công.
Diện tích tuyệt đối không có ý nghĩa gì cả. Nói về đất chật người đông thì chính TQ mới là đất chật người đông. Vì 90% dân số chỉ sống chen chúc loanh quanh các thành phố ven biển miền Đông.
Diện tích đất nông nghiệp của TQ rất ít, mấy ngàn năm lúc nào TQ cũng bị đe doạ bởi nạn đói. Hiện tại TQ vẫn là nước nhập khẩu lương thực số 1 thế giới.
Còn ấn độ thì mọi tiềm năng chưa dc khai thác còn nhiều lắm.

Ấn cũng có sa mạc Thar mà. Với lại hoang mạc, cao nguyên cũng là lợi thế, có thể làm nhà máy điện mặt trời hay trồng táo, trồng ớt. Sau này nước biển dâng thì lên núi ra hoang mạc bơm nước ngầm lên trồng trọt vẫn được, thằng nào không có hai cái này thì bủm luôn.

Tầm 1000-2000 năm trước Nho giáo đúng là bá đạo, ông tổ của nhà nước tập quyền, thống nhất văn hóa, di dân đồng hóa... trong khi Hindu vẫn theo cấu trúc nhà nước kiểu cát cứ phân phong mỗi thằng một phách. Thằng Champa cũng là liên bang 5 nước nhỏ chứ chả phải nhà nước thống nhất, lúc mạnh nhất đánh nhau chỉ lo cướp xong dông mà không chú trọng di dân đồng hóa chiếm đất, nên cứ thọt dần đều.

Ấn làm éo có dân tộc mà kết dính fen. Phải dùng tiếng anh để làm ngôn ngữ chính thức thì biết độ nát bét của nó rồi đấy . Thằng ấn này khởi điểm phải hơn gấp 10 lần thằng khựa mà giờ thì chả cần so luôn . Ở khựa dù nhà mày nghèo hèn hay xuất phát điểm thấp thế nào nhưng học giỏi hoặc có tài năng thì vẫn có cửa vươn lên vẫn được xã hội trọng vọng . Còn ở ấn mày là dalit thì mày có là thiên tài thì cũng chả được tính là con người
Thậm chí nhà nghèo học giỏi còn là cái mác để khoe, như VN năm nào cũng có bài báo thủ khoa nhà nghèo còn những thằng thủ khoa nhà giàu thì báo lờ tít đi. Anh nào thành công cũng khoe hồi xưa nhà tôi nghèo lắm, hỏi kĩ ra thì nghèo = không có tiền ăn chơi như các bạn.
 
Có thể do cách nhìn tôi vs anh khác nhau. Về cơ bản thì tôi vẫn tin “nước chảy đá mòn”.

Anh có góc nhìn từ bên ngoài và dùng các nước xung quanh để so sánh rồi kết luận là không thể.

Để so sánh tuyệt đối phải so với chính nó trong quá khứ xem đã phát triển hơn chưa thay vì so sánh với nước khác.

Anh không thể nói 5000 măm qua Ấn vẫn vậy. Trong khi chỉ 50 năm Trung Quốc cũng lột xác cũng với quá khứ 5000 năm bị nho giáo kìm kẹp.

Như anh đã thấy 1 xu thế…. Ông nào phát triển trước lại có nguy cơ lụi bại trước. Già hoá + lười đẻ….. EU giờ bị Ấn + Hồi xâm lược mềm kìa.
Éo biết cái gì cũng phát biểu liều không có nho giáo thì khựa nó oẳng từ 8 đời cmnr. Nho giáo không hề kìm kẹp nhé như thời tống nho giáo cực thịnh thì cũng là lúc khựa có những phát minh lớn đấy đừng đùa . Khựa nó tụt hậu là do nhà thanh thôi căn bản bọn mãn tộc cũng sợ Hán tộc phát triển để làm lung lay sự thống trị của bọn nó . Còn cái éo nào cũng đổi tại nho giáo là sao
 
Nói chung ở rất nhiều thớt về Ấn Độ tôi đã nói nhiều lần rồi. Muốn hóa rồng hóa hổ hay đuổi kịp Tàu gì đó thì cái trước tiên phải làm là xóa bỏ phân chia giai cấp , đối xử bình đẳng với dalit. Sau đó là giáo dục cho đám dalit và dẹp luôn mấy cái mê tín dị đoan đi. Còn chừng nào chưa làm được thì các anh có vẽ hưu vẽ vượn gì về thằng Ấn thì nó cũng ko thành hiện thực được đâu.
 
Có thể do cách nhìn tôi vs anh khác nhau. Về cơ bản thì tôi vẫn tin “nước chảy đá mòn”.

Anh có góc nhìn từ bên ngoài và dùng các nước xung quanh để so sánh rồi kết luận là không thể.

Để so sánh tuyệt đối phải so với chính nó trong quá khứ xem đã phát triển hơn chưa thay vì so sánh với nước khác.

Anh không thể nói 5000 măm qua Ấn vẫn vậy. Trong khi chỉ 50 năm Trung Quốc cũng lột xác cũng với quá khứ 5000 năm bị nho giáo kìm kẹp.

Như anh đã thấy 1 xu thế…. Ông nào phát triển trước lại có nguy cơ lụi bại trước. Già hoá + lười đẻ….. EU giờ bị Ấn + Hồi xâm lược mềm kìa.
Mọi sự so sánh đều khập khiễng nhưng tôi thấy anh đã rất chủ quan, thiếu hiểu biết và ngộ nhận về 2 quốc gia này.
Cái gì mà 5000 năm bị Nho giáo kìm kẹp? :eek:
Khổng tử, ông tổ đạo nho mới 2500 tuổi thôi anh.
Và cái Nho giáo anh gọi là kìm kẹp TQ lại chính là thứ mang lại văn minh và thịnh vượng cho cả khu vực Đông Á đấy ạ.
Trung Quốc tuy có những giai đoạn nhìn từ bên ngoài rất suy yếu nhưng thực ra căn cơ của nó là cực mạnh.
TQ có kinh nghiệm thống nhất dưới 1 chính quyền trung ương mạnh trong hơn 2000 năm và người dân đã quen sống phục tùng theo mệnh lệnh của lãnh đạo, đó là cái mà Ấn độ không có.
TQ có 1 nền văn hoá và dân tộc - ngôn ngữ do phần đông dân số thống trị , tức là ít bị chia rẽ về tiếng nói và văn hoá, cái mà Ấn Độ không có.
Cả thế giới chỉ có duy nhất 1 TQ mà anh nói cứ như làm được như TQ là đương nhiên, là vô cùng dễ dàng vậy :eek:
Ấn Độ muốn đạt được 1 phần của TQ còn nhiều thứ phải làm lắm.
 
Ấn năng lực sản xuất thấp tè, toàn nhập tàu rồi xuất khẩu nông sản với tài nguyên mà nhiều nước cũng có. Đến cái ngành hạt điều là 1 ngành chủ lực mà còn thua con Vịt thì chuyện đua tranh với tàu chỉ là viễn vông.
81Sccak.gif
Vì quá đông dân và nhiều yếu tố khác như trình độ lao động, cơ sở hạ tầng hay cơ cấu kinh tế... nên ở Ấn nó có nhiều ngành thâm dụng lao động, như dệt may, nông nghiệp, hạt điều ấy cũng là 1 ví dụ. Ở VN sử dụng máy móc nhiều, nhưng Ấn nó toàn là người làm. Thằng Tàu cũng đông dân như Ấn, nhưng nó đã qua cái giai đoạn thâm dụng lao động rẻ mạt đỉnh điểm rồi, nó đang cố gắng nâng cấp lên. Còn thằng Ấn thì vẫn đang loay hoay với đống lao động giá rẻ, trình độ thấp vì đéo có lựa chọn nào tốt hơn. Mà mấy cái thâm dụng lao động thì đi đâu lấy năng lực sản xuất cao.
 
Có thể do cách nhìn tôi vs anh khác nhau. Về cơ bản thì tôi vẫn tin “nước chảy đá mòn”.

Anh có góc nhìn từ bên ngoài và dùng các nước xung quanh để so sánh rồi kết luận là không thể.

Để so sánh tuyệt đối phải so với chính nó trong quá khứ xem đã phát triển hơn chưa thay vì so sánh với nước khác.

Anh không thể nói 5000 măm qua Ấn vẫn vậy. Trong khi chỉ 50 năm Trung Quốc cũng lột xác cũng với quá khứ 5000 năm bị nho giáo kìm kẹp.

Như anh đã thấy 1 xu thế…. Ông nào phát triển trước lại có nguy cơ lụi bại trước. Già hoá + lười đẻ….. EU giờ bị Ấn + Hồi xâm lược mềm kìa.

Tại sao tôi không thể nói 4000 năm Ấn vẫn như vậy trong khi cấu trúc xã hội nó vẫn là như vậy trong suốt hơn 4000 năm ? Chế độ đẳng cấp Varna nó hình thành từ cách đây 4000 năm có lẽ rồi =)) Anh đừng so sánh chế độ thần quyền Ấn Độ với hoàng quyền Trung Hoa nó khập khiễng lắm anh ạ. Mà nho giáo nào kìm kẹp Trung Quốc 5000 năm ? Từ thời Hán Vũ Đế cho tới khi nó sụp đổ chỉ khoảng 2000 năm thôi và nó có thăng có trầm. Hán, Đường giàu vật chất, mạnh văn hoá cũng nhờ nho mà ra, nhà Tống thờ nho thì đã quá độ tbcn mà anh kêu nó kìm kẹp là phiến diện cmnr =))

Cứ cho là như anh nói "nước chảy đá mòn" đi rồi sao nữa ? Tôi nói Ấn Độ sẽ chia 5 xẻ 7 ngay lập tức anh tin không ? =)) Lý do rất đơn giản vì Ấn Độ không cùng một dân tộc, thực tế là Ấn Độ có tới mấy trăm ngôn ngữ khác nhau, mấy trăm sắc tộc khác nhau lận. Tôn giáo chính là sợi dây liên kết tất cả lại với nhau, bây giờ cách mạng đánh sập nó là đánh sập chính Ấn Độ.

Góc nhìn của tôi là góc nhìn dựa trên sử sách của chính Ấn Độ, thách anh tìm căn cứ lịch sử để phản biện đấy. Tôi cũng không so sánh Ấn với quốc gia khác luôn, chỉ có anh mới dám so Ấn với Tàu thôi chứ tôi thấy Ấn không xứng để so với TQ đâu. Tôi khẳng định luôn đếch sợ phải ăn gạch hay bị gọi cổ nâu vì đó là fact, văn minh cổ đại Ấn Độ có thể hơn TQ hoặc không, nhưng nói về xây dựng mô hình nhà nước ổn định để cai trị và phát triển quốc gia thì Ấn Độ chẳng có cái tuổi gì để so với TQ từ cổ đại đến hiện đại ;)
 
Mọi sự so sánh đều khập khiễng nhưng tôi thấy anh đã rất chủ quan, thiếu hiểu biết và ngộ nhận về 2 quốc gia này.
Cái gì mà 5000 năm bị Nho giáo kìm kẹp? :eek:
Khổng tử, ông tổ đạo nho mới 2500 tuổi thôi anh.
Và cái Nho giáo anh gọi là kìm kẹp TQ lại chính là thứ mang lại văn minh và thịnh vượng cho cả khu vực Đông Á đấy ạ.
Trung Quốc tuy có những giai đoạn nhìn từ bên ngoài rất suy yếu nhưng thực ra căn cơ của nó là cực mạnh.
TQ có kinh nghiệm thống nhất dưới 1 chính quyền trung ương mạnh trong hơn 2000 năm và người dân đã quen sống phục tùng theo mệnh lệnh của lãnh đạo, đó là cái mà Ấn độ không có.
TQ có 1 nền văn hoá và dân tộc - ngôn ngữ do phần đông dân số thống trị , tức là ít bị chia rẽ về tiếng nói và văn hoá, cái mà Ấn Độ không có.
Cả thế giới chỉ có duy nhất 1 TQ mà anh nói cứ như làm được như TQ là đương nhiên, là vô cùng dễ dàng vậy :eek:
Ấn Độ muốn đạt được 1 phần của TQ còn nhiều thứ phải làm lắm.
Bài của Lý Quang Diệu viết từ nhiều năm trước mà đến giờ vẫn đúng.

ẤN ĐỘ: Dưới vòng kim cô của hệ thống đẳng cấp

Qua nhiều năm, tôi đã đi đến một kết luận rằng không thể so sánh Trung Quốc với Ấn Độ. Trung Quốc phát triển một cách hữu cơ và trở thành một dân tộc thống nhất. Nó không phải là một quốc gia do người ngoài tạo lập nên. Người Hán chiếm 90 phần trăm dân số và hầu hết mọi người trong đất nước đều có thể nói cùng ngôn ngữ. Trung Quốc có một sự cố kết mà Ấn Độ không có. Ở Ấn Độ có hơn 400 ngôn ngữ bản địa, và trước khi người Anh đến cai trị và thống nhất họ bằng cách xây nên một mạng lưới đường sắt, họ là những nhóm người đa dạng, mỗi nhóm lại nằm dưới quyền một maharaja (hoàng tử), một sultan (quốc vương Hồi giáo) hay một nawab (lãnh đạo quý tộc).

Bởi tính đa dạng ngôn ngữ này, bạn không thể đứng ở Delhi mà nói chuyện được với hơn 40 phần trăm người dân cùng một lúc. (Delhi nằm trong vành đai nói tiếng Hindi của Ấn Độ; theo điều tra dân số năm 2011, 41 phần trăm dân số Ấn Độ là người nói tiếng Hindi như là bản ngữ. Người nói tiếng Hindi phi bản ngữ như người Punjab cũng hiểu tiếng Hindi). Nhiều ngôn ngữ – ví dụ như tiếng Tamil và tiếng Punjab – không có liên kết lịch sử nào, và người nói ngôn ngữ này sẽ không hiểu người nói ngôn ngữ kia. Nếu bạn nói tiếng Anh, 200 triệu trong số 1,2 tỷ người sẽ có thể hiểu bạn. Nếu bạn nói tiếng Hindi, bạn giao tiếp được với khoảng 500 triệu người. Nếu bạn nói tiếng Tamil, bạn chỉ có 60 triệu người hay cỡ đó hiểu mình. Đó là một cản trở lớn cho bất kỳ một thủ tướng nào ở Ấn Độ vì không một thủ tướng nào có thể nói được tất cả các ngôn ngữ.

Ấn Độ chưa bao giờ là một thực thể đồng nhất. Nó là một ý tưởng được người Anh nghĩ ra. Và bất chấp những nỗ lực to lớn của người Anh và những người Ấn theo chủ nghĩa dân tộc, Ấn Độ trong tư cách là một quốc gia vẫn là một ước ao hơn là một thực tế.

Do đó, nếu so sánh hai nền văn minh, Ấn Độ và Trung Hoa, thì như so sánh quả táo với quả cam. Hỏi rằng liệu Ấn Độ có đạt được những gì Trung Quốc có thể đạt được hay không tức là hỏi liệu bạn có thể biến một quả táo thành một quả cam hay không. Kết quả của những khác biệt cơ bản giữa Ấn Độ và Trung Quốc là khá rõ ràng. Một quốc gia giải quyết được mọi việc. Quốc gia kia nói không ngừng nhưng hiếm khi tìm thấy ý chí hay khả năng để đứng đậy và bước đi. Ấn Độ đơn giản là không có cùng thứ động lực hoặc tính thống nhất mục tiêu mà bạn thấy ở Trung Quốc.

Sự phân mảnh được phản ánh trong hệ thống chính trị của Ấn Độ. Thủ tướng ở Delhi không thể yêu cầu các thủ hiến bang làm những gì trung ương muốn. Họ không phụ thuộc vào ông ta để được bổ nhiệm mà phụ thuộc vào phiếu bầu của người dân nơi mà họ đang cai trị. Ở Trung Quốc, bạn tuân theo những chỉ dẫn từ trung ương – hoặc bạn tránh qua một bên. Đất nước tiến lên theo một thể thống nhất. Nhưng Ấn Độ không đoàn kết dưới một hệ thống đơn nhất như của Trung Quốc bởi những khác biệt của nó.

Khi Trung Quốc có thể đăng cai tổ chức thành công Thế Vận Hội thì Bộ trưởng Tài chính của Ấn Độ là P. Chidambaram đã đặt ra một thử thách cho quốc gia của ông là phải đăng cai Thế Vận Hội vào năm 2020 nếu không phải là năm 2016 ở một quy mô ngang ngửa với Thế Vận Hội ở Trung Quốc. Chuyện này sẽ xảy ra chứ? Cho dù cách nhìn của bạn đối với chính sách một con của Trung Quốc có là gì đi nữa thì nó vẫn được thi hành ở Trung Quốc. Người Trung Quốc có thể lôi ra một bào thai bảy tháng như các bản tin đã đưa vào tháng Chín năm 2012. Một phụ nữ mang một cái thai đã lớn ở tỉnh Thiểm Tây, Phùng Kiến Mai, đã bị ép phá thai bởi cô không tìm cách xin phép chính thức để được mang thai. Đó là cách một hệ thống trung ương tập quyền vận hành. Bạn phạm luật, bạn bị phá thai. Người Ấn sẽ không cố đề ra luật lệ, huống gì là thi hành chúng.

Hệ thống đẳng cấp đối với Ấn Độ còn là một sự phức tạp hơn nữa. Nó cũng là một yếu tố then chốt khiến sự phát triển của quốc gia này bị trì trệ. Theo các luật lệ của hệ thống đẳng cấp, khi bạn kết hôn với người ở đẳng cấp thấp, tự động bạn sẽ mất đi đẳng cấp cũ của mình. Do đó, người thuộc đẳng cấp Bà-la-môn (Bradmin) có xu hướng chỉ kết hôn với người thuộc đẳng cấp Bà-la-môn, Vệ-xá (Vaishya) với Vệ-xá, tiện dân (Dalit) với tiện dân, vv…. Các Bà-la-môn, những người gắn với giới tăng lữ, thì với tư cách cá nhân cũng sáng láng như bất cứ ai trên thế giới. Nhiều người trong số họ nói nhiều ngôn ngữ.

Vậy hệ thống đẳng cấp gây ảnh hưởng gì đối với Ấn Độ? Những gì tôi sắp đề cập không mấy phổ biến, nhưng tôi tin đó là sự thật. Ở tầm vĩ mô, hệ thống đẳng cấp đóng băng lượng gien trong mỗi đẳng cấp. Qua nhiều năm, điều này tạo một tác động mang tính cô lập lên toàn bộ trí lực của người dân. Ở Trung Quốc cổ đại, một vị quan thông minh có thể cưới nhiều vợ và dàn trải gien của ông ta trên khắp đất nước mỗi khi ông ta được bổ nhiệm một chức vụ mới. Nếu ông ta về hưu, ông ta thường ở Tô Châu để hưởng vùng tiểu khí hậu ôn hòa và cưới thêm vài bà vợ nữa. Trái lại, một Bà-la-môn không thể cưới một người phi-Bà-la-môn mà không bị giảm cấp trên bậc thang xã hội. Nếu hệ thống đẳng cấp không tồn tại, các Bà-la-môn có thể truyền gien của họ đi khắp nơi và sẽ có nhiều người mang nửa giòng máu Bà-la-môn hơn nữa trên khắp Ấn Độ. Giả sử xã hội của bạn đột nhiên đặt ra một luật mới rằng những người tốt nghiệp đại học nếu kết hôn với những người không tốt nghiệp đại học thì sẽ tự động mất đi địa vị xã hội của mình, thì xã hội của bạn sẽ đi về đâu?

Tôi thấm thía quyền lực của hệ thống đẳng cấp lần đầu tiên vào những năm 1970. Tôi có một thư ký riêng tên A. Sankaran, anh này hóa ra là một người Ấn Bà-la-môn. Bố của anh ta là một thầy tu tại đền thờ Hindu tại đường Tank Road ở Singapore. Bạn có thể biết Sankaran là một Bà-la-môn qua những đặc điểm cơ thể. Trong một trong những chuyến đi đến Ấn Độ của tôi, Sankaran đi cùng, và khi cùng tôi đến một Raj Bhavan, hay Tòa nhà Chính phủ, một việc cực kỳ lạ thường đã xảy ra. Khi chúng tôi đến nơi, anh ta nói chuyện với những người lính liên lạc làm việc ở đó, và họ ngay lập tức vâng lời anh ta. Họ biết từ cách nói năng và từ nét mặt của anh ta rằng anh ta là một Bà-la-môn, những lời của anh ta do đó mang nhiều uy lực. Những người lính liên lạc lắng nghe anh ta. Sankaran đã mất lâu rồi, nhưng sự việc này với tôi là một khám phá đến nỗi tôi không bao giờ quên được. Một người Bà-la-môn Singapore từ đâu đến nói chuyện với một toán lính liên lạc Ấn Độ và được coi trọng nhờ đẳng cấp.

Một sự việc khác xảy ra gần đây hơn, khoảng 20 năm trước. Tôi lại một lần nữa ở Ấn Độ, trên một chiếc xe đi từ Agra tới Delhi. Viên công chức cấp cao nhất ở Agra đi cùng tôi và tôi tận dụng cơ hội đó để thăm dò ông ta về hệ thống đẳng cấp. Tôi nói với ông ta, “Giả sử như tôi nói mình là một Bà-la-môn, liệu ông có tin tôi không?” Ông trả lời: “À, nếu ông có địa vị, của cải và cung cách của một Bà-la-môn, có lẽ tôi tin ông đấy. Nhưng nếu ông định cưới con gái tôi, thì tôi phải tiến hành tìm hiểu một cách kỹ lưỡng nhất.” Tôi hỏi tiếp làm thế nào để theo dấu một người ở một thành phố rộng lớn như Delhi. Ông đáp rằng Delhi không chỉ là một đám đông dân chúng – ông phải trú tại đâu đó và do đó ông có thể bị lần ra.

Những việc này đã xảy ra cách đây vài thập kỷ, nhưng mọi thứ không thay đổi mấy từ hồi đó. Ở những thành phố quốc tế nhất của Ấn Độ, như là Mumbai chẳng hạn, hệ thống đẳng cấp có lẽ yếu đi một chút. Nhưng nhìn khắp đất nước này, nhận thức về đẳng cấp rất ít bị suy giảm. Có thể phải mất vài thập kỷ hoặc thế kỷ chuyển đổi dần dần nữa trước khi Ấn Độ mới có thể tuyên bố mình đã thoát khỏi sự chi phối của hệ thống đẳng cấp.

Hậu quả của những tác động này là khoảng cách giữa Ấn Độ và Trung Quốc sẽ rộng ra mỗi năm. GDP theo đầu người ở Ấn Độ (1.500 đô la Mỹ) chưa bằng một phần ba so với Trung Quốc (5.400 đô la Mỹ). Ấn Độ đã tăng trưởng với tốc độ bằng 60 đến 70 phần trăm tỷ lệ tăng trưởng của Trung Quốc. Tôi không thấy họ bắt kịp. Vài phần của Ấn Độ sẽ phát triển nhanh hơn những phần khác, nhờ vào khu vực tư nhân tương đối mạnh mẽ. Mumbai là một vùng tăng trưởng chủ chốt. Bangalore cũng là một thành phố phát triển nhanh, một phần là vì các công ty như Infosys được dẫn dắt bởi những doanh nhân đẳng cấp thế giới như N. R. Narayana Murthy. Nhưng Infosys có thể tuyển dụng bao nhiêu lao động? Động lực này không tồn tại khắp đất nước Ấn Độ.

Có lẽ vì thiếu hụt tương đối các cơ hội, hoặc thất vọng khi đất nước họ không có khả năng đáp ứng những tiềm năng vì những trở ngại mang tính quan liêu nên nhiều người Ấn tài năng đã rời Ấn Độ đến những đồng cỏ xanh tươi hơn và không quay về nữa. Đây là một khác biệt quan trọng giữa người Ấn Độ và người Trung Quốc. Người Trung Quốc cũng đến Mỹ với một số lượng lớn, nhưng khá nhiều người quay lại Trung Quốc để bắt đầu kinh doanh. Có những cơ hội ở Trung Quốc có lẽ không tồn tại ở Ấn Độ. Nói một cach khác, Trung Quốc không phải chịu chảy máu chất xám tới mức như của Ấn Độ. Những người rời Ấn Độ là những cá nhân xuất sắc nhất. Họ điều hành vài tập đoàn lớn trên thế giới, như PepsiCo hay Duetsche Bank.

Cơ sở hạ tầng cũng là một lĩnh vực quan trọng nữa, nơi bất lợi của Ấn Độ lộ rõ. Đất nước này đã tạo một tiếng xấu là nơi bất tiện cho các nhà đầu tư vì nó không có sẵn một cơ sở hạ tầng vững chắc phục vụ kinh doanh như các cảng công-ten-nơ, đường sắt, sân bay, hạ tầng thông tin liên lạc và các thành phố đáng sống. Nhiều nhà đầu tư Nhật Bản ở Trung Quốc muốn đa dạng hóa sự đặt cược của mình đã đến Ấn Độ với hi vọng lập nên một nhà máy hay một mỏ khai thác, chỉ để sửng sốt vì tình trạng nghèo nàn của cơ sở hạ tầng nơi đây. Làm sao mà chuyển hàng hóa vào được? Làm sao mà đưa sản phẩm ra đây? Chiều dài đường cao tốc của Trung Quốc tăng từ chưa đầy 100 km vào năm 1988 lên 74.000 km vào năm 2010, đứng thứ hai thế giới chỉ sau Mỹ. Để so sánh thì Ấn Độ chỉ có 700 km. Chính phủ Ấn Độ hiện muốn chi 1 nghìn tỷ đô la Mỹ cho cơ sở hạ tầng trong năm năm tới. Nhưng ai sẽ xây dựng đây? Nếu là người Ấn xây thì sẽ tốn một thời gian rất dài đấy. Sẽ thực tế hơn khi mở thầu và cho phép người Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc đến xây. Nếu điều này xảy ra, cơ sở hạ tầng có thể được xây xong trong bốn hoặc năm năm. Nhưng liệu Ấn Độ có làm thế không? Tôi không chắc lắm.

Rất buồn khi tôi nhận xét thế này về Ấn Độ. Lúc còn trẻ tôi ủng hộ Ấn Độ vì đó là một quốc gia dân chủ, trong khi Trung Quốc là một nền chuyên chế. Rồi khi tôi trưởng thành hơn, tôi nhận ra hai điều. Một là, nền dân chủ không phải là một vị thuốc nhiệm màu. Nó không giải quyết mọi vấn đề cho tất cả mọi người. Trung Quốc sẽ không được như hôm nay nếu nó được vận hành như một nền dân chủ. Hai là, có những lực lượng nền tảng vận hành trong lòng các xã hội – đặc biệt là những lực lượng có lịch sử lâu đời – không thể dễ dàng thay đổi. Ấn Độ mắc kẹt trong những thực tế hầu như không thể nào thay đổi về thành phần dân cư trong nước và sự tồn tại dai dẳng của hệ thống đẳng cấp.
 
Dân tộc tính của Ấn là quả tạ rất nặng. Việt Nam cũng từng bị như thế nhưng ở quy mô ít hơn. 3-40 năm trước thì cũng đầy mụ mị….

Tại Ấn ko/chưa có 1 cuộc đại cách mạng để quy hoạch mang tầm vĩ mô. Nó có thể đi chậm nhưng vẫn tới đích theo cách của nó.

Tôi sợ 1-200 năm nữa thế giới còn lại mỗi Ấn + Hồi
Cuối cùng là dân tộc nào tồn tại, kiểu như Mỹ Trung chỉ là khủng long, còn Ấn với Hồi là con chuột
 
Nói ra nghe vẻ độc ác. Cơ mà xã hội kiểu này cũng nhiều tiềm năng. Thị trường lớn + dalit giá rẻ tha hồ khai thác.

Đến Mỹ còn phải nhập lậu đám dalit để cân bằng hệ sinh thái.
Kênh nhập cư chính thức của mẽo bị dân ấn làm quá tải :burn_joss_stick:
 
Một thằng lấy tôn giáo ra để cai trị, thống nhất các dân tộc, phân chia giai cấp dựa trên lý do tôn giáo. Mà cũng chẳng thể thống nhất được nếu thằng Anh không trao trả độc lập. Hindu là thứ tôn giáo tạm nham, đồng hóa các cộng đồng khác bằng cách quy hết hệ thống thần của tôn giáo đó là của Hindu.
So với một thằng lấy tư tưởng triết học định hình văn hóa, cấu trúc xã hội để thống nhất cả tư tưởng lẫn chữ viết thì biết thằng nào hơn rồi.
 
Đúng là Ấn vẫn đang tiến lên từ từ (4-6%/năm), nhưng với GDP đầu người 2.300 đô/năm thì đó là quá chậm. Vì GDP đầu người càng thấp thì càng phải tăng nhanh mới đúng.

Hiện tại thì Ấn đang đứng trước 1 cơ may lịch sử. Để xem cơ may từ bên ngoài đó có thể phá vỡ các bất hợp lý bên trong của Ấn hay không. Tôi thì không tin lắm, vì thay đổi có nghĩa là xáo trộn các quy tắc của đạo Hindu. Đối với đa số người Ấn đó còn tệ hơn nghèo đói.
Bỏ qua những đoạn mang tính chất suy luận thì vấn đề lớn của Ấn là:
  • Ấn có tốc độ già hoá dân số ngang với Việt Nam. Tức chỉ 14-15 năm nữa là hết dân số vàng. Đến 2050 là thành nước dân số già (20% trên 60 tuổi).
  • Nhưng thời điểm hiện tại thì Ấn chưa nói đến GDP thấp hay cao (số này với mấy nước như VN, Ấn mà kê khai thuế không đầy đủ thì khó nói lắm, hôm trước cháu làm việc với 1 chuyen gia của UN ở VN, thì như Brazil có chuyển hết sang hoá đơn điện tử rồi tính lại GDP tăng đến mấy chục %), thì Ấn đang mắc kẹt ở mấy cái sau khiến Ấn phát triển cực kỳ khó:
1/ Lãnh đạo, DN Ấn vẫn mắc kẹt ở nỗi lo mở cửa thị trường là sẽ bị tiêu diệt - cái này Việt Nam cũng lo 2008 và cũng có thật, nhưng VN đã vượt qua để từ nhập siêu thành xuất siêu. Có điều với Ấn, đặc thù là nền dân chủ, không rõ nếu mở thật có đủ sức vượt qua giai đoạn khó ban đầu (2008-2012 như Việt Nam) để chuyển đổi được không.
2/ Lãnh đạo Ấn càng ngày càng dân tuý: thay vì đầu tư hạ tầng cho bài bản từ đầu tới cuối, thì cứ bỏ tiền nửa chừng, dân khổ quá là lại đem ngân sách ra để trợ giá nông dân, phát tiền cho người yếu thế, giảm thuế TNCN trung lưu vv... Cái lợi là Ấn độ dân không ai chết đói cả nhưng tiền đem cho mỗi người 1 tí như thế thì làm gì còn tiền làm dự án để đột phá được.
> Khả năng cao là Ấn sẽ nước vừa nghèo vừa già.
Trong đợt thương chiến này chính ra Indonesia là nước có cơ hội nhất: Dân số đông, trẻ và có tỷ lệ tăng dân số vẫn rất cao, hơn VN và Ấn nhiều, GDP đầu người cũng khá cao rồi, Trump lại không chống than đá. Có điều Indo đang có 1 ông lãnh đạo tính đến giờ là hơi có vấn đề về làm kinh tế: làm nhà dầu tư nước ngoài rút vốn ồ ạt từ đầu năm, trước cả thương chiến.
 
Tính ra cũng may con Vịt thời trung đại chịu ảnh hưởng của nó chứ mà theo văn hoá Ấn như đám SEA khác thì h khác gì mọi
thật ra vùng lãnh thổ chịu ảnh hưởng của ấn độ cũng công lên thăng long vài lần, vùa trần vài lần cũng chạy như vịt.
Xong rồi con vịt diệt quốc đế quốc chịu ảnh hưởng của ấn độ. Chứ làm gì có chuyện may mắn con vịt chịu ảnh hưởng của TQ.
 
Có thể do cách nhìn tôi vs anh khác nhau. Về cơ bản thì tôi vẫn tin “nước chảy đá mòn”.

Anh có góc nhìn từ bên ngoài và dùng các nước xung quanh để so sánh rồi kết luận là không thể.

Để so sánh tuyệt đối phải so với chính nó trong quá khứ xem đã phát triển hơn chưa thay vì so sánh với nước khác.

Anh không thể nói 5000 măm qua Ấn vẫn vậy. Trong khi chỉ 50 năm Trung Quốc cũng lột xác cũng với quá khứ 5000 năm bị nho giáo kìm kẹp.

Như anh đã thấy 1 xu thế…. Ông nào phát triển trước lại có nguy cơ lụi bại trước. Già hoá + lười đẻ….. EU giờ bị Ấn + Hồi xâm lược mềm kìa.
Nói nho giáo kìm kẹp thì cũng phiến diện vl, giai đoạn cận đại thì đúng là nho giáo tụt hậu chứ thời phong kiến nó cũng là cường quốc thế giới chứ phải ất ơ đâu, và nho giáo cũng góp phần trong đó chứ đâu phải ko
 

Thread statistics

Created
Konica_Usa,
Last reply from
Metroboomer1,
Replies
94
Views
11,552
Back
Top