Thất bại tuổi 27, có lẽ tết nay sẽ không về nhà

Tốt nghiệp bk ra trường mông lung, năm đầu sau khi tốt nghiệp ra trường vẫn không tìm được việc như mong muốn. Năm tiếp theo đi làm trái nghành làm trong công ti sự kiện quảng cáo công việc thoải mái nhưng không có triển vọng. Áp lực từ gia đình, luôn bị chỉ trích tại sao học hành lại làm việc như thế. Làm được năm thì nghỉ đi học lên thạc sĩ, nhưng học xong lại giấu bằng đi.

Đi làm nhiều mới biết trong cuộc sống phải lươn lẹo thì mới thành công được. Lúc đầu cũng ngỡ ngàng thất vọng thật sự, nhưng sự thật phũ phàng. Cho dù có giỏi chuyên môn đi nữa cũng chỉ có lên trưởng phòng kỹ thuật. Cuối cùng vẫn bị tụi học MBA nó bóc lột, thật sự sếp cũ mình chuyên môn không sâu. Nhưng mảng quản trị thì khai thác triệt để nhân viên, nhiều lần báo cáo dù có hiểu sâu cố báo đầy đủ nội dung thì dài dòng lang mang khó hiểu. Một tiêu chuẩn iso mình chỉ làm khoảng 15 slide rồi báo cáo mỗi slide chỉ chưa tới 15 chữ. Chủ yếu kết luận tiến độ công việc, nội dung sắp tới và mức độ hoàn thành những công việc trước.

Nhìn lại bạn bè xung quanh, lứa kỹ sư tài năng sau khi tốt nghiệp đi du học. Giờ học xong tiến sĩ ở nước ngoài về làm trưởng phòng lương cũng tầm 20. Nhìn lại bản thân vẫn loay hoay dậm chân tại chỗ. Ngay cả thông tin fb trên fb cũng không dám để học bk, từ lúc ra trường cũng không còn đăng thêm một stt hay hình nào trên fb về cuộc sống hiện tại.

Tiền làm cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, lại dùng để trang trải cho việc đi học với làm luận văn. Đang tán một cô bé cùng trường vừa mới tốt nghiệp. Mà cứ dậm chân tại chỗ chỉ là một hai tuần mới nhắn tin hỏi han quan tâm, chủ yếu liên quan công việc.

Lên cấp 3 nghiện game vì thế mà kỹ năng xã hội ngày càng kém đi, giao tiếp dở cũng là thứ khiến mình thất bại, dù bản thân đã nhận thức được vấn đề. Nhưng chưa một lần gượng dậy, cứ để bản thân ngày càng chìm sâu trong vũng sình. Có lẽ khi còn nhỏ chưa thất bại, chưa biết cách đứng dậy, cũng như ảo tưởng về quá khứ. Những lần chán nản mình lại ăn mày quá khứ, khi còn nhỏ làm lớp trưởng học toán giỏi nhất khối được bao nhiêu người khen, bạn bè thì nhờ chỉ bài, ông bà già kỳ vọng. Nhưng giờ ra xã hội mình chỉ là hạt cát trên bãi biển mà thôi.

Năm sau mình có ý định chuyển sang làm sale để cải thiện kỹ năng xã hội, chắc có lẽ tết này giống tết năm ngoái không về nhà để khỏi bị áp lực.
Tao đang ở Mỹ tết muốn về mà không về được đây, Còn về được thì về đi, gia đình quan trọng lắm.
 
Tốt nghiệp bk ra trường mông lung, năm đầu sau khi tốt nghiệp ra trường vẫn không tìm được việc như mong muốn. Năm tiếp theo đi làm trái nghành làm trong công ti sự kiện quảng cáo công việc thoải mái nhưng không có triển vọng. Áp lực từ gia đình, luôn bị chỉ trích tại sao học hành lại làm việc như thế. Làm được năm thì nghỉ đi học lên thạc sĩ, nhưng học xong lại giấu bằng đi.

Đi làm nhiều mới biết trong cuộc sống phải lươn lẹo thì mới thành công được. Lúc đầu cũng ngỡ ngàng thất vọng thật sự, nhưng sự thật phũ phàng. Cho dù có giỏi chuyên môn đi nữa cũng chỉ có lên trưởng phòng kỹ thuật. Cuối cùng vẫn bị tụi học MBA nó bóc lột, thật sự sếp cũ mình chuyên môn không sâu. Nhưng mảng quản trị thì khai thác triệt để nhân viên, nhiều lần báo cáo dù có hiểu sâu cố báo đầy đủ nội dung thì dài dòng lang mang khó hiểu. Một tiêu chuẩn iso mình chỉ làm khoảng 15 slide rồi báo cáo mỗi slide chỉ chưa tới 15 chữ. Chủ yếu kết luận tiến độ công việc, nội dung sắp tới và mức độ hoàn thành những công việc trước.

Nhìn lại bạn bè xung quanh, lứa kỹ sư tài năng sau khi tốt nghiệp đi du học. Giờ học xong tiến sĩ ở nước ngoài về làm trưởng phòng lương cũng tầm 20. Nhìn lại bản thân vẫn loay hoay dậm chân tại chỗ. Ngay cả thông tin fb trên fb cũng không dám để học bk, từ lúc ra trường cũng không còn đăng thêm một stt hay hình nào trên fb về cuộc sống hiện tại.

Tiền làm cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, lại dùng để trang trải cho việc đi học với làm luận văn. Đang tán một cô bé cùng trường vừa mới tốt nghiệp. Mà cứ dậm chân tại chỗ chỉ là một hai tuần mới nhắn tin hỏi han quan tâm, chủ yếu liên quan công việc.

Lên cấp 3 nghiện game vì thế mà kỹ năng xã hội ngày càng kém đi, giao tiếp dở cũng là thứ khiến mình thất bại, dù bản thân đã nhận thức được vấn đề. Nhưng chưa một lần gượng dậy, cứ để bản thân ngày càng chìm sâu trong vũng sình. Có lẽ khi còn nhỏ chưa thất bại, chưa biết cách đứng dậy, cũng như ảo tưởng về quá khứ. Những lần chán nản mình lại ăn mày quá khứ, khi còn nhỏ làm lớp trưởng học toán giỏi nhất khối được bao nhiêu người khen, bạn bè thì nhờ chỉ bài, ông bà già kỳ vọng. Nhưng giờ ra xã hội mình chỉ là hạt cát trên bãi biển mà thôi.

Năm sau mình có ý định chuyển sang làm sale để cải thiện kỹ năng xã hội, chắc có lẽ tết này giống tết năm ngoái không về nhà để khỏi bị áp lực.
Chú em giờ nghe anh làm như thế này nè:
  • Cứ làm công việc hiện tại đi, chán cũng cố mà làm, ko nghỉ, nó k nói nghỉ thì ko nghỉ. Nghỉ làm ở nhà trong phòng còn stress kinh khủng hơn.
  • trong thời gian đi làm thì cố gắng set kèo cafe với mấy thằng bạn hay mấy đứa cùng quê gì đó hỏi han, cứ nói câu nhẹ nhàng " cty mày có việc chi không hay mày biết chỗ nào có việc ko nói tao đi làm với"
  • Tối về hay cuối tuần rảnh thì tải đề trên mạng Toeic, Ielts,.. làm đi, cứ làm từ từ, lúc đầu có thể sẽ ko okie nhưng dần dần sẽ lên. Sau đi thi một cái chứng chỉ, điểm bao nhiêu cũng dc.
  • Qua Tết lo update cái CV tử tế, chỉn chu. Lên vietnamwork, careerlink, linkedln,.. apply tùm lum thật nhiều cty. nó gọi thì hỏi chắc chắn mức lương (thực ra nó ko nói đâu, hỏi nó là cho một khoảng nào ấy, kiểu từ 10-15, 20-30 củ), nếu ổn thì đi phỏng vấn. Nếu có vài nơi gọi đi làm thì cứ câu giờ rồi chọn nơi nào lương cao nhất.
Và nhớ nhất là Tết hay gặp ai hỏi lương, cứ nói "làm đủ ăn', vậy là được.
 
Tui ngành hoá, ra trường muộn, bằng tb, ra vẫn làm đúng ngành, chỉ có là đi hơi xa
tnyAJc5.png
không biết mấy ông tiêu chuẩn tn mà làm trái ngành nhiều thế

Gửi từ Motorola XT1650 bằng vozFApp
Hồi đó đứa bạn học CN Thực phẩm BK k09, vừa vô học bữa đầu, thầy đã nói ngành này ra khó tìm việc rồi.
Trong dòng họ thì có bà chị họ học bk hóa từ những năm 90, ra trường cũng ko có việc ưng ý, rồi về học thạc sĩ, đi du học về làm giảng viên, 1 ông anh chồng của bà chị họ thì sau này học văn bằng 2 cntt :D
Toàn BK hết nha :whistle:
 
T lại muốn đi xa quá. Thích ở quê nhưng mà có lẽ chỗ này không dành cho t. Muốn đi chỗ nào đó sống một mình quá.
VIuy0Ho.png


Gửi từ Na Nà bằng vozFApp
 
Cũng 93, khá loser nhưng tết vẫn phải về nhà:whistle:, mặc dù loser nhưng dc cái đẹp trai cao to nên vẫn tự tin vl :sleep:

Gửi từ Redmi 1S bằng vozFApp
 
Đi làm nhiều mới biết trong cuộc sống phải lươn lẹo thì mới thành công được. Lúc đầu cũng ngỡ ngàng thất vọng thật sự, nhưng sự thật phũ phàng.
Lý luận của những ông giao tiếp kém. 27 tuổi đầu mà suy nghĩ chán đời. Học thạc sĩ chả giải quyết đc cái mịe gì, trừ khi làm trong nhà nước. Tư nhân nó trả tiền theo kết quả công việc chứ có theo bằng cấp đâu.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Thank you for your service😂

Dưới 30 tuổi là giai đoạn các bạn trẻ va vấp, tích lũy kinh nghiệm và kỹ năng nên câu chuyện của ông chủ thread là bình thường.

Giai đoạn từ 30 - 40 mới là thời điểm làm giàu. Tốc độ làm giàu nhanh gấp mấy lần cái giai đoạn trước.
 
Dưới 30 tuổi là giai đoạn các bạn trẻ va vấp, tích lũy kinh nghiệm và kỹ năng nên câu chuyện của ông chủ thread là bình thường.

Giai đoạn từ 30 - 40 mới là thời điểm làm giàu. Tốc độ làm giàu nhanh gấp mấy lần cái giai đoạn trước.
Quote tôi làm gì?
 
nghĩ tích cực cũng là 1 kỹ năng đấy thím nhé, thay vì nghĩ là thất bại sao không nghĩ khác là thành công của mình chỉ tới muộn hơn chút so với đồng lứa thôi. Try hard vào :)

Ngoài kiến thức có thể dc trao dồi ra, thì mấy thím trên còn thiếu là kỹ năng sống. Mà nghĩ tích cực là 1 dạng kĩ năng cực kỳ quan trọng mà phải rèn luyện mới được. Đụng chuyện đã nản, nhìn đâu cũng tiêu cực thì hỏng. Sau này sao làm trụ cột gia đình, nhân tố quan trọng trong team dc.
muRmXkg.png
 
94, tiếng Anh TOEIC vừa đủ chuẩn để tốt nghiệp HCMUT, sau đó cày lên IELTS để lên đời, rồi té qua Nhật làm, tranh thủ học thêm cái Thạc sĩ để bản thân bớt ngu đi :D
Xác định qua Nhật cày tiền, đủ tiền mua mảnh đất thì té về VN :D
Bác thớt tập trung vun vén cho bản thân và gia đình thôi, bớt quan tâm chuyện FB là nhẹ đầu ấy mà :D
Tôi bằng khá thôi, nhưng có lẽ nhờ cái bằng khá đó nên tôi không có ảo tưởng về trình độ của mình :D
Còn từ hồi học trong BK là tôi cũng đã nghe chửi kỹ thuật ở VN là trả lương bèo rồi nên tôi xác định đi nước ngoài cày tiền :haha:
 
Back
Top