Tonyo
Member
THÉP GAI
Kèng...kèng...kèng...
Ba hồi mười mấy tiếng chứ chả phải chín tiếng. 5h30 dậy, vệ sinh cá nhân, tập thể dục, ăn sáng qua qua. 6h15 mở cửa, điểm danh, xong xuôi thì mặc quần áo chờ xuất đội đi làm. 10h30 về , trải chiếu sắp cơm. 11h kém lấy cơm canh, lấy hàng căn tin, điểm danh, đóng cửa. 13h mở cửa, mặc quần áo xuất đội đi làm, 4h30 về, tắm rửa, chuẩn bị cho bữa tối, điểm danh, đóng cửa. Ăn cơm, uống nước, rửa bát, đánh răng, xem tivi, đọc sách, 10h30 tắt tivi đi ngủ. Ngày nào cũng thế từ khoảng giữa tháng 4 năm 2020. Về chuyện lịch sinh hoạt thì mọi thứ ổn cả, giờ giấc rõ ràng. Chỉ thiếu sự tự do. Bao quanh là những bức tường cao 5 mét, chằng chịt dây thép gai điện bên trên. Lối ra vào duy nhất là một cánh cổng cao cũng chả kém, nặng trịch những tấm sắt dày, hai thanh cài bên trong to chẳng kém gì cổ tay. Khép kín, bao bọc, cung cấp cho bạn sự an toàn tuyệt đối khi ở bên trong. Chẳng phải khu chống zombie hay nghiên cứu người ngoài hành tinh nào cả, đúng, y như suy nghĩ của bạn ngay từ những dòng đầu tiên. Tôi đang ở trong trại giam.
Không ai muốn làm một phạm nhân, ý tôi là mọi người vẫn vi phạm pháp luật nhưng chẳng mấy ai muốn chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Đa số là không nghĩ hoặc chẳng kịp nghĩ đến hậu quả của những hành vi sai trái mà bản thân đang làm. Để rồi khi bị bắt thì “chạy” để không phải ngồi tù. Người ta còn trốn đi nghĩa vụ quân sự nữa là đi tù. Nhưng cuộc đời mà, mọi thứ có thể sẽ thay đổi sau khi cái còng số 8 khóa chặt 2tay bạn lại, tạm giữ, tạm giam hoặc tại ngoại, hầu tòa, nhận bản án, tới trại cải tạo chấp hành án và cuối cùng là được trả tự do.Tôi mất vài phút để viết những dòng trên, bạn thì mất chưa đến một phút để đọc. “Thời gian như thoi đưa” không dành cho thế giới bên trong những bức tường thép gai. Ngoài kia mọi thứ cuốn bạn đi một cách nhanh chóng, ngày qua ngày, mọi thứ đều được làm mới. Còn trong này, ngày qua ngày, mọi thứ dần dần cũ, và chính những phạm nhân cũng như thế. Tôi thường gọi họ, đôi khi chính mình là những người sống trong quá khứ. Có người vài tháng, có người vài năm, chục năm, hơn chục năm, 20 năm, 30 năm, chung thân, hoặc tử hình. Hình phạt cấm túc một tuần hay một tháng - tất nhiên là vẫn được sử dụng điện thoại, internet, được gặp bạn bè tại nhà – thật nhẹ nhàng khi so với quãng thời gian bên trên. Tất nhiên, không làm bài tập về nhà, trốn học, đi chơi qua đêm, hút trộm thuốc lá, vi phạm nội quy…chẳng đáng kể gì so với trộm cắp, cố ý gây thương tích, tàng trữ ma túy, tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy, buôn bán ma túy, lừa đảo, giết người và còn nhiều hành vi vi phạm pháp luật khác mà tôi sẽ nói tới qua những câu chuyện của bản thân trong khoảng thời gian ở trong trại cải tạo. Sẽ chẳng có mấy những anh hùng hảo hán hay những góc tối trong trại vì những điều đó đã có rất nhiều người viết hay kể. Đây là góc nhìn của tôi, cảm nhận của tôi về cuộc sống ngày qua ngày của những phạm nhân đang chấp hành án, những người luôn mòn mỏi đếm từng giây phút để được trở về với tự do. Những người mà tâm hồn của họ giống như một sợi dây thép gai, cứng cáp nhưng đầy những gai nhon. Và rồi qua thời gian, qua sương gió, qua cái nóng khắc nghiệt, những sợi thép gai ấy hoen gỉ dần dần. Chẳng ai muốn chạm vào chúng phần vì sợ đau, phần vì sợ phần hoen gỉ ấy lan sang bản thân mình.
Tôi muốn hướng tới những bạn trẻ, đặc biệt là lớp trẻ đang ngồi trên ghế nhà trường vì số lượng ít ỏi các bạn hiểu biết pháp luật cơ bản đối lập hoàn toàn với số học sinh, sinh viên đang vi phạm pháp luật. Tiên Tiên đã từng hát “cứ sai đi vì cuộc đời cho phép”. Tôi xin bổ sung là sau đó đời sẽ bắt bạn trả giá chứ nó chả để yên đâu. Đắt hay rẻ tùy thuộc vào việc đó là sai hay SAI. Chúng ta luôn trưởng thành hơn sau mỗi lần vấp ngã miễn là bản thân có thể đứng dậy và bước tiếp. Chỉ là trước khi bước, hãy tự hỏi bản thân đây có phải là con đường đúng đắn hay là một lối mòn dẫn tới vực thẳm. Trước khi đến với phần chính, tôi xin được nói mấy câu mà các bạn thường thấy khi xem phim:
“Bài viết dựa trên nhiều câu chuyện có thật, tên của người trong câu chuyện có thể được giữ nguyên hoặc thay đổi tùy thuộc vào sự cho phép của người được nhắc đến.
SẢN PHẨM NÀY KHÔNG PHẢI LÀ THUỐC, KHÔNG CÓ TÁC DỤNG THAY THẾ THUỐC CHỮA BỆNH.”
Tôi là Đức, bị bắt ngày 15/4/2019 khi lần đầu tiên bán thử vài gam cần sa và cần sa là ma túy, không phải như mấy đứa bán đồ trên mạng nói rằng nó là thảo mộc khô hay gì đó đâu. Ma túy đấy.
(Bản thảo mình đã viết tay gần hết nhưng còn chỉnh sửa và đánh máy nên mình sẽ cố gắng dành khoảng 1 tiếng 1 ngày để viết vì còn khá nhiều việc khác cần làm nên không thể vài ba ngày là up hết lên được, mong các bạn thông cảm.)
Kèng...kèng...kèng...
Ba hồi mười mấy tiếng chứ chả phải chín tiếng. 5h30 dậy, vệ sinh cá nhân, tập thể dục, ăn sáng qua qua. 6h15 mở cửa, điểm danh, xong xuôi thì mặc quần áo chờ xuất đội đi làm. 10h30 về , trải chiếu sắp cơm. 11h kém lấy cơm canh, lấy hàng căn tin, điểm danh, đóng cửa. 13h mở cửa, mặc quần áo xuất đội đi làm, 4h30 về, tắm rửa, chuẩn bị cho bữa tối, điểm danh, đóng cửa. Ăn cơm, uống nước, rửa bát, đánh răng, xem tivi, đọc sách, 10h30 tắt tivi đi ngủ. Ngày nào cũng thế từ khoảng giữa tháng 4 năm 2020. Về chuyện lịch sinh hoạt thì mọi thứ ổn cả, giờ giấc rõ ràng. Chỉ thiếu sự tự do. Bao quanh là những bức tường cao 5 mét, chằng chịt dây thép gai điện bên trên. Lối ra vào duy nhất là một cánh cổng cao cũng chả kém, nặng trịch những tấm sắt dày, hai thanh cài bên trong to chẳng kém gì cổ tay. Khép kín, bao bọc, cung cấp cho bạn sự an toàn tuyệt đối khi ở bên trong. Chẳng phải khu chống zombie hay nghiên cứu người ngoài hành tinh nào cả, đúng, y như suy nghĩ của bạn ngay từ những dòng đầu tiên. Tôi đang ở trong trại giam.
Không ai muốn làm một phạm nhân, ý tôi là mọi người vẫn vi phạm pháp luật nhưng chẳng mấy ai muốn chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Đa số là không nghĩ hoặc chẳng kịp nghĩ đến hậu quả của những hành vi sai trái mà bản thân đang làm. Để rồi khi bị bắt thì “chạy” để không phải ngồi tù. Người ta còn trốn đi nghĩa vụ quân sự nữa là đi tù. Nhưng cuộc đời mà, mọi thứ có thể sẽ thay đổi sau khi cái còng số 8 khóa chặt 2tay bạn lại, tạm giữ, tạm giam hoặc tại ngoại, hầu tòa, nhận bản án, tới trại cải tạo chấp hành án và cuối cùng là được trả tự do.Tôi mất vài phút để viết những dòng trên, bạn thì mất chưa đến một phút để đọc. “Thời gian như thoi đưa” không dành cho thế giới bên trong những bức tường thép gai. Ngoài kia mọi thứ cuốn bạn đi một cách nhanh chóng, ngày qua ngày, mọi thứ đều được làm mới. Còn trong này, ngày qua ngày, mọi thứ dần dần cũ, và chính những phạm nhân cũng như thế. Tôi thường gọi họ, đôi khi chính mình là những người sống trong quá khứ. Có người vài tháng, có người vài năm, chục năm, hơn chục năm, 20 năm, 30 năm, chung thân, hoặc tử hình. Hình phạt cấm túc một tuần hay một tháng - tất nhiên là vẫn được sử dụng điện thoại, internet, được gặp bạn bè tại nhà – thật nhẹ nhàng khi so với quãng thời gian bên trên. Tất nhiên, không làm bài tập về nhà, trốn học, đi chơi qua đêm, hút trộm thuốc lá, vi phạm nội quy…chẳng đáng kể gì so với trộm cắp, cố ý gây thương tích, tàng trữ ma túy, tổ chức sử dụng trái phép chất ma túy, buôn bán ma túy, lừa đảo, giết người và còn nhiều hành vi vi phạm pháp luật khác mà tôi sẽ nói tới qua những câu chuyện của bản thân trong khoảng thời gian ở trong trại cải tạo. Sẽ chẳng có mấy những anh hùng hảo hán hay những góc tối trong trại vì những điều đó đã có rất nhiều người viết hay kể. Đây là góc nhìn của tôi, cảm nhận của tôi về cuộc sống ngày qua ngày của những phạm nhân đang chấp hành án, những người luôn mòn mỏi đếm từng giây phút để được trở về với tự do. Những người mà tâm hồn của họ giống như một sợi dây thép gai, cứng cáp nhưng đầy những gai nhon. Và rồi qua thời gian, qua sương gió, qua cái nóng khắc nghiệt, những sợi thép gai ấy hoen gỉ dần dần. Chẳng ai muốn chạm vào chúng phần vì sợ đau, phần vì sợ phần hoen gỉ ấy lan sang bản thân mình.
Tôi muốn hướng tới những bạn trẻ, đặc biệt là lớp trẻ đang ngồi trên ghế nhà trường vì số lượng ít ỏi các bạn hiểu biết pháp luật cơ bản đối lập hoàn toàn với số học sinh, sinh viên đang vi phạm pháp luật. Tiên Tiên đã từng hát “cứ sai đi vì cuộc đời cho phép”. Tôi xin bổ sung là sau đó đời sẽ bắt bạn trả giá chứ nó chả để yên đâu. Đắt hay rẻ tùy thuộc vào việc đó là sai hay SAI. Chúng ta luôn trưởng thành hơn sau mỗi lần vấp ngã miễn là bản thân có thể đứng dậy và bước tiếp. Chỉ là trước khi bước, hãy tự hỏi bản thân đây có phải là con đường đúng đắn hay là một lối mòn dẫn tới vực thẳm. Trước khi đến với phần chính, tôi xin được nói mấy câu mà các bạn thường thấy khi xem phim:
“Bài viết dựa trên nhiều câu chuyện có thật, tên của người trong câu chuyện có thể được giữ nguyên hoặc thay đổi tùy thuộc vào sự cho phép của người được nhắc đến.
SẢN PHẨM NÀY KHÔNG PHẢI LÀ THUỐC, KHÔNG CÓ TÁC DỤNG THAY THẾ THUỐC CHỮA BỆNH.”
Tôi là Đức, bị bắt ngày 15/4/2019 khi lần đầu tiên bán thử vài gam cần sa và cần sa là ma túy, không phải như mấy đứa bán đồ trên mạng nói rằng nó là thảo mộc khô hay gì đó đâu. Ma túy đấy.
(Bản thảo mình đã viết tay gần hết nhưng còn chỉnh sửa và đánh máy nên mình sẽ cố gắng dành khoảng 1 tiếng 1 ngày để viết vì còn khá nhiều việc khác cần làm nên không thể vài ba ngày là up hết lên được, mong các bạn thông cảm.)
Last edited: