Thương Bố

Bác Bao nhiu tuổi rồi h làm gì tháng cũng 6 7tr chứ ở đâu ra 3tr . Kiếm việc cày từ sáng đến tối là tháng cũng kéo đc 10 củ đó
 
gia đình em có 5 người: ba và mẹ, chị Hai, anh Ba và em. Từ lúc sinh ra đến giờ (em đã 25 tuổi) thì gia đình không có 1 cái nhà để ở, toàn phải ở nhờ, ở trọ để sống qua ngày. Chung quy cũng là do cái nhà mà ra, không có nhà khổ lắm, giờ em chỉ muốn 1 căn nhà cấp 4 để tránh mưa nắng thôi mà thấy xa vời lắm các bác ạ . Cuộc sống của gia đình em chủ yếu phụ thuộc vào những đồng tiền đi vay, đi mượn từ nhiều người khác nhau mà lớn lên tới bây giờ. Mọi người trong gia đình em, từ lớn đến nhỏ, tất cả đều trải qua việc phải đi năn nỉ, chịu nhục để mượn tiền đem về nhà. Để rồi phải lầm lũi, vội vàng thu xếp đồ đi trốn nợ, nợ thì gia đình em trả đủ nhưng tiền lãi thì lại quá khả năng cho phép. Đã có thời cả nhà em phải xuống gầm cầu mà sống (lúc em còn 4 – 5 tuổi) được 2, 3 năm thì phải chạy tiếp, rồi đi thuê trọ, đi năn nỉ họ hàng cho ở nhờ, có lúc chủ nợ đến tận nhà đòi, bốn mẹ con phải chui vào tủ quần áo, lu nước để trốn nợ…cứ thế hình thành cái vòng lẩn quẩn với nhà em: tạm trú > mượn nợ > trốn nợ > đi nơi khác > tạm trú > mượn nợ…. được hơn 30 năm rồi từ lúc em chưa sinh ra đến giờ.
Trong nhà chỉ có anh Ba là được học Đại học, còn em và chị Hai thì tốt nghiệp cấp 3 xong là đi kiếm việc để phụ ba mẹ trả nợ, kể cả anh Ba cũng phải vừa học vừa làm để góp tiền cho gia đình. Do nhà nghèo nên mọi người trong nhà em ai cũng ốm yếu, bệnh tật quanh năm, chỉ có anh Ba là cao nhất nhà (1m7 nhưng có 56 kg). Chị Hai em thì bây giờ đã hơn 30 rồi (hơn em 7 tuổi, hơn anh Ba 6 tuổi) mà chưa có gia đình, căn bản là ai cũng khinh con nhà nghèo (mặc dù chị em không xấu, dễ nhìn), chị đi làm suốt ngày, quanh năm suốt tháng, nghỉ phép cũng không nghỉ, chủ yếu là làm để kiếm tiền, quên đi sầu lo hàng ngày. Ngày xưa (và tận bây giờ), em và anh Ba không dám nghe bài hát Chị tôi của ca sĩ Quang Linh, do có vài lần vô tình để chị nghe và chị khóc rất nhiều, hoàn cảnh của chị cũng như nhân vật Chị tôi trong bài hát. Lúc nhỏ, do nhà nghèo nên ba mẹ gửi 3 chị em về quê ngoại mà ăn học, còn ba mẹ thì trốn nợ lên SG ở nhờ người quen rồi đi làm kiếm tiền nuôi con ăn học, và chị Hai nghiễm nhiên là người chăm sóc 2 đứa em, lúc ấy em học lớp 2. Cho đến tận thời điểm em tốt nghiệp cấp 3 thì cả nhà em mới ở cùng nhau (ở SG và dĩ nhiên là ở nhờ người quen). Ngoại em cũng khổ lắm nhưng mà yêu thương 3 chị em, còn bên nội thì gia đình em không nhìn mặt nhau từ lúc ba em ở tù (ngày xưa mẹ bán hàng lậu bị công an bắt nhưng mà ba em đi tù thay). Họ hàng bên ngoại thì cũng có người này người kia, thương thì người ta cho quà bánh, ghét thì họ khinh khi, dè bỉu ra mặt. Nhớ 2 năm trước lúc ngoại mất, cả nhà em không dám về chịu tang ngoại, phải đợi lúc động thổ, hạ táng mới xuất hiện để tiễn đưa ngoại lần cuối, vì ba mẹ em không muốn chủ nợ đến làm um sùm trong đám tang của ngoại. Ba em do ở tù về nên sinh tật hút thuốc, uống rượu bia, khi em còn nhỏ hay chứng kiến ba đánh mẹ và chị 2 nhiều lắm :sosad. Do tật xấu của ba mà bây giờ họ hàng không cho ba ở nhờ nữa, buộc ba phải về quê ngoại ở nhà trọ và sống một mình (tiền do anh Ba em đi làm gửi về cho) đến nay được 3 năm rồi , thành ra bây giờ nhà em phải ly tán lần nữa: ba thì ở quê, anh Ba thì đi làm và ở trọ dưới Bình Dương, còn 3 mẹ con thì ở SG. Mẹ em ngày xưa đẹp lắm, nhiều người theo đuổi nhưng rốt cuộc cũng cưới ba, mẹ nói là do số cả, từ ngày ba đi tù mẹ em phải lo đủ thứ để có tiền xoay sở nuôi chị 2 và ba trong tù (có lúc mẹ phải đạp xích lô để kiếm sống), bây giờ mẹ đã 60 rồi nhưng vẫn phải đi làm cho người ta (giờ mẹ em làm phụ bếp quán ăn), cả nhà khuyên mãi nhưng mẹ vẫn cố chấp đi làm, mẹ nói ở nhà thì buồn, suy nghĩ nhiều mau chết sớm nên đi làm để kiếm vài đồng mua thuốc uống (mẹ em bị tim, viêm khớp + hay lên máu). Còn ba em thì có lẽ sống cô độc từ bây giờ cho đến lúc ông mất luôn, có lẽ chẳng có nghi thức đám tang nào dành cho ông cả, nếu hay tin ông mất (chắc nhờ hàng xóm xung quanh báo lên cho gia đình em) thì cả nhà mới về quê mua cái hòm rồi đưa ông đi chôn luôn – đó là lời của mẹ khi nhắc đến ba em mặc dù không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật, phải chuẩn bị tâm lý sẵn. Năm ngoái, anh Ba để dành tiền mua chiếc xe máy tiện cho việc đi làm, anh phải về quê làm giấy tờ có kể lúc về thăm ba, ba ốm nhiều lắm, ăn uống khắc khổ (nồi thịt kho ăn cả tuần lễ), tóc bạc trắng hết dù mới 60 tuổi, lúc anh Ba đi thấy ba khóc nhiều lắm Em nghe mà đau lòng, nhưng lại không dám về vì sợ bị chủ nợ phát hiện. Chỉ có ba em và anh Ba là các chủ nợ mới không đòi (do anh Ba em cũng nóng tính)
Còn bản thân em thì đi làm giao hàng cho người quen, mỗi tháng kiếm được 3 – 3,5 triệu cũng gọi là đủ sống và đưa cho mẹ và chị Hai một ít. Còn về người yêu thì chắc khi nào chị Hai lấy chồng thì mình mới nghĩ đến quá. Đang tính kiếm việc hay học thêm thứ gì vào buổi tối để cải thiện cuộc đời, chứ sống như thế này thì chính mình còn khinh bỉ nói chi người ngoài Thôi em nghe nhạc đây, em thích bài Đạo làm con lắm, nghe mà nhớ ba với thương mẹ quá…Ba ơi con nhớ ba lắm, con bất hiếu quá phải không ba?
Image may contain: one or more people, sky, cloud, outdoor and nature



tâm sự buồn confestion_voz :#alocoba

https://o.voz.vn/showthread.php?t=3601502&page=134
Đọc tâm sự của anh tôi thấy gia đình anh còn nghèo bền vững lắm. Toàn là vì do tại bởi. Không nghèo mới lạ.
 
Mình còn để người ta đánh tơi tả 1 chố 5k nè bạn, nên bạn hãy cố gắng và sống.. Mình quần áo không có, phải đi xin áo xin quần nhưng nào có ai tin đâu, họ cứ sỉ nhục mình nói cần tiền đưa stk, nhưng với 1 thằng quê như mình làm gì có stk ngân hàng, nhỏ h mình chưa ăn thịt heo bao giờ, mình muốn ăn thịt lắm nhưng tiền đâu mà ăn

Lớp 1 mình đã ròng nắng đi nhặt sắt bán kiếm vài nghìn mua kẹo ăn, mình nghèo lắm, xã hội ai cũng khinh mình, đi học mình ngồi chỗ nào là không ai ngồi chung, nếu còn 2 bàn 1 bàn 4 người, có 7 người, thì nhất định mình ngồi vào thì bàn kia sẽ 6 người không ai chịu xuống, xếp hàng thể dục thì chưa bao giờ trong 12 năm học mình không bị bỏ ra bên ngoài bìa cả, mình sức khỏe yếu mang cặp chỉ càn có 7 quyển vở là nặng vai mang không nổi ( vì nhỏ ham bóc vát nên h lưng đau, mang cặp cũng thấy đau đớn )
Mình nhịn ăn nhịn uống, chưa bao h có 1 thứ gì ăn ngon lành, mình ăn mì tôm làm gì mơ tới có 1 quả trứng ít rau hay ít ớt tương,

Bạn 25 tuổi, hãy lựa chọn cho đúng, đừng nghe mấy câu nói phấn đấu vớ vẩn mua nhà, mua khỉ khô, tiền đâu mua khi vật giá leo thang
 
Đọc tâm sự của anh tôi thấy gia đình anh còn nghèo bền vững lắm. Toàn là vì do tại bởi. Không nghèo mới lạ.

Nghèo do hoàn cảnh cả thôi, lý do gì để thoát nghèo cho thằng con trai, con gái thì làm sgbb phò là khá thôi, con trau khổ vc
 
Gia đình 5 người. 1 người trình độ đại học, 2 người sau cũng làm ra tiền.
Tất cả đều hăng say lao động vậy mà vẫn nghèo.

À, vừa đọc lại thêm 1 lần nữa, do ông bố đi tù về rồi hút thuốc, hay đánh đập mẹ con.

Câu chuyện này chắc được giải nhất Kiều Mai Tuấn quá

Tôi khổ hơn hoàn cảnh thớt ít nhất 2 lần nhé, láo làm chó
 
Bởi vậy người ta mới hay nói câu có gan làm giàu.
Ba thớt bị bể, chắc gia đình lại phải chạy tiền giảm án lại còn tiền hàng nữa...:tire::tire::tire:
Ông nội tôi trước thời bao cấp cũng phú hộ có tiếng mà buôn bò bị bể do chiến tranh cũng rớt xuống đáy, may là có con cái tự vực dậy đc chứ ko thảm như nhà thím:burn_joss_stick:

Gửi từ Vsmart Live bằng vozFApp
 
Giờ gia đình thế nào rồi bạn, kể chuyện đi, chị gái lấy chồng chưa.

via nextVOZ for Android
Nhà em cũng đỡ hơn trước nhiều rồi. Mẹ em năm nay 65 tuổi, không còn khả năng lao động nữa nên ở nhà nội trợ, cơm nước.

Còn chị em thì 36 tuổi, đang làm nhân viên siêu thị. Đi làm về xem điện thoại, chơi với mèo, đọc sách các thứ chứ không còn nghĩ đến chuyện lập gia đình nữa. Cả tuổi trẻ, thanh xuân đã qua rồi thì giờ còn gì nữa mà luyến tiếc. Hoàn cảnh gia đình như vậy thì ai mà chịu lấy, rồi sau này có con cái lại phải khổ như mẹ nó ngày xưa thôi.

Anh 3 em thì công việc ổn định, hằng tháng cũng gửi 2-3 triệu lo cho mẹ em, cũng chưa lập gia đình. Cả ba chị em đều không nghĩ đến chuyện lập gia đình khi mà chưa có cái nhà chui ra chui vào.

Bản thân Em thì cũng để dành được tiền đi học nghề may, rồi cũng đi làm trong ngành may mặc. Nhưng mà bị dịch Covid từ Tết nên công ty tinh giảm nhân viên (công ty cả trăm người giờ còn 23 người). Thế nên em phải chạy grab kiếm sống.

Chỉ có Ba là người khiến em day dứt nhất. Hơn 5 năm sống xa gia đình, để vơi nỗi buồn thì ông dùng rượu để quên đi. Kết quả thì không cần đoán cũng biết, ông bị ung thư gan mọi người ạ. Nhưng mà gia đình làm gì có tiền chữa trị nên cứ để vậy, mà ông cũng không than thở hay đòi hỏi gì cả.

Đến lúc bệnh trở nặng thì hàng xóm dưới quê mới kêu mẹ em xuống rước ông lên đây ở với mọi người trong những ngày cuối cùng. Dù bệnh có khiến ông đau nhức hay khó chịu thế nào thì ông cũng không kêu rên, la lối. Lên SG ở được 1 tuần thì ông qua đời. Lúc đó bối rối lắm nhưng nhớ đến có bác vozer từng viết bài về xe cấp cứu từ thiện Nhơn Hòa ở quận 6, nên em liên lạc nhờ vận chuyển xác ông về quê trong đêm khuya. Rồi có vài người quen, sư thầy dưới quê cho tiền mua hòm, tiền thuê nhà tang lễ nên cũng không khốn khổ cho lắm. Lúc đầu tính rải tro cốt ông ở trên cầu Mỹ Thuận nhưng mà bà cô ruột suy nghĩ lại, cho phép đưa hũ cốt vào đất bả và làm mộ cho ba em. Bà này thì ngày xưa cho nhà em mượn tiền nhưng khi trả thì phải bắt trả bằng vàng đó mọi người ạ.

Ba em mất cũng không có làm giấy báo tử hay thông báo gì cả, trên người ông chỉ có 2 thứ giấy tờ, đó là cmnd được làm từ năm 1970 đến giờ và giấy đăng kí kết hôn của ba và mẹ. Khi còn sống ông ước muốn có một căn nhà nhưng không thành, giờ mất rồi có khi được an ủi phần nào vì dù sao cũng có mồ mả như bao người.
 
Nhà em cũng đỡ hơn trước nhiều rồi. Mẹ em năm nay 65 tuổi, không còn khả năng lao động nữa nên ở nhà nội trợ, cơm nước.

Còn chị em thì 36 tuổi, đang làm nhân viên siêu thị. Đi làm về xem điện thoại, chơi với mèo, đọc sách các thứ chứ không còn nghĩ đến chuyện lập gia đình nữa. Cả tuổi trẻ, thanh xuân đã qua rồi thì giờ còn gì nữa mà luyến tiếc. Hoàn cảnh gia đình như vậy thì ai mà chịu lấy, rồi sau này có con cái lại phải khổ như mẹ nó ngày xưa thôi.

Anh 3 em thì công việc ổn định, hằng tháng cũng gửi 2-3 triệu lo cho mẹ em, cũng chưa lập gia đình. Cả ba chị em đều không nghĩ đến chuyện lập gia đình khi mà chưa có cái nhà chui ra chui vào.

Bản thân Em thì cũng để dành được tiền đi học nghề may, rồi cũng đi làm trong ngành may mặc. Nhưng mà bị dịch Covid từ Tết nên công ty tinh giảm nhân viên (công ty cả trăm người giờ còn 23 người). Thế nên em phải chạy grab kiếm sống.

Chỉ có Ba là người khiến em day dứt nhất. Hơn 5 năm sống xa gia đình, để vơi nỗi buồn thì ông dùng rượu để quên đi. Kết quả thì không cần đoán cũng biết, ông bị ung thư gan mọi người ạ. Nhưng mà gia đình làm gì có tiền chữa trị nên cứ để vậy, mà ông cũng không than thở hay đòi hỏi gì cả.

Đến lúc bệnh trở nặng thì hàng xóm dưới quê mới kêu mẹ em xuống rước ông lên đây ở với mọi người trong những ngày cuối cùng. Dù bệnh có khiến ông đau nhức hay khó chịu thế nào thì ông cũng không kêu rên, la lối. Lên SG ở được 1 tuần thì ông qua đời. Lúc đó bối rối lắm nhưng nhớ đến có bác vozer từng viết bài về xe cấp cứu từ thiện Nhơn Hòa ở quận 6, nên em liên lạc nhờ vận chuyển xác ông về quê trong đêm khuya. Rồi có vài người quen, sư thầy dưới quê cho tiền mua hòm, tiền thuê nhà tang lễ nên cũng không khốn khổ cho lắm. Lúc đầu tính rải tro cốt ông ở trên cầu Mỹ Thuận nhưng mà bà cô ruột suy nghĩ lại, cho phép đưa hũ cốt vào đất bả và làm mộ cho ba em. Bà này thì ngày xưa cho nhà em mượn tiền nhưng khi trả thì phải bắt trả bằng vàng đó mọi người ạ.

Ba em mất cũng không có làm giấy báo tử hay thông báo gì cả, trên người ông chỉ có 2 thứ giấy tờ, đó là cmnd được làm từ năm 1970 đến giờ và giấy đăng kí kết hôn của ba và mẹ. Khi còn sống ông ước muốn có một căn nhà nhưng không thành, giờ mất rồi có khi được an ủi phần nào vì dù sao cũng có mồ mả như bao người.
chúc bạn và gia đình gặp nhiều may mắn
 
Nhà em cũng đỡ hơn trước nhiều rồi. Mẹ em năm nay 65 tuổi, không còn khả năng lao động nữa nên ở nhà nội trợ, cơm nước.

Còn chị em thì 36 tuổi, đang làm nhân viên siêu thị. Đi làm về xem điện thoại, chơi với mèo, đọc sách các thứ chứ không còn nghĩ đến chuyện lập gia đình nữa. Cả tuổi trẻ, thanh xuân đã qua rồi thì giờ còn gì nữa mà luyến tiếc. Hoàn cảnh gia đình như vậy thì ai mà chịu lấy, rồi sau này có con cái lại phải khổ như mẹ nó ngày xưa thôi.

Anh 3 em thì công việc ổn định, hằng tháng cũng gửi 2-3 triệu lo cho mẹ em, cũng chưa lập gia đình. Cả ba chị em đều không nghĩ đến chuyện lập gia đình khi mà chưa có cái nhà chui ra chui vào.

Bản thân Em thì cũng để dành được tiền đi học nghề may, rồi cũng đi làm trong ngành may mặc. Nhưng mà bị dịch Covid từ Tết nên công ty tinh giảm nhân viên (công ty cả trăm người giờ còn 23 người). Thế nên em phải chạy grab kiếm sống.

Chỉ có Ba là người khiến em day dứt nhất. Hơn 5 năm sống xa gia đình, để vơi nỗi buồn thì ông dùng rượu để quên đi. Kết quả thì không cần đoán cũng biết, ông bị ung thư gan mọi người ạ. Nhưng mà gia đình làm gì có tiền chữa trị nên cứ để vậy, mà ông cũng không than thở hay đòi hỏi gì cả.

Đến lúc bệnh trở nặng thì hàng xóm dưới quê mới kêu mẹ em xuống rước ông lên đây ở với mọi người trong những ngày cuối cùng. Dù bệnh có khiến ông đau nhức hay khó chịu thế nào thì ông cũng không kêu rên, la lối. Lên SG ở được 1 tuần thì ông qua đời. Lúc đó bối rối lắm nhưng nhớ đến có bác vozer từng viết bài về xe cấp cứu từ thiện Nhơn Hòa ở quận 6, nên em liên lạc nhờ vận chuyển xác ông về quê trong đêm khuya. Rồi có vài người quen, sư thầy dưới quê cho tiền mua hòm, tiền thuê nhà tang lễ nên cũng không khốn khổ cho lắm. Lúc đầu tính rải tro cốt ông ở trên cầu Mỹ Thuận nhưng mà bà cô ruột suy nghĩ lại, cho phép đưa hũ cốt vào đất bả và làm mộ cho ba em. Bà này thì ngày xưa cho nhà em mượn tiền nhưng khi trả thì phải bắt trả bằng vàng đó mọi người ạ.

Ba em mất cũng không có làm giấy báo tử hay thông báo gì cả, trên người ông chỉ có 2 thứ giấy tờ, đó là cmnd được làm từ năm 1970 đến giờ và giấy đăng kí kết hôn của ba và mẹ. Khi còn sống ông ước muốn có một căn nhà nhưng không thành, giờ mất rồi có khi được an ủi phần nào vì dù sao cũng có mồ mả như bao người.
Cố gắng lên em có công mài sắt có ngày nên thân,ông trời không tiệt đường mình đâu.Hãy nhớ sống cho thật tốt sẽ gặp dc may mắn.Ba a thì ko giống như ba e chỉ biết phá thôi,tiền bao nhiêu cho đủ.Bệnh ung thư dạ dày mất hơn 20 chục năm rồi,để lại mâm nợ nần bệnh,ăn chơi.Gia đình a có 3 người sống thương nhau,cảm giác sa cơ lỡ thế đi tới đâu cũng bị khinh khi.Nhiều khi ăn cơm họ cũng coi cái chén mình rửa sạch không,vào nhà họ nhìn mh giống như kẻ trộm.Gia đình a cố gắng vượt khó nên kinh tế tốt hơn rồi nhưng đã ra đi 1 người là anh mình.Bây giờ chỉ có 2 mẹ con a sống nương tựa nhau thôi.Anh cố gắng lo những thứ tốt nhất cho mẹ anh và tới khi cuối đời.Cảm giác mất đi 1 người thân bên cạnh thật đau đớn,cuộc đời ngắn ngủi gắn bó nhau mấy chục năm rồi từ từ rời xa.
 
Đi làm công nhân bắc ninh vv lương cũng tầm 7 8 9tr . Thớt qddoori cv đi lương 3,5tr it quá
 
Chị thớt đã gia đình gì chưa. Mình tự vote mình đc ko. Mình nay 34t, đang fa. Trải qua vài cuộc tình thời trai trẻ và đôi ba lần làm ăn thất bại nên giờ cũng chỉ là thằng kỹ thuật nhỏ cho ngta thuê mướn tháng 15 củ. Thôi thì lá rách đùm lá nát, biết đâu đó trong cuộc đời có 2 chữ duyên số thì sao. Những hoàn cảnh như chị thớt mới đáng quý và càng dễ sống đời với nhau.
 
Back
Top