thương ông bà già ở quê quá các fen ạ

hanoiacademy

Senior Member
như tít, ông bà già ở quê cũng cao tuổi rồi các fen ạ, ông già 70, bà giá 58
nếu mà tính ra mỗi năm 3 4 lần về quê, thì chắc cũng gặp ông bà già 30 lần nữa là nhiều, có khi trái gió trở trời còn ít hơn.
nhà ở quê thì nhà cũ, chỗ nào cũng cửa sổ, 2 ông bà già với 1 con chó, lúc nào cũng nhắc cửa nẻo phải cẩn thận gió lùa ( ông già em bị gió giật méo mồm 1 lần rồi - liệt dây thần kinh số 7)
em có đứa em lấy chồng dưới quê mà vợ chồng nó cũng ko gần, lúc nào cũng nhắc tụi nó tuần phải sang 1 lần.
vợ con cũng chịu khó gọi điện cho ông bà mà cũng chỉ phần nào , muốn đón các cụ lên HN cùng quá mà các cụ chẳng chịu nghe .
 
Khó mà mời được các cụ rời nơi chôn rau cắt rốn lắm, thôi thì có thgian thì dẫn vợ con về chơi với ông bà, thường xuyên gọi điện hỏi han các cụ vậy. Mọi thứ không thể tuyệt đối được.
 
như tít, ông bà già ở quê cũng cao tuổi rồi các fen ạ, ông già 70, bà giá 58
nếu mà tính ra mỗi năm 3 4 lần về quê, thì chắc cũng gặp ông bà già 30 lần nữa là nhiều, có khi trái gió trở trời còn ít hơn.
nhà ở quê thì nhà cũ, chỗ nào cũng cửa sổ, 2 ông bà già với 1 con chó, lúc nào cũng nhắc cửa nẻo phải cẩn thận gió lùa ( ông già em bị gió giật méo mồm 1 lần rồi - liệt dây thần kinh số 7)
em có đứa em lấy chồng dưới quê mà vợ chồng nó cũng ko gần, lúc nào cũng nhắc tụi nó tuần phải sang 1 lần.
vợ con cũng chịu khó gọi điện cho ông bà mà cũng chỉ phần nào , muốn đón các cụ lên HN cùng quá mà các cụ chẳng chịu nghe .
Lên TP đông đúc, ngột ngạt, ông bà già có tuổi nên k thích cũng phải. 2 cụ nhà tôi gì gì thì cũng thích ở quê
 
nghĩ thoáng ra tí đi bạn
ko hiểu sao em lại dị ứng với thể loại gọi ba mẹ của mình là ông bà già suốt mồm như này lắm thím ạ, thỉnh thoảng gọi thì thấy bình thường
 
Tốc độ thành công phải nhanh hơn tốc độ già đi của bố mẹ.
Không đón được bố mẹ lên thì gửi tiền về sửa xây nhà bố mẹ cho đàng hoàng lại bạn ơi. Rồi mua máy sưởi máy lạnh gửi về cũng được.
3x tuổi rồi đừng thương bố mẹ bằng mồm nữa.
 
klq chứ ba mẹ thớt mà thớt gọi là ông bà già, lên đây than thở bằng cái giọng đó thì tôi thấy thớt ko có tư cách
quan trọng gì đâu fen, tôi ngồi bạn bè thì ông già tôi, bà già tôi thế này thế kia là bình thường.
mà cũng ko quan trọng lắm việc này, tôi cũng ko hơn thua với fen làm gì cho mất hoà khí
 
như tít, ông bà già ở quê cũng cao tuổi rồi các fen ạ, ông già 70, bà giá 58
nếu mà tính ra mỗi năm 3 4 lần về quê, thì chắc cũng gặp ông bà già 30 lần nữa là nhiều, có khi trái gió trở trời còn ít hơn.
nhà ở quê thì nhà cũ, chỗ nào cũng cửa sổ, 2 ông bà già với 1 con chó, lúc nào cũng nhắc cửa nẻo phải cẩn thận gió lùa ( ông già em bị gió giật méo mồm 1 lần rồi - liệt dây thần kinh số 7)
em có đứa em lấy chồng dưới quê mà vợ chồng nó cũng ko gần, lúc nào cũng nhắc tụi nó tuần phải sang 1 lần.
vợ con cũng chịu khó gọi điện cho ông bà mà cũng chỉ phần nào , muốn đón các cụ lên HN cùng quá mà các cụ chẳng chịu nghe .
Tranh thủ báo hiếu dc thì báo hiếu đi bạn.cuộc sống vô thường lắm.bố tôi cũng 70 tuổi khỏe mạnh bình thường mà đùng cái đột quỵ ra đi chả nói năng được câu nào.con cái thì ko đứa nào ở gần.nhắc lại mà tôi vẫn thấy lòng mình tan nát.h có nghĩ lại cũng chỉ là ân hận muộn màng chả giải quyết dc vấn đề gì.Người làm ra tiền chứ tiền có làm ra được người đâu.Nhiều lúc cứ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ trước kia cứ mải mê này kia nghĩ bố mẹ còn khỏe,quay đầu lại thì đã chẳng kịp.đau lòng lắm thím ạ.có những cái mất đi rồi ng ta mới nhận ra được.đôi lời chia sẻ với thím
 
Tốc độ thành công phải nhanh hơn tốc độ già đi của bố mẹ.
Không đón được bố mẹ lên thì gửi tiền về sửa xây nhà bố mẹ cho đàng hoàng lại bạn ơi. Rồi mua máy sưởi máy lạnh gửi về cũng được.
3x tuổi rồi đừng thương bố mẹ bằng mồm nữa.
đồ đạc nhà cửa nhà tôi cũng ko thiếu gì fen ạ, mà ogb cũng có lương hưu toàn tự sắm chứ cũng chẳng nhờ đến cánh trẻ, buồn obg cô quạnh thôi, còn về thăm thì lần nào cũng cho tiền cho quà, sâm cũng mua gửi các cụ chứ các cụ cũng ko có nghèo fen ạ.
 
Tranh thủ báo hiếu dc thì báo hiếu đi bạn.cuộc sống vô thường lắm.bố tôi cũng 70 tuổi khỏe mạnh bình thường mà đùng cái đột quỵ ra đi chả nói năng được câu nào.con cái thì ko đứa nào ở gần.nhắc lại mà tôi vẫn thấy lòng mình tan nát.h có nghĩ lại cũng chỉ là ân hận muộn màng chả giải quyết dc vấn đề gì.Người làm ra tiền chứ tiền có làm ra được người đâu.Nhiều lúc cứ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ trước kia cứ mải mê này kia nghĩ bố mẹ còn khỏe,quay đầu lại thì đã chẳng kịp.đau lòng lắm thím ạ.có những cái mất đi rồi ng ta mới nhận ra được.đôi lời chia sẻ với thím
vâng, đợt e đi làm ăn trong nam thì ông bà già cứ lọ mọ dồn tiền xây nhà chẳng nói, rồi lúc về thấy nhà cửa xong hết rồi , mình bảo bố mẹ xây làm gì, tụi con cũng thoát ly có ở đâu / , thì ông già bảo là thế còn mày cưới rồi về vợ chồng mày ở đâu ?.
nhiều lúc nghĩ đúng là nước mắt không bao giờ chảy ngược, chỉ có bố mẹ lo cho con cái là nhiều, chứ mấy khi con cái lo được gì cho bố mẹ .
 
klq chứ ba mẹ thớt mà thớt gọi là ông bà già, lên đây than thở bằng cái giọng đó thì tôi thấy thớt ko có tư cách
Bình thường mà fen, có lẽ môi trường a sống ít có, nên a thấy khó coi. Nói chuyện vs người khác thì tôi cũng hay có cái kiểu thế, bao h mà nc trực tiếp với ba mẹ mà gọi là "ông già", "bà già" thì mới đáng nói.
 
t y hệt fen luôn chả khác gì! đang cố dành dụm từ nay tới t3 t4 kiếm 1 ít về sửa chữa nahf cửa cho các u đây
vâng, gì thì gì cũng phải cố mà sửa đc cái nhà cho các cụ fen ạ. nếu độc đinh thì khó, có ae đông đông thì đỡ hơn, nhà em thì được cái bố mẹ cả nghĩ nên ko bao giờ phiền gánh đến con cái. đến giờ các cụ còn bảo sau này tao mất tụi mày có làm đám cũng làm bằng tiền của tao, chứ ko muốn hệ luỵ gì con cháu.
à, obg em ở nhà được cả 2 bên nội ngoại vị nể lắm , dù ko phải trưởng giả gì đâu, mà cả 2 cụ đều là út ít trong họ.
 
Back
Top