bazh
Đã tốn tiền
Truyện này hồi nhỏ đọc cuốn vl giờ đọc lại thấy cringe =]]Công nhận cái thời 9x khó khăn, cầm cuốn truyện nó cảm xúc vl![]()
Tuổi thơ toi
Truyện này hồi nhỏ đọc cuốn vl giờ đọc lại thấy cringe =]]Công nhận cái thời 9x khó khăn, cầm cuốn truyện nó cảm xúc vl![]()
Tuổi thơ toi
Cứ ngồi lải nhải ăn cắp, ăn cắp trong khi xưa đâu giống nay, khác éo gì cái bọn đòi lật lại quá khứ không.Hành động ăn cắp và sau đó trả lại tiền tác quyền thì cũng là ăn cắp.
Còn anh nói tôi sao cũng dc, đó là quan điểm của tôi. và anh nghĩ nó ko là ăn cắp là quyền của anh? Có j đâu mà căng rồi công kích cá nhân hoài ta?
Rác rưởiCứ ngồi lải nhải ăn cắp, ăn cắp trong khi xưa đâu giống nay, khác éo gì cái bọn đòi lật lại quá khứ không.
Lấy tiêu chuẩn hiện tại áp cho quá khứ không khiến mình thượng đẳng hơn đâu, chỉ thấy dốt nhưng thích nói thôi.
Từng là 1 quá khứ với nhiều kỷ niệm đẹp thì người ta nhớ đến nó, chứ ngồi sủa gâu gâu cũng có thay đổi được quá khứ chăng.![]()
Chỉ là dịp cho thế hệ trước ôn lại 1 thời đã qua thôi.Căn bản chả có cái gì tự hào để đi triển lãm cả
Rất đúng bản chất đó.Hồi đó ở VN hầu như tất cả ko hề có khái niệm bản quyền đâu. Đến truyền hình TW còn chiếu phim ko bản quyền ầm ầm mà thím. Đành rằng ko biết nhưng vi phạm vẫn là vi phạm. Tuy nhiên nếu cứ bảo hồi đó ăn cắp thì ko đúng bản chất lắm.
Có tui biết nè. Bộ đó người ta gọi là "Doraemon phụ trương". Hồi đó có thấy bán mấy quyển nhỏ nhỏ ở tiệm báo nhưng mà không biết là nó bán kèm theo sữa. Mỗi tập bao gồm 1 đến 3 câu chuyện ngắn được nhà xuất bản dùng máy tính để tô màu.Ngày xưa có bộ truyện Đô-rê-mon in màu giấy bóng cứng (nhưng mỏng và nhỏ vừa bằng bàn tay) hình như tặng kèm lúc mua sữa CGHL hay gì ấy? Mình lúc đó k được uống sữa nhưng được cho mấy cuốn này, có bác nào biết cuốn này không?. Đọc đi đọc lại đến thuộc cả nội dung trong truyện mà vẫn đọc say mê. Một cuốn chỉ khoảng 20 trang chỉ có 1 bảo bối duy nhất (1 chap) là hết. Hiếm có cuốn truyện nào mà mình đọc bị nhập tâm và tưởng tượng nhân vật đó có thật giống như ĐRM, đến bây giờ thỉnh thoảng mình vẫn "ước" có trong tay một trong những bảo bối ấy của ĐRM để mọi việc trong cuộc sống được thuận lợi hơn.
via theNEXTvoz for iPhone
Ngày xưa có bộ truyện Đô-rê-mon in màu giấy bóng cứng (nhưng mỏng và nhỏ vừa bằng bàn tay) hình như tặng kèm lúc mua sữa CGHL hay gì ấy? Mình lúc đó k được uống sữa nhưng được cho mấy cuốn này, có bác nào biết cuốn này không?. Đọc đi đọc lại đến thuộc cả nội dung trong truyện mà vẫn đọc say mê. Một cuốn chỉ khoảng 20 trang chỉ có 1 bảo bối duy nhất (1 chap) là hết. Hiếm có cuốn truyện nào mà mình đọc bị nhập tâm và tưởng tượng nhân vật đó có thật giống như ĐRM, đến bây giờ thỉnh thoảng mình vẫn "ước" có trong tay một trong những bảo bối ấy của ĐRM để mọi việc trong cuộc sống được thuận lợi hơn.
via theNEXTvoz for iPhone
Ăn cắp là đúng rồi chỉ là hồi xưa éo ai thèm kiện và chưa có luật để áp chế thôi. Thằng trộm vào nhà anh trộm đồ, anh k biết hoặc tặc lưỡi cho qua thì k có nghĩa là nó k trộm đồ của anhHồi đó ở VN hầu như tất cả ko hề có khái niệm bản quyền đâu. Đến truyền hình TW còn chiếu phim ko bản quyền ầm ầm mà thím. Đành rằng ko biết nhưng vi phạm vẫn là vi phạm. Tuy nhiên nếu cứ bảo hồi đó ăn cắp thì ko đúng bản chất lắm.
Đoạn nào tự hào ăn trộm bản quyền anh chỉ cho tôi xem. Lên báo suốt hay điểm báo suốt? Câu chuyện chỉ là kể lại, kể lại để mà biết, chứ tự hào ở đoạn nào.Việc thông cảm cho 1 hành động ăn cắp là nghĩa cử cao đẹp.
Nhưng ko có nghĩa nó ko phải là ăn cắp và lên báo chí tự hào suốt như vậy.