Tối nay phải thức trắng, có thím nào vào tâm sự đê

Cùng thức đêm nay nhé thím
 

Attachments

  • 534AD84A-DB02-4EF0-B63F-508266D0403D.jpeg
    534AD84A-DB02-4EF0-B63F-508266D0403D.jpeg
    156.7 KB · Views: 48
Em cũng bị ảnh hưởng tâm lý một thời gian dài sau cái chết của ông em. Ông em nằm bệnh đến ngày 24 thì em đi có việc, không quan trọng lắm nhưng nhà có hơn chục người túc trực cạnh ông nên em vẫn đi dù biết ông không sống được lâu nữa. Vừa đi được một lúc thì bố em gọi về, ông mất mà không dặn dò gì con cháu. Ông chỉ nói ông sống đến tuổi này có cháu chắt đầy đàn, tuổi già an nhàn nên ông không mong gì nữa.
Ông mất 6 tháng em mới bình thường lại được do trước ở với ông chứ không ở với bố ẹm. Ông vừa là người lo cho em, vừa là người em ngưỡng mộ nên thế. Sau đó thì em về với bà, bận nhưng cố gắng ở với bà 3 đêm/ tuần. Đêm nào không về là bà nhớ, toàn bắt mọi người gọi cho em. Không lại đi ra đi vào hỏi bao giờ em về. Thành ra ân hận mãi vì lúc ông bà còn khỏe không ở cạnh ông bà nhiều hơn.
Trước khi chết bà em cũng có linh tính. Lúcđó hơi lẫn, nhớ trước quên sau rồi nên sợ tắm lắm.Tự nhiên hôm đó ngoài này rét căm căm lại gọi mẹ em sang. Nói con tắm cho u cẩn thận vào, nhớ kỳ lưng cho sạch, gội đầu kỹ vào con nhé. Sáng hôm sau bà em ăn sáng, uống thuốc xong thì đi. Chẳng có triệu chứng gì, không kịp dặn dò con cháu, chỉ có mỗi mẹ em với hàng xóm ở đấy. :confused:=((=(( Có nhiều quyết định không bao giờ thay đổi được.
Đúng rồi thím. Nên hãy yêu thương gia đình khi còn có thể. Mình cũng có nhiều điều ân hận với ông nội mà chẳng bao giờ có cơ hội xin lỗi nữa =(( =((=((
 
TKs các thím, cụ ngủ gáy khò khò rồi, mà thôi thức nốt đêm này canh cho chắc. Các thím có chuyện gia đình gì thì vào tâm sự tí đê. Tự nhiên giờ này thấy mình sống lỗi quá. Đương nhiên mình không lỗi đến nỗi phải làm ông bà lo lắng hay gì, nhưng kiểu như xưa giờ mình vẫn dành thời gian cho bạn bè và công việc nhiều hơn cho gia đình ấy. Nghe thím @em_91 chốt câu cuối ở trên mà mình ứa nước mắt :too_sad: .
Em cũng bị ảnh hưởng tâm lý một thời gian dài sau cái chết của ông em. Ông em nằm bệnh đến ngày 24 thì em đi có việc, không quan trọng lắm nhưng nhà có hơn chục người túc trực cạnh ông nên em vẫn đi dù biết ông không sống được lâu nữa. Vừa đi được một lúc thì bố em gọi về, ông mất mà không dặn dò gì con cháu. Ông chỉ nói ông sống đến tuổi này có cháu chắt đầy đàn, tuổi già an nhàn nên ông không mong gì nữa.
Ông mất 6 tháng em mới bình thường lại được do trước ở với ông chứ không ở với bố ẹm. Ông vừa là người lo cho em, vừa là người em ngưỡng mộ nên thế. Sau đó thì em về với bà, bận nhưng cố gắng ở với bà 3 đêm/ tuần. Đêm nào không về là bà nhớ, toàn bắt mọi người gọi cho em. Không lại đi ra đi vào hỏi bao giờ em về. Thành ra ân hận mãi vì lúc ông bà còn khỏe không ở cạnh ông bà nhiều hơn.
Trước khi chết bà em cũng có linh tính. Lúcđó hơi lẫn, nhớ trước quên sau rồi nên sợ tắm lắm.Tự nhiên hôm đó ngoài này rét căm căm lại gọi mẹ em sang. Nói con tắm cho u cẩn thận vào, nhớ kỳ lưng cho sạch, gội đầu kỹ vào con nhé. Sáng hôm sau bà em ăn sáng, uống thuốc xong thì đi. Chẳng có triệu chứng gì, không kịp dặn dò con cháu, chỉ có mỗi mẹ em với hàng xóm ở đấy. :confused:=((=(( Có nhiều quyết định không bao giờ thay đổi được.
Nghe chuyện thím em cũng hiểu phần nào. Em lại nhớ đến comment của một thím nào đấy rất lâu rồi, trong một thớt hỏi có nên ở lại làm qua Tết kiếm thêm dù ở nhà vẫn còn bố mẹ, có một thím nói: "...tao chỉ sợ đến một ngày nào đấy ở nhà ko còn ai mong tao về".

2 trước ông ngoại em mất sau mấy năm nằm liệt giường vì vỡ mạch máu não. Ra đi cũng coi như một sự giải thoát cho ông. Thi thoảng nghĩ lại em lại thấy ân hận vì những ngày cuối ko bên ông một cách tử tế. Nhưng đúng là phải qua rồi mới thấy hối hận.
 
Em cũng bị ảnh hưởng tâm lý một thời gian dài sau cái chết của ông em. Ông em nằm bệnh đến ngày 24 thì em đi có việc, không quan trọng lắm nhưng nhà có hơn chục người túc trực cạnh ông nên em vẫn đi dù biết ông không sống được lâu nữa. Vừa đi được một lúc thì bố em gọi về, ông mất mà không dặn dò gì con cháu. Ông chỉ nói ông sống đến tuổi này có cháu chắt đầy đàn, tuổi già an nhàn nên ông không mong gì nữa.
Ông mất 6 tháng em mới bình thường lại được do trước ở với ông chứ không ở với bố ẹm. Ông vừa là người lo cho em, vừa là người em ngưỡng mộ nên thế. Sau đó thì em về với bà, bận nhưng cố gắng ở với bà 3 đêm/ tuần. Đêm nào không về là bà nhớ, toàn bắt mọi người gọi cho em. Không lại đi ra đi vào hỏi bao giờ em về. Thành ra ân hận mãi vì lúc ông bà còn khỏe không ở cạnh ông bà nhiều hơn.
Trước khi chết bà em cũng có linh tính. Lúcđó hơi lẫn, nhớ trước quên sau rồi nên sợ tắm lắm.Tự nhiên hôm đó ngoài này rét căm căm lại gọi mẹ em sang. Nói con tắm cho u cẩn thận vào, nhớ kỳ lưng cho sạch, gội đầu kỹ vào con nhé. Sáng hôm sau bà em ăn sáng, uống thuốc xong thì đi. Chẳng có triệu chứng gì, không kịp dặn dò con cháu, chỉ có mỗi mẹ em với hàng xóm ở đấy. :confused:=((=(( Có nhiều quyết định không bao giờ thay đổi được.
Bà nội mình cũng mới mất năm ngoái, mất đúng rằm tháng 7 luôn :sad: .

Ngày hôm đó bà mình còn ăn rằm ngon lành. Nhưng tự nhiên đến chiều thì thấy mệt, thế là bà alo cho mình, bảo là: chào cháu, bà đi đây. Mình có hỏi lại thì bà bảo mệt quá, thôi nghe rồi bà cúp máy điện cho những người khác :pudency:.

Do mình công tác ở tận ngoài bắc, còn nhà thì ở tận miền trung, tầm 6h chiều mình điện về nhà là có cần về không, nếu bà yếu quá thì mình đón máy bay về trong đêm luôn. Mọi người bảo chắc lâu lâu mệt thôi chứ không có gì. Tại bà mình lâu lâu vẫn mệt như vậy, nhưng chưa bao giờ mà điện tạm biệt con cháu như thế :sad:.

Nghe tình hình ổn, thế là tối đó mình đặt xe đi lên Lai Châu công tác, mua vé 9h rưỡi tối. Đúng 9h thấy mẹ gọi, linh cảm không lành rồi, mẹ bảo bà mất rồi. Thế là mình book gấp vé máy bay sáng hôm sau 6h về luôn. Giá như chiều đó mình về ngay thì đã được gặp bà lần cuối rồi... :too_sad:
 
trong cuộc sống cái khó nhât là biết trân trọng những phút giây bên nhau

ta ở bên nhau thật đáng quý nhưng ta cứ nói những điều vô bổ. nếu ngày mai k còn gặp nhau nữa liệu ta có nói vs nhau những điều vô bổ.
 
Những ngày dịch này đối với mình là những ngày mà gia đình đông đủ nhất đấy các thím ạ. Bố thì vừa nghỉ hưu đầu tháng 3 rồi nên ở nhà. Mẹ đi dạy, dịch nên cũng ở nhà. Em gái làm bên resort, dịch cũng ở nhà :smile:.

Mình thì từ ngày học đại học là đi xa học, rồi làm cũng xa nhà, mỗi năm về cũng chỉ được cái tết với thêm 3, 4 dịp trong năm nữa thôi nhưng hầu hết là về để đi chơi với bạn bè hoặc đi đám cưới. Mà mình có ở nhà thì bố đi làm, mẹ đi dạy, em cũng đi làm nên chả có ai ở nhà :pudency:.

Năm ngoái nội mất nên mình quyết định chuyển về gần nhà làm, ở nhà luôn. Mấy hôm nay ở nhà đông đủ, ăn sáng ăn trưa ăn tối đc gặp đủ hết cả nhà, rồi bé em với mẹ cứ lên mạng xem món gì ngon là mua đồ về nấu nướng mới thấy được tiền bạc chả bao giờ mua được những khoảng thời gian đấy các thím ạ :beauty:.

Mới vào xem bố, vẫn ngủ ngáy khò khò, yên tâm hơn tí rồi các thím à :big_smile:.
 
Hồi trẻ em cũng vô lo, chẳng bao giờ nghĩ về cái chết cả. Không đến mức ham chơi nhưng không tình cảm với cha mẹ. Lúc nào cũng nghĩ chỉ hoàn thành những gì mình cần làm là xong, làm được càng nhiều tiền càng tốt để bố mẹ, gia đình tự hào này kia. Đến lúc mẹ em đi khám bị ung thư, gọi điện cho em khóc bảo mẹ không chữa đâu, tiền để cho con hết. Lúc ý cảm giác không còn thời gian cho mọi thứ mình dự định nữa. Từ đấy mới dành nhiều thời gian cho gia đình, cắt hẳn kiểu bạn giao du quen biết vớ vẩn. Chỉ đi chơi với mấy đứa thân, để sống chết thế nào ít nhất nó cũng đến ngó mình một cái trước khi chết.
Vì cái thớt này mà m lại nhớ bao nhiêu việc làm mình ân hận. Giờ có tiền rồi, có thể mua cho ng đủ thứ rồi nhưng ông có được hưởng nữađâu. Hôm Tết em sang nhàông (giờ là nhà bác)ăn cơmđón Tết. Nhà em vẫnăn vàomùng 2, mùng 3 tụ họp giađình.Đang ăn thì đoàn khách của bác ở đâu vào chúc Tết. Tự nhiên cảm giác xa lạ khủng khiếp, như mình đi ăn trực nhà ai chứ không phải nhà ông mình nữa. :(
Gia đình em đang cố duy trì ăn uống vào ngàyTết hàng năm. Nhưng sợ không cốđược nữa. Khéo năm nay sang cát choông bà rồi cũng cắt luôn.
Các thím còn người thân nào thì chăm sóc cho kỹ, đối tốt với nhau. Gia đình mới là người sống chết cùng mình chứ không phải mấy thằng nhông nhông ngoài đường. :((( Đừng để như em, suy nghĩ đủ điều rằng đưa ông đi du lịch nọ kia nhưng chẳng bao giờ làm được. Mà ông có cần du lịch đâu, ông chỉ cần mình ở cạnh.
 
[QUOTE="em_91, post: 213406, member:
Vì cái thớt này mà m lại nhớ bao nhiêu việc làm mình ân hận. Giờ có tiền rồi, có thể mua cho ng đủ thứ rồi nhưng ông có được hưởng nữađâu. Hôm Tết em sang nhàông (giờ là nhà bác)ăn cơmđón Tết. Nhà em vẫnăn vàomùng 2, mùng 3 tụ họp giađình.Đang ăn thì đoàn khách của bác ở đâu vào chúc Tết. Tự nhiên cảm giác xa lạ khủng khiếp, như mình đi ăn trực nhà ai chứ không phải nhà ông mình nữa. :(
Gia đình em đang cố duy trì ăn uống vào ngàyTết hàng năm. Nhưng sợ không cốđược nữa. Khéo năm nay sang cát choông bà rồi cũng cắt luôn.
Các thím còn người thân nào thì chăm sóc cho kỹ, đối tốt với nhau. Gia đình mới là người sống chết cùng mình chứ không phải mấy thằng nhông nhông ngoài đường. :((( Đừng để như em, suy nghĩ đủ điều rằng đưa ông đi du lịch nọ kia nhưng chẳng bao giờ làm được. Mà ông có cần du lịch đâu, ông chỉ cần mình ở cạnh.
[/QUOTE]
Đúng rồi thím, nếu ko có ông thì đó là nhà bác. Còn ông thì các bác các chú còn quy về một mối được với nhau.
 
Xưa mình đi làm, cứ mỗi lần về là sắm đồ đạc với gửi tiền ông bà nội ngoại. Cứ nghĩ thế là được rồi :pudency:.

Nhưng đợt này về ở chung với nhà, thấy mẹ ngồi nói chuyện hớn hở với bố kiểu: "thằng A con bà B đi Hàn đi Nhật tiền gửi về như nước nhưng mà đi biệt tăm biệt tích, bà B suốt ngày nhớ con. Giờ nhà mình mở mắt ra là gặp nhau cũng thấy vui rồi." :smile:

Thôi thì bố mẹ cũng có tuổi, chưa biết nay còn mai mất ra sao, giờ cứ ở bên nhau bố mẹ vui được ngày nào là mình vui rồi các thím ạ .:big_smile:

Mai cuối tuần rồi, thím nào còn bố mẹ, gần nhà hoặc ở chung thì mua con cá con tôm về trổ tài nấu nướng cho các cụ thưởng thức. Thím nào nhà xa thì cũng cố gắng gọi video về hỏi thăm các cụ ở nhà nhé :beauty:.
 
Có ai sợ cảm giác thích một người chưa? Kiểu sợ đau, sợ bị lệ thuộc cảm xúc vào người ấy ấy ~~ em kiểu sợ xong cái gì chớm nở em nhổ đi luôn =]]]
 
Có ai sợ cảm giác thích một người chưa? Kiểu sợ đau, sợ bị lệ thuộc cảm xúc vào người ấy ấy ~~ em kiểu sợ xong cái gì chớm nở em nhổ đi luôn =]]]
Xác định tỉ lệ % cao thì hãy tiến tiếp thím ơi, đương nhiên nếu chọn bỏ không phải là dễ, nhưng mà còn hơn cái cảm giác mơ hồ, đơn phương rình rập con nhà người ta. Nó vừa tốn thời gian của mình, vừa chả làm được việc gì nên hồn vì suốt ngày chỉ lo nghĩ tới người ta :angry:.

Chưa kể tự nhiên đang vui người ta up hình đi chơi với thằng bỏ mẹ nào đấy thì ruột đau như cắt, nước mắt lại đầm đìa :sexy_girl:.
 
Xác định tỉ lệ % cao thì hãy tiến tiếp thím ơi, đương nhiên nếu chọn bỏ không phải là dễ, nhưng mà còn hơn cái cảm giác mơ hồ, đơn phương rình rập con nhà người ta. Nó vừa tốn thời gian của mình, vừa chả làm được việc gì nên hồn vì suốt ngày chỉ lo nghĩ tới người ta :angry:.

Chưa kể tự nhiên đang vui người ta up hình đi chơi với thằng bỏ mẹ nào đấy thì ruột đau như cắt, nước mắt lại đầm đìa :sexy_girl:.
Làm gì có :LOL:) Nguyên combo block full giáp gai :beauty: Đi làm cả ngày tối mới rảnh được tý thì buồn méo gì thím :ah: Đấy là nói em còn thím trên nói ai thì em không rõ :shame: Đang đi tìm vợ đây :go:
 
Ông thớt còn thức k? Gọi xe đưa bố lên viện chưa? Chưa đi thì tối nay tôi ngồi đây chém gió vs ông.
 
Back
Top