thảo luận [Truyện dịch] Âm gian thương nhân - phần 18 trở đi

Quý độc giả có muốn chuyển qua group fb để tiện cho tôi thống kê lượt đọc và tương tác ko?


  • Total voters
    365

Chương 461: Tung tích của mặt nạ

Mọi người chạy tới kiểm tra thương thế của diễn viên kia, chúng tôi cũng đi qua, camera nặng mấy chục cân nện lên đầu hắn, hôn mê bất tỉnh, máu văng đầy đất. Tuy rằng còn hơi thở, nhưng chỉ sợ phải nằm viện một thời gian dài. Có người gọi 120, tôi gọi Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt qua một bên nói: “Ta nói chuyện này, hai người ngàn vạn lần đừng sợ.” - “Làm sao vậy, Trương ca?” Tiểu Nguyệt tò mò hỏi. “Mặt nạ của Lan Lăng Vương ở trên người Dịch Tỷ!” Tôi nói ra phỏng đoán của mình.

Từ lần gặp đầu tiên tôi đã cảm giác trên người hắn có âm khí, lại thêm hai lần tôi nhìn thấy trên mặt hắn hiện ra một gương mặt quỷ dữ tợn, tựa như đeo mặt nạ. Chỉ là mặt nạ của Lan Lăng Vương có công năng gì, sao lại rơi vào tay hắn, tôi còn chưa biết. Tiểu Nguyệt bảo tôi nghĩ đối sách, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bộ phim này khẳng định sẽ đổ bể, đến lúc đó tiền đầu tư sẽ không thể thu lại được.

Tôi nói chuyện này không thể trực tiếp đi hỏi Dịch Tỷ, hắn khẳng định sẽ không thừa nhận, vạn nhất làm hắn nổi giận, lại có chuyện gì xảy ra với chúng tôi, vậy mất nhiều hơn được, đầu tiên chúng tôi yêu cầu một người lời nói có trọng lượng trong đoàn làm phim giúp đỡ. Người này không hề nghi ngờ gì chính là đạo diễn! Tôi phải cho đạo diễn biết Dịch Tỷ có vấn đề, vì thế nên nhờ Tiểu Nguyệt giúp, đêm nay tôi dự định giả làm bọn bịp bợm giang hồ!

Đạo diễn nghe tin tai nạn xảy ra còn đang bận rộn xử lý, chúng tôi chỉ có thể về phòng chờ đợi, đến khi trời tối tôi mang theo một ít đồ vật, cùng Lý mặt rỗ tới hồ nước, Lý mặt rỗ oán giận hỏi tôi đến đây làm gì? Tôi nói muốn bắt quỷ. Sau đó tôi lấy trong túi ra thần tượng Quan nhị gia đặt trên mặt đất, nói nhỏ “Xin đắc tội!” rồi dùng một tấm vải đỏ bịt kín hai mắt Quan nhị gia. Tôi lại mổ mấy con lươn, dùng máu lươn bôi lên người thần tượng, đặt ở cạnh hồ nước bảo Lý mặt rỗ trông coi, nói với hắn đợi lát nữa thần tượng rung chuyển thì lập tức cởi bỏ tấm vải đỏ!

Tôi trộn bột ớt và muối đặt ở trong một cái bình, ôm nó đi tới hồ nước, rải loạn khắp nơi. Hồ nước tuy rằng đã khô cạn, nhưng diện tích rất lớn, tôi rải một tiếng trên mặt đất mới bắt đầu xuất hiện một ít dấu chân. Tôi rải tiếp, dấu chân bắt đầu di động ở chỗ không có bột ớt, tôi lấy Thiên Lang Tiên vụt vài cái, một sợi âm phong phiêu đãng mà rời khỏi hồ nước.

“Rung rồi rung rồi.” Lý mặt rỗ ở trên bờ hô to. “Mau cởi vải đỏ!” Tôi chạy về mép hồ, thần tượng Quan nhị gia vẫn đang không ngừng đong đưa, Lý mặt rỗ ngạc nhiên hỏi: “Trương gia tiểu ca, đây rốt cuộc là nguyên lý gì?” - “Rất đơn giản, ta vây ba con quỷ trong hồ nước vào bụng Quan nhị gia.” Tôi giải thích. “Cái gì, ngươi đối với thần linh cũng quá bất kính đi?” Lý mặt rỗ hoảng sợ. “Đợi lát nữa ta còn muốn làm cho nó vỡ vụn, đưa nó cho đạo diễn xem trước mặt Dịch Tỷ!”

Tôi biết như vậy có chút bất kính, nhưng chỉ có lợi dụng sự tin phục của đạo diễn đối với Quan nhị gia mới có thể làm Dịch Tỷ lộ ra dấu vết. Tôi dự định sau việc này sẽ đến miếu Quan đế quyên chút tiền nhang đèn xem như nhận lỗi. Bản thân thần tượng có dương khí rất mạnh, cho nên ba con quỷ không trốn thoát được, chỉ có thể ở bên trong không ngừng giãy giụa.

Tôi đốt cho bọn chúng chút tiền giấy, lạnh lùng nói với bọn chúng: “Các ngươi có muốn cái mặt nạ kia không? Muốn thì thành thật cho ta, bằng không ta nhốt các ngươi cả đời trong đó.” Vừa nói như vậy, bọn chúng lập tức ngừng lại, sau đó tôi ôm Quan nhị gia lên, so với lúc trước dường như nặng hơn một chút. Tôi và Lý mặt rỗ đưa thần tượng vào trong phòng đạo diễn, Tiểu Nguyệt theo kế hoạch của tôi mà bám lấy đạo diễn, hai người ở đó nói chuyện phiếm, thấy chúng tôi bê Quan nhị gia vào, đạo diễn lập tức đứng lên.

“Trương tiên sinh, ngươi thỉnh tượng Quan nhị gia ở đâu vậy?” - “Ở huyện thành, nhưng ngươi yên tâm, ta đã thỉnh thần linh trong bức thần tượng của ngươi vào trong này rồi.” Tôi mỉm cười nói. Đạo diễn nửa tin nửa ngờ, tôi đặt tượng lên điện thờ, thắp ba nén hương. “Diễn viên kia thế nào rồi?” Tôi hỏi. “Đã không còn nguy hiểm, nhưng bác sĩ nói não bị chấn động, có lẽ cần nghỉ ngơi một thời gian.”

Đạo diễn đưa thuốc lá mời nhưng tôi từ chối, hắn thở dài nói: “Đoàn làm phim có mấy trăm người, khi đóng phim sợ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Trương lão bản, vừa rồi Doãn tiểu thư nói trong tay ngươi có không ít đồ vật có thể thay đổi thời vận, ta cảm giác năm nay ta có chút không may mắn, có thể bán cho ta một kiện không?” - “Âm vật quả thực có thể đổi vận, nhưng lại yêu cầu người sử dụng phải trả cái giá rất lớn, vô ý sẽ đưa tới tai họa bất ngờ.” Tôi nói tránh đi: “Kỳ thật ta cảm thấy ngươi vận khí rất không tồi, không cần tăng thêm, chỉ cần trừ tà là được.”

“Trương tiên sinh, cái gì gọi là trừ tà, chẳng lẽ chung quanh ta có cái gì không tốt sao?” Đạo diễn hỏi. “Thật không dám dấu, trong đoàn làm phim có người ẩn giấu một kiện âm vật vô cùng hung hiểm, cho nên mới xảy ra việc chiều nay.” Tôi thần bí tới gần đạo diễn nói. “Xin rửa tai lắng nghe!” Đạo diễn dựng lỗ tai lên. “Trước tiên ta hỏi ngươi vài việc, Dịch Tỷ gần đây có phải tính tình đại biến hay không?” - “Vì sao hỏi cái này, không có a.” Đạo diễn mê man lắc đầu. “Vậy phương diện khác?” Tôi tiếp tục hỏi.

Đạo diễn nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Đúng rồi, ngay từ đầu chúng ta cảm thấy hắn không thích hợp diễn vai nam chính, lúc trước khi quay thử cảm thấy khí chất của hắn quá âm nhu, không thích hợp với loại nhân vật cương mãnh này, ta chỉ ra thì hắn còn phát hỏa. Ai, này tiểu tử rất có tài hoa, chỉ là tính tình quá xấu.” - “Sau đó?” - “Sau đó người đại diện của hắn thỉnh cầu ta cho Dịch Tỷ thử lại một lần, ta liền cho hắn một cơ hội. Không ngờ cảm giác hoàn toàn thay đổi, diễn vô cùng tốt, cho nên ta để hắn làm nam chính!” Chính đạo diễn cũng có chút kỳ quái nói. Tôi đoán khẳng định là vì Dịch Tỷ có được chiếc mặt nạ đó.

Lan Lăng Vương chính là do quá đẹp trai, thiếu đi dương cương chi khí mới phải đeo mặt nạ quỷ. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, chiếc mặt nạ này có thể cho người đeo sự tự tin. Nhưng e rằng không chỉ đơn giản là sự tự tin. “Ta có chuyện nói thẳng, Dịch Tỷ có vấn đề!” Tôi nói với đạo diễn. “Trương tiên sinh, lời này là có ý gì, ngươi hoài nghi nhãn lực của ta? Ta chọn người nhất định không sai.” Đạo diễn có chút không vui.

“Không không, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải là nói nhân phẩm của hắn, mà là nói trên người hắn có thứ không sạch sẽ. Để nghiệm chứng, ngươi có thể gọi điện thoại gọi hắn tới không? Chỉ cần hắn vào đây, ngươi sẽ rõ ràng.” Tôi nói. Đạo diễn nửa tin nửa ngờ gọi cho Dịch Tỷ, nói muốn bàn về kịch bản, Dịch Tỷ đồng ý. Dịch Tỷ nhất định mang mặt nạ theo người, chỉ cần hắn vào phòng, ba con quỷ sẽ xôn xao, làm pho tượng Quan nhị gia vỡ ra, đạo diễn cũng sẽ tin hắn có vấn đề.

Không bao lâu, Dịch Tỷ đã đến, cười nói: “Đạo diễn, muộn như vậy tìm ta có chuyện gì, ta vừa mới tẩy trang chuẩn bị về khách sạn.” Thấy chúng tôi đều ở đó, hắn kinh ngạc: “Không phải là bàn về kịch bản sao? Hai người ngoài này ở đây làm gì, cố vấn sao?” Tôi nhìn thoáng qua thần tượng, nó lại không có động tĩnh gì, chẳng lẽ mặt nạ không ở trên người Dịch Tỷ? “Là thế này, Trương tiên sinh nói có việc tìm ngươi. Trương tiên sinh, ngươi tự mình nói đi.” Đạo diễn ngượng ngùng cười cười. Tôi xấu hổ, đang nghĩ nên xuống đài như thế nào thì người đại diện của Dịch Tỷ đi tới.

Lúc này Quan nhị gia trên điện thờ phanh phanh rung động kịch liệt, chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, bức tượng Quan nhị gia vỡ thành vô số mảnh nhỏ, một tia âm phong từ bên trong chui ra. Ba quỷ hồn lao đến Tiểu Tống, lúc sắp tiếp cận hắn như gặp phải một bức tường vô hình, nháy mắt đã hôi phi yên diệt. Thần tượng nứt vỡ mọi người đều nhìn thấy, đạo diễn choáng váng, nhìn thần tượng rồi lại nhìn Tiểu Tống: “Tiểu Tống, trên người ngươi có cái gì không sạch sẽ sao?”

Tiểu Tống nói: “Cái gì cũng không có a, đạo diễn ngươi đừng nghi thần nghi quỷ, khẳng định là mấy tên bịp bợm giang hồ này động tay động chân lên thần tượng.” Nói xong hắn xoay người định bỏ đi, tôi tiến lên một bước ngăn hắn lại: “Ngươi hoàn toàn có thể đi kiểm tra thần tượng, xem ta rốt cuộc có làm gì không! Nếu không thì chính là ngươi có vấn đề! Ngươi có dám lấy đồ vật trong người ra không.” Tiểu Tống theo bản năng mà chạm vào cổ áo, ra vẻ trấn định nói: “Buồn cười, ta căn bản không biết ngươi đang nói cái gì.”
66
 
Last edited:
Back
Top