thảo luận [Truyện dịch] Âm gian thương nhân - phần 18 trở đi

Quý độc giả có muốn chuyển qua group fb để tiện cho tôi thống kê lượt đọc và tương tác ko?


  • Total voters
    366
Tôi rảnh nên tóm tắt cho bạn luôn nhé.
Chuyện kể về thế giới của những thương nhân chuyên buôn bán xử lý các món đồ tâm linh.
Có những thứ mang lại vận tốt cho chủ nhân, nhưng một số lại mang theo sự nguyền rủa và thậm chí cả linh hồn chủ cũ với những oán hận, căm ghét tột đỉnh.
Nhân vật chính là chủ 1 tiệm đồ như vậy. Cậu ta có vài thứ bảo bối trấn gia từ ông nội. Sau khi xử lý hoặc gọi chung là thanh tẩy món đồ xấu, cứu người chủ khỏi hoạ sát thân thì cậu ta được hưởng món này, bán đi có rất nhiều tiền.
Mỗi lần thế là anh ta đi vào phố sung sướng, ăn chơi trác táng, sa đoạ ko biết kể thế nào. :beauty::beauty:
zYeNaLd.png
zYeNaLd.png

Từ từ mức độ hiểm ác tăng lên kèm theo các kẻ thù mới + cũ. Tất nhiên phe ta cũng phải tăng cường lực lượng. Từ tăng ni, phật tử, cao nhân giang hồ cho đến kẻ lừa đảo, ham dâm.. đều xuất hiện đứng về phía nhân vật chính. Một số người phe ta năng lực cực mạnh, xuất quân là thắng, kiểu như Tôn Ngộ Không mà rút được là bài triệu hồi Phật là 100% win luôn. Còn một vài kẻ có mặt cho đủ tụ thôi, chuyên dẫn gái cho nhân vật chính giải trí.
Các thế lực thù địch đã xuất hiện, thủ đoạn càng ngày hiểm ác. Từ gian dương đại đạo, buôn lậu vũ khí, hiếp dâm con heo, đẩy bà già xuống biển.
jmEBCky.gif
jmEBCky.gif

Chúng ko từ thủ đoạn nào.
Nhân vật chính phải làm sao để giải quyết.
Tất cả sẽ có trong (vài trăm chương đã dịch + 1000 chương chưa dịch).
Hạ hồi phân giải.
2kqadZ9.png

Đọc truyện thấy hay, bạn có thể donate giúp chủ thớt ít động viên tinh thần và công sức bỏ ra dịch. Mình công nhận chủ thớt dịch rất trôi chảy và logic chứ ko chỉ dùng app translate.
Ui, đáng để đọc. OK Bác nhiều.
 

Chương 394: Thời quang bất vị giai nhân lưu (Thời gian không vì giai nhân mà dừng lại)

Mặc dù biết hết thảy trước mắt đều là hư ảo, nhưng tôi vẫn tức giận đến bốc khói trên đầu, hai nắm đấm bóp chặt, con mẹ nó nam nhân này cũng quá là hèn nhát! Vì một chút tiền mà bán đi tình nhân mà mình thề non hẹn biển? Khi những người hầu kia xong việc rời đi, trong viện chỉ còn lại một nữ nhân quần áo rách nát, trên người nàng đầy vết cào xước, nhưng cho dù như vậy trong ngực nàng vẫn ôm chiếc đồng hồ Tây Dương. Bà mập hung hăng chỉ nàng mắng lớn "Được lắm, ngươi đã thích cái đồng hồ này như thế, ta sẽ cho nó chôn cùng ngươi." Nói xong, nàng nhìn nam nhân một chút "Đẩy tiểu tình nhân của ngươi xuống giếng, ta sẽ tha thứ cho ngươi..." Nam nhân do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn theo bọn người hầu, kéo nữ tử tới bên cạnh giếng, trực tiếp đẩy nàng xuống, còn lo nữ tử chưa chết, hắn còn ôm một khối đá lớn ném xuống giếng.

Nữ tử toàn thân bị đá nện máu thịt be bét, tứ chi vặn vẹo, nàng quên đi đau đớn, chỉ còn nhớ mãi mối hận không quên. Nàng đã dùng chút sức lực cuối cùng, lấy móng tay vạch một nét lên chiếc đồng hồ trong ngực, vạch thật mạnh hết sức… Oành! Mưa to mưa như trút nước, làm cho giếng cạn biến thành một vũng bùn đen nhánh. Tích tắc tích tắc, chỉ có cái đồng hồ yên tĩnh làm bạn với nàng. Nhìn đến đây, hình ảnh trước mắt tôi toàn bộ biến mất, cả người lại trở về trong giếng cạn. Sau đó tôi cảm giác đất dưới chân lắc lư một trận, một cái tay vặn vẹo không còn ra hình dáng đột nhiên từ dưới đất thò ra ngoài! Ngay sau đó là một cái tay khác, chủ nhân của đôi tay tựa hồ đang cố sức đào đất, muốn leo ra khỏi đáy giếng. Đang cúi đầu nhìn, lúc này tôi mới phát hiện người bò ra chính là Đổng cô nương tôi thấy lúc trước.

Đổng cô nương đã bị gãy cổ, mặt mũi toàn vết máu, chỉ có một đôi mắt hung hăng trừng mắt nhìn tôi. Nàng chậm rãi kéo mái tóc màu đen dài mấy mét, sột soạt bò về phía tôi. Thì ra âm linh bên trong đồng hồ chính là nàng! Tôi giật nảy mình, theo bản năng lui về phía sau, nhưng sau lưng là vách giếng băng lãnh. Nàng leo lên rất chậm, rất nhiều xương cốt trên người đã đâm xuyên qua da thịt, lộ ra trắng hếu, nhìn rất kinh khủng. Nàng rốt cục đã bò đến bên cạnh chân tôi, hung hăng bắt lấy bắp chân tôi, dọc theo thân thể của tôi mà leo lên… Tôi chỉ cảm thấy có một con rết to lớn đang nhúc nhích trên người tôi! Nàng rốt cục đã miễn cưỡng có thể đứng lên, sau đó vươn tay cướp lấy đồng hồ trong ngực tôi. Tích tắc… Đồng hồ như gặp được chủ nhân, phát ra thanh âm du dương dễ nghe. Giờ khắc này, đất dưới chân tôi bỗng nhiên trở nên mềm xốp, tôi cảm giác mình phảng phất như chìm vào một bãi nước bùn. Dù tôi dùng bao nhiêu khí lực vẫn không tránh thoát được. Đổng cô nương hai mắt oán độc hung hăng nhìn tôi, trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh.

Bùn nhão dần dần bao phủ hai chân tôi, lên đến vai, Đổng cô nương thanh âm khàn khàn nói "Đàn ông các ngươi đều là kẻ phụ lòng, không có một ai tốt, nam nhân trên đời này đều đáng chết..." Ơ! Ngươi bị lừa cũng đừng trút giận lên người khác a! Tôi sao lại là kẻ không tốt? Mặc dù rất muốn giải thích, nhưng miệng của tôi đã không thể nói chuyện. Mẹ nó, chẳng lẽ hôm nay tôi phải viết di chúc ở đây? Đúng lúc này, trên đầu tôi bỗng nhiên tản mát ra một luồng sáng chói mắt, vong linh Đổng cô nương bị ánh sáng chiếu thì liên tục gào thét, vội vàng trốn qua một bên. Một cây dù từ bên trên chậm rãi rơi xuống. Âm Dương Tán của lão tử tới cứu giá! Tôi vội vàng nắm chặt cán ô, chỉ cảm thấy vô số luồng sức mạnh không ngừng quán thâu vào cơ thể. Âm Dương Tán có thể cân bằng âm dương, là âm vật có tính phòng ngự đệ nhất thiên hạ.

Thân thể tôi bị âm linh khống chế, Âm Dương Tán tự nhiên sẽ giúp tôi chống cự lại âm khí! Đổng cô nương núp ở một nơi âm u, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi. Bỗng nhiên nàng phát lực, duỗi ra móng tay bén nhọn bắt lấy tôi, tôi không hề nghĩ ngợi, một cước đá bay nàng. Phanh! Nàng đập vào vách giếng, còn tôi thì xoay người nhặt đồng hồ trong nước bùn lên. Đổng cô nương hét một tiếng thê lương, lộ ra nét cực kỳ không cam lòng. Nàng tuyệt vọng trốn vào bóng đêm, rít lên thống khổ. Ai! Nàng cũng chỉ là một người đáng thương. Tôi ôm đồng hồ do dự một lát, cuối cùng nhẹ nhàng ném tới dưới chân Đổng cô nương. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ, nhẹ giọng tự nhủ "Nguyện cho đồng hồ từ nay về sau sẽ chạy đều mỗi phút mỗi giây, ngươi và ta có thể sớm chiều làm bạn, không rời không bỏ." Giòi bọ theo khóe miệng nàng bò ra, trên mặt nàng biểu lộ ra nét chăm chú.

Thời gian phảng phất như lại về tới những năm Gia Khánh triều Thanh, mùa hạ nóng bức đó, một nam nhân bím tóc dài gõ cửa phòng Đổng cô nương, đặt đồng hồ trước mặt nàng, chân tâm thật ý nói "Nguyện cho đồng hồ từ nay về sau sẽ chạy đều mỗi phút mỗi giây, nàng và ta có thể sớm chiều làm bạn, không rời không bỏ." Lời tâm tình rõ mồn một trước mắt, nhưng lời thề non hẹn biển đã không thể thực hiện được. Gương mặt bị đá nện đến biến dạng của Đổng cô nương lộ ra nét tha thiết, mặc dù gương mặt rất kinh khủng, nhưng ánh mắt lại vô cùng nhu hòa. Tôi nhịn không được mở miệng "Nếu thời gian có thể quay lại, ngươi đừng quen tên nam nhân cặn bã đó." Đổng cô nương sững sờ, ngẩng đầu nhìn tôi, lộ ra mười phần mê man. Tôi suy nghĩ rồi nói "Nếu như không quen biết hắn, có lẽ ngươi có thể sống bình an đến già, tìm một nam nhân thực lòng yêu ngươi, sống hạnh phúc cả đời." Đổng cô nương cúi đầu trầm tư một lát, rồi cười thê lương.

Con người chính là như vậy, chúng ta tự cho là đã trải qua đủ loại thăng trầm, nhưng cuối cùng vẫn trở thành vật hi sinh của tình yêu. Đổng cô nương nhẹ nhàng giơ hai tay lên, đưa đồng hồ cho tôi. Giờ khắc này, tôi biết nàng đã buông bỏ. Không cần tôi hàng phục, chính nàng đã buông bỏ oán hận. Tôi phát hiện trong số các âm linh tôi từng gặp, nàng có thể xem là âm linh duy nhất đối xử với tôi tương đối khách khí… Có phải lúc này, nàng nghĩ đến bản thân mình thuở ban đầu? Cái thời mà nàng thánh khiết cao nhã. Tôi nhận lấy đồng hồ, phát hiện vết khắc hình chữ “nhất” đã biến mất không còn nữa, kim đồng hồ cũng đã ngừng lại. Giờ khắc này, đồng hồ đã vĩnh viễn ngừng chạy.

Ngẩng đầu lên, Đổng cô nương đã biến mất, chỉ còn lại một bãi nước bùn màu đen trong giếng cạn, tôi thở dài, móc trong túi ra một bao thuốc lá, đốt lên rồi cắm lên đáy giếng, xem như cúng tế cho nàng. Phật nói: ‘vì yêu mà sinh lo, vì yêu mà sinh hận, nếu cách xa người yêu, không lo cũng không hận.’ Nếu như thời gian có thể quay ngược, hi vọng Đổng cô nương sẽ là một cô nương tốt, đừng gặp lại những tên nam nhân cặn bã. Lúc này, trên đỉnh đầu bỗng nhiên có tia sáng chiếu xuống, tôi nghe giọng Lý mặt rỗ ở phía trên rống lớn "Trương gia tiểu ca, Trương gia tiểu ca, ngươi ở phía dưới à?" Tôi gật đầu nói "Ở đây." - "A di đà phật, các lộ thần tiên phù hộ." Lý mặt rỗ nói rất thành tâm, khiến tôi nhịn không được cười to. "Còn đứng ngây đó làm gì, mau kéo ta lên." Tôi mắng. Lý mặt rỗ ồ một tiếng "Có cần người hỗ trợ không? Ta đi gọi người trong thôn đến." Tôi bó tay chỉ biết câm nín "Sao ngươi không xuống đây?" Lý mặt rỗ mặt dày đáp "Cái đó... Ta phải ở trên này tiếp ứng ngươi, việc này quá quan trọng, giao cho người khác ta không yên tâm." Phì! Con mẹ ngươi.

Dây thừng rất nhanh đã ném xuống, tôi buộc vào bên hông, sau đó chậm rãi leo ra ngoài giếng cạn. Lý mặt rỗ và tên đại hán tôi gặp lúc trước mệt đến đầu đầy mồ hôi, trên đường nông trại, đại hán còn không ngừng cò kè mặc cả với Lý mặt rỗ "Ngươi cho ta thêm năm mươi tệ đi, phải đi xa như thế, một trăm tệ quá ít." - "Ai, ta nói này, ngươi làm sao lại nâng giá? Không phải đã nói một trăm tệ sao?" - "Ta còn giúp ngươi kéo người lên mà." Lý mặt rỗ không kiên nhẫn được nữa, đành phải ném cho gã đại hán năm mươi tệ, sau đó đi đến bên cạnh tôi hỏi "Trương gia tiểu ca, ngươi làm thế nào đối phó với âm vật kia? Ta thấy ngươi cái gì cũng không mang theo, cứ như vậy tay không tấc sắt giải quyết nó?" Tôi không trả lời hắn, mà hỏi "Với tuổi của Lão Cảng, hẳn là có vợ con rồi?" - "Tất nhiên, con đi học ở nước ngoài, lão bà đi theo." Tôi lập tức bừng tỉnh đại ngộ "Vậy một mình hắn sống thế nào a? Chẳng lẽ nuôi tiểu tam?" Lý mặt rỗ cười cực kỳ mập mờ "Tất cả mọi người đều là nam nhân, cái này còn phải nói ư."

"Vậy thì đúng rồi." Tôi sâu kín thở dài "Đồng hồ oán khí trùng thiên, hận nhất là loại người không chung thuỷ. Lão Tống là như thế, Lão Cảng cũng là như thế." - "Vậy còn Trần tẩu? Bà ta chẳng lẽ cũng vậy?" Lý mặt rỗ không tin tưởng nói. "Ai biết được, có lẽ chỉ có mình bà ta biết thôi." Khi chúng tôi trở lại nông trại, Lão Cảng đã tỉnh lại, đang mơ mơ màng màng ngồi ở cửa nhà kho, thấy tôi và Lý mặt rỗ trở về, hắn hư nhược đứng lên hỏi "Mặt rỗ, sao ta lại ở đây?" Lý mặt rỗ cười hắc hắc nói "Chuyện ngươi không biết còn nhiều nữa, có dịp ta lại nói với ngươi." Tên đại hán vì nhận tiền của Lý mặt rỗ nên đã nấu một nồi mì gói, chúng tôi ăn no bụng rồi rửa sạch bùn đất trong xe. Lý mặt rỗ ở một bên hỏi "Tối qua rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ta tỉnh lại đã phát hiện mình và Lão Cảng nằm ở đây, toàn thân là bùn thối. Ta không thấy ngươi đâu là biết xảy ra quái sự, không hề nghĩ ngợi liền dùng tiền sai người đi khắp nơi tìm ngươi, thế nào? Có phải là đủ nghĩa khí huynh đệ rồi không? Cảm động chứ?" Tôi giả như muốn nôn "Ngươi tránh xa ta một chút, nếu không ta thật sự buồn nôn." Cái đồng hồ kia, lẳng lặng ở trên ghế sau xe.
P.S: Tôi đánh giá đây là 1 phần hay, dù không đi sâu vào tình tiết, vào đấu pháp, vào kiến thức được biết thêm nhưng nội dung truyền tải bùng nổ ở 2 chương cuối, thông điệp gửi đi rất có sức thẩm thấu. Dịch 2 chap cuối buồn quá, buồn cho số phận người phụ nữ xưa, một bộ phận trong số họ thân cô thế cô chịu áp bức từ những kẻ có tiền có quyền mà phải chịu đựng sự đau đớn. Một phần cũng là do những gã đàn ông cặn bã đớn hèn. Không hiểu sao khi đọc câu chuyện của cô gái, tôi lại lấy khung cảnh và nhân vật trong phim Hồng đậu tương tư ra để tưởng tượng, cũng là sân nhà ấy, cũng là trời mưa, cũng là một cô gái đáng thương…

Giới thiệu với độc giả phim hoạt hình ‘Hồng đậu tương tư’ tôi đã xem trong quá trình tự học tiếng Trung:
Ngẫm lại cái thân tôi, tuy chưa được hèn và bã như thằng khốn trong truyện nhưng có một mụ vợ cũng ngoa không kém bà mập là bao nhiêu :(( huhu, mỗi tội vợ tôi gầy.

Hẹn gặp lại vào tuần tới!
 
Last edited:

Phần 42: Kim Ngư Trạc​

Chương 395: Nữ quỷ ở Đại học Vũ Hán

Gần đây tôi và Lý mặt rỗ luôn hầu Lão Thử tiền bối đánh mạt chược. Không cần biết ngày hay đêm, chỉ cần lão ngứa tay, gọi một cuộc điện thoại là chúng tôi phải đến, ngoan ngoãn bồi tiếp lão. Ai bảo trước đó lão giúp chúng tôi nhiều như vậy? Nói thật, đừng thấy bình thường Lão Thử tiền bối vô cùng tinh minh, đến khi chơi mạt chược lại đặc biệt tay thối, tôi và Lý mặt rỗ làm quân xanh cho lão, mà có lúc vẫn không thắng nổi, làm lợi cho người ngoài. Vì thế, Lão Thử tiền bối không biết đã bao nhiêu lần giận dữ rút đứt dây mạng! Lý mặt rỗ lén nói với tôi "Trương gia tiểu ca, xem ra trong chuyện đánh bài, Lão Thử tiền bối chỉ là hạng kém cỏi." Chưa đến một tuần, số tiền thưởng trong tài khoản của Lão Thử tiền bối đã thua sạch, còn thua thêm mấy vạn tệ, làm lão phát cáu tuyên bố sẽ bỏ bài bạc, mấy ngày sau quả nhiên không thấy lão đâu.

xin mời tham gia group để đọc thêm
https://www.facebook.com/groups/504519537573477
 
Last edited:

Chương 396: Váy đỏ

Lý mặt rỗ lập tức phát hỏa, đột nhiên vỗ bàn một cái "Lời này của ngươi là có ý gì?" Tử Tô đẩy kính mắt nói "Hiện giờ lừa đảo nhiều như vậy, không thể không đề phòng. Huống chi ta là một sinh viên nghèo, lên mạng viết bài xin giúp đỡ. Các ngươi là vì tiền mà đến, khả năng sẽ phải thất vọng..." - "Cái gì?" Lý mặt rỗ cắn răng nghiến lợi mắng "Anh bạn nhỏ, ngươi là khỉ làm xiếc à, không có tiền mà ngươi cầu trợ giúp cái gì? Ngươi nghĩ rằng hai chúng ta nhàn rỗi không có chuyện gì lại đi làm Lôi Phong ư." Thanh âm của hắn lớn lạ thường, làm mọi người trong quán cà phê đều nhìn tới. Tôi nhẹ nhàng kéo áo Lý mặt rỗ "Chú ý một chút." Lý mặt rỗ mở miệng rống lớn "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy soái ca bao giờ à?"

Nói xong hắn buông cốc cà phê xuống "Trương gia tiểu ca, còn đứng ngây đó làm gì? Tính tiền đi, nhanh, đừng ở đây mà làm chậm trễ thời gian." Ánh mắt Tử Tô lóe lên một tia thất vọng, hắn buồn bã nhìn tôi, không dám nói gì. Tôi thì nhìn Lý mặt rỗ mỉm cười "Lý mặt rỗ, chuyện này là do ngươi liên hệ đúng không?" Lý mặt rỗ gật đầu "Đúng." - "Nơi đó là do ngươi chọn đúng không?" Tôi tiếp tục hỏi. Lý mặt rỗ ừ một tiếng "Thế nhưng là..." - "Vậy đừng nói nhảm, bắt đầu đi." Tôi khoát tay nói. "Trương gia tiểu ca." Lý mặt rỗ lại gần, nhìn tôi với ánh mắt không thể tin đươc "Từ khi nào chúng ta làm việc mà không lấy tiền? Việc này nếu lan truyền trong giới thì chúng ta sẽ không thể lăn lộn được nữa."

Tôi nhỏ giọng nói "Ngươi không nói ta không nói, ai biết? Lại nói chuyện này đã khơi gợi lên hứng thú của ta, nếu không... Chúng ta tiếp tục trở về cùng Lão Thử tiền bối đánh mạt chược?" - "Bắt đầu làm việc thôi." Lý mặt rỗ sắc mặt trắng nhợt nói. Xem ra bồi tiếp Lão Thử tiền bối chơi mạt chược đã tạo cho Lý mặt rỗ một bóng ma tâm lý to lớn. Lý mặt rỗ hậm hực ngồi trên ghế, không khách khí nói "Anh bạn nhỏ, hôm nay coi như số ngươi gặp may, đúng ngày chúng ta thiện tâm giúp đỡ người nghèo, lần này không thu tiền ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta, có chuyện mau nói có rắm mau đánh." Lý mặt rỗ gương mặt dữ tợn dọa cho Tử Tô run rẩy.

Tôi buồn cười nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi "Ngươi viết bài trên mạng đã lâu rồi đúng không?" Tử Tô nhẹ gật đầu, xem như thừa nhận. "Có người trả lời không?" Tử Tô lắc đầu. Tôi cười cười "Vậy không phải được rồi sao? Căn bản không ai để ý đến bài viết của ngươi, chỉ có hai chúng ta tới đây. Ngươi đừng quản chúng ta vì sao lại tới, cứ nói với chúng ta, nói không chừng chúng ta có thể giúp một tay?" Tử Tô cân nhắc trong chốc lát, lúc này mới đáp lời "Được, ta là sinh viên năm hai đại học Vũ Hán, tên thật không tiện nói, các ngươi gọi ta là Tử Tô được rồi. Nữ sinh Lý Hiểu Linh đã tự sát là bạn học của ta, con người này tương đối hướng nội, không quá am hiểu việc kết giao, rất nhiều người sau khi cô ấy tự sát mới biết đến cô ấy."

"Bởi vì lúc trước chúng ta từng học chung một nhóm, cho nên cũng coi như có chút giao tình..." Lý mặt rỗ không kiên nhẫn dùng ngón tay gõ lên bàn "Nói vào trọng điểm!" Tử Tô đỏ mặt, có chút lúng túng "Đương nhiên, chúng ta chỉ là quan hệ bạn học bình thường, sự quan tâm của ta đối với cô ấy cũng chỉ giới hạn ở điểm này. Cô ấy tự sát vào mùng bảy tháng trước, dùng tất làm thành..." - "Chờ một chút." Tôi ngắt lời "Lúc Lý Hiểu Linh chết không phải là ban đêm sao? Lúc đó trong phòng sao lại không có ai? Sao không có ai ngăn cô ấy tự sát." - "A, chắc ngươi không chú ý, mùng bảy tháng trước là thứ bảy." Tử Tô nhã nhặn cười cười "Hôm đó vừa vặn là sinh nhật của một người trong phòng, nên mọi người cùng nhau ra ngoài ăn cơm ca hát, đương nhiên không mời Lý Hiểu Linh. Bởi vì Lý Hiểu Linh quan hệ xã hội rất kém, ở trường cũng thích độc lai độc vãng. Đến trưa ngày hôm sau trở về, Lý Hiểu Linh đã..." Tử Tô nói đến đây, có chút tiếc hận cúi đầu.

"Trong mỗi phòng bình thường có bao nhiêu người ở?" Tôi hỏi. Tử Tô không chút nghĩ ngợi "Sáu người." Tôi suy nghĩ một chút rồi lại hỏi "Vậy trong căn phòng đó về sau có người bị khâu miệng không?" - "Đương nhiên." Tử Tô nói "Sau khi Lý Hiểu Linh chết, trong phòng còn lại năm người, trong đó bốn người đã bị khâu miệng. Mà người bị khâu miệng đầu tiên lại là một người trong phòng đó tên là Đường Song Song, người này..." Lý mặt rỗ trong nháy mắt không kiên nhẫn được nữa "Ta nói đại lão gia ngươi làm sao cứ lải nhải như vậy. Nói vào trọng điểm!" Tử Tô ngượng ngùng giải thích "Bây giờ ta nói vào trọng điểm đây." Lý mặt rỗ chán ghét liếc mắt nhìn hắn, nói với tôi "Quán cà phê bật điều hoà lạnh quá, ta hơi khó chịu, ra ngoài hít thở." Tôi nín cười nhẹ gật đầu.

Lý mặt rỗ đứng lên, bước nhanh ra khỏi quán. Đưa tiễn ôn thần xong, lá gan Tử Tô rõ ràng đã lớn hơn một chút "Ta nói đến đâu rồi?" - "Đường Song Song." - "A, đúng." Tử Tô vỗ trán một cái "Đường Song Song này a, là một kẻ buôn chuyện, đặc biệt thích đặt điều nói xấu! Có bạn học rõ ràng chỉ là hôn nhau trong phòng học, lại bị cô ta đặt điều biến thành có ảnh nóng. Ban đầu mọi người còn cảm thấy cô ta rất thú vị, rất thích nói chuyện với cô ta, dù sao cũng là người trẻ tuổi, ai cũng có lòng hiếu kỳ. Nhưng về sau mọi người phát hiện ra, Đường Song Song không đứng đắn, cô ta dường như vô cùng hưởng thụ cảm giác mọi người vây quanh nghe cô ta kể chuyện. Vì có được loại cảm giác này, cô ta bắt đầu từ bịa chuyện nói bậy, không biết bao nhiêu người tại gặp tai vạ dưới miệng của cô ta, về sau mọi người đối cô ta đều là kính nhi viễn chi (đứng từ xa mà nhìn)."

Nói đến đây, Tử Tô bỗng nhiên xích lại gần "Sau khi xảy ra chuyện, rất nhiều bạn học đều nói... Dạng người như Đường Song Song bị khâu miệng là đúng, nói không chừng là có người bị cô ta hãm hại trả thù. Chẳng những coi là chuyện đáng đời, ngược lại còn có cảm giác đại khoái nhân tâm, sau khi xảy ra vụ thứ hai, thứ ba, mọi người mới bắt đầu sợ hãi." Tôi có chút tò mò nhìn Tử Tô "Vậy vì sao ngươi lại liên hệ chuyện khâu miệng với việc Lý Hiểu Linh tự sát?" Nghe tôi hỏi thế, sắc mặt Tử Tô kịch biến, có chút khẩn trương đảo mắt nhìn bốn phía, thấy không có người ngoài mới nhỏ giọng nói "Bởi vì trước khi chết Lý Hiểu Linh mặc một cái váy đỏ! Trên mạng không phải đã nói rồi ư? Người mặc đồ đỏ mà tự sát, sau khi chết sẽ biến thành lệ quỷ."

"Cô ta mặc váy đỏ? Sao ngươi biết." Tôi nhướng mày, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc. Tử Tô nói không sai, người chết không thể mặc đồ đỏ, nếu là ôm hận tự sát, lại mặc đồ đỏ, oán khí sẽ bị phóng đại lên vô số lần, có khả năng rất lớn sẽ trở thành lệ quỷ. Vậy thì khó giải quyết rồi. "Mọi người trong trường đều biết." Tử Tô cũng không cảm thấy đây là bí mật gì ghê gớm "Trước khi chết Lý Hiểu Linh cố ý mặc như vậy, mua váy đỏ, còn đeo đồ trang sức. Cô ấy có lẽ là một lòng muốn chết, chỉ sợ treo ngược không chết được, còn cắt mạch máu... Khi bạn cùng phòng phát hiện thi thể thì máu đã chảy đầy đất, thi thể tựa như chuông gió lung lay trên quạt trần, nghe nói hai nữ sinh nhát gan ngất tại chỗ."

"Tại sao cô ta muốn tự sát?" Tôi có chút không hiểu hỏi "Cho dù trong tính cách có vấn đề nhưng cũng không phải là lý do. Không đến mức vừa thắt cổ lại vừa cắt mạch máu a?" Tử Tô có chút khó nói "Cái này ta cũng không rõ, giả thuyết gì cũng có. Cái đó... Kỳ thật trước khi Lý Hiểu Linh tự sát, cô ấy tựa như không khí vậy, không hề có cảm giác cô ấy tồn tại. Nếu không phải cô ấy đã tự sát, rất nhiều người cũng không biết trong trường chúng ta lại có một người như vậy. Sau khi cô ấy chết, có người nói là trầm cảm nghĩ quẩn, có người nói là bị bạn trai vứt bỏ, có người nói là mâu thuẫn với người nhà... Đủ kiểu, so với tình tiết trong phim truyền hình còn cẩu huyết hơn."

"Đã huyên náo xôn xao trong trường học, vì sao hiện giờ không lộ ra chút tin tức nào?" Tôi hỏi. Tử Tô bĩu môi, có chút hận đời nói "Còn không phải do trường chúng ta ư? Sau khi xảy ra chuyện, lãnh đạo trường sợ chuyện này truyền đi sẽ tạo thành khủng hoảng trong xã hội, ảnh hưởng tới việc tuyển sinh, cho nên đặc biệt thông qua quan hệ, đến đài truyền hình và các toà báo lo lót với cấp trên, ký giả phía dưới tự nhiên là không làm được gì. Ta gửi thư mời trên mạng đã sáu bảy cái, nhưng đều bị thủ tiêu." - "Vậy sinh viên bị khâu miệng được xử lý như thế nào?" Tôi hỏi. "Đều được đưa đến phòng y tế nghỉ ngơi, ai có thương thế tương đối nghiêm trọng như Đường Song Song thì vào bệnh viện. Để trấn an những sinh viên bị hại, lãnh đạo trường đã đáp ứng sẽ xin học bổng cho bọn họ."

Tử Tô mang trên mặt nét hận đời của người trẻ tuổi, hắn uống ừng ực mấy ngụm nước chanh, dò xét cẩn thận tôi một chút "Vậy... Chuyện này ngươi thấy thế nào?" Tôi mỉm cười "Quả thực rất quỷ dị." Không có được đáp án mình muốn, Tử Tô rõ ràng có chút bất mãn "Ngươi cảm thấy chuyện khâu miệng có liên quan đến việc Lý Hiểu Linh tự sát hay không?" - "Không chắc chắn." Nét hoài nghi trong ánh mắt Tử Tô càng tăng lên "Ngươi rốt cuộc có phải là cao nhân hay không a? Ngươi không phải là phóng viên đài truyền hình đấy chứ?" Nói xong, hắn có chút khẩn trương nhìn quanh mặt bàn "Camera giấu ở đâu?" Bọn trẻ con bây giờ có phải bị chứng hoang tưởng không? Tôi nhẹ nhàng đá hắn một cước, nói "Đàng hoàng một chút, đừng nói nhảm, nói cho ta biết bạn cùng phòng của Lý Hiểu Linh có còn ở trường không?" - "Hình như có một người, là Trang Ninh."

Tử Tô nghiêm túc suy nghĩ "Cô ấy là người duy nhất trong phòng không bị khâu miệng, tất cả mọi người đều nói cô ấy có ánh sáng của nhân vật chính, khẳng định sẽ được bảo vệ." - "Có thể dẫn ta đi gặp cô ấy không?" Tôi hỏi. "Không thể!" Tử Tô không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt "Đầu tiên, ta không có cách nào xác định thân phận của ngươi, cho nên không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi. Tiếp theo, ta bình thường trừ lúc lên lớp, đa số thời gian đều ở trong phòng xem phim chơi đùa, không giao thiệp với ai, căn bản không quen Trang Ninh." Tử Tô kỳ thật cũng là một Lý Hiểu Linh khác. Không phải là vì như thế hắn mới đặc biệt chú ý tới việc Lý Hiểu Linh tự sát đấy chứ? Tôi suy nghĩ rồi đưa ra một phương án "Nếu không ngươi nghĩ cách đưa ta vào đại học Vũ Hán, chuyện còn lại ta tự mình điều tra." Tử Tô vẫn có chút không yên lòng.

Tôi đành phải xuất đòn sát thủ "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao Lý Hiểu Linh tự sát ư? Không muốn biết chuyện khâu miệng có liên quan đến cái chết của cô ấy chết không ư?" Con người vốn đều hiếu kỳ, tôi không tin hắn gọi tôi đến đây mà lại không muốn biết những điều này. Quả nhiên, Tử Tô nghe tôi nói vậy hai mắt sáng lên "Được, ta đưa ngươi vào trường. Nhưng nếu xảy ra chuyện gì, ngươi ngàn vạn lần không thể khai ta ra!" Tôi gật đầu. Đối mặt với loại sinh viên nghèo như Tử Tô, chi phí cho nhiệm vụ gian khổ này tự nhiên sẽ rơi vào người tôi. Trả tiền xong, tôi đưa mắt nhìn Lý mặt rỗ đang ở bên ngoài hút thuốc. Tên con cháu nhà rùa này không phải là vì trốn trả tiền nên mới bôi dầu lên lòng bàn chân chạy trốn ra ngoài hút thuốc đấy chứ? Tôi có chút tiểu nhân thầm nghĩ.

Ra khỏi quán cà phê, tôi vốn định cùng Lý mặt rỗ hành động, kết quả Tử Tô đã cự tuyệt "Hắn không được! Từ khi trong trường xảy ra quái sự, khắp nơi đều có nhân viên bảo vệ tuần tra. Trước kia có thể tùy tiện ra vào trường học, hiện giờ nhất định phải có thẻ sinh viên mới được, ngươi thì còn trẻ, về phần hắn..." Tử Tô có chút ghét bỏ nhìn Lý mặt rỗ "Hắn nhìn thế nào cũng giống như phụ huynh của sinh viên vậy." Lý mặt rỗ nổi giông bão "Ý của ngươi là ta nhìn qua có vẻ rất già?" - "Không phải nhìn qua." Tử Tô dường như không hiểu thâm ý trong lời nói của Lý mặt rỗ "Ngươi chính là rất già." Lý mặt rỗ suýt nữa tức hộc máu "Trương gia tiểu ca, ta ở đây chờ ngươi! Nếu không cứ ở cùng tiểu tử này, nhất định sẽ chết người, không phải hắn chết thì là ta vong." Tôi rất ít khi nhìn thấy Lý mặt rỗ bị người khác chế trụ, không khỏi nảy ý đồ xấu nói "Ta lại cảm thấy Tử Tô là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, rất hợp với ngươi." Lý mặt rỗ ném cho tôi cái nhìn 'Mẹ kiếp, con mẹ nó ngươi cũng điên rồi', rồi đi ra xa buồn bực nhả khói thuốc. Còn tôi thì theo Tử Tô đi về phía cổng trường đại học Vũ Hán.
Chap này dài quá, gấp rưỡi các chap khác. Dịch rất mất thời gian, vậy mai sẽ ko lên chap nhé.
 
Back
Top