Chương 65: Nhị tiến cung
Giữa tiếng mưa lớn, tôi trống rỗng ngồi trong phong thật lâu, rồi bắt đầu cố gắng khôi phục tâm trạng, bò dậy, một lần nữa đóng chặt cửa vào mộ.
Đúng như Hoàng Bì Tử nói, thời gian hai năm thì cứ để tránh thiên quan ở đây là tốt nhất, cất công mang nó đi đâu khác là một vấn đề, vấn đề lớn hơn là nếu tôi cõng tránh thiên quan ra ngoài, tất nhiên sẽ phải túc trực bên nó hàng ngày, mà ngày nào cũng nhìn thấy Vương Tuyết bên trong, có khác nào tự chọc tức mình.
Mưa bên ngoài vẫn đang rơi, tôi phong kín mộ động, sau đó ra góc tường ngồi xuống. Bơi dưới nước là một việc rất hao tốn thể lực, hơn nữa còn phải vật lộn lâu như vậy, tôi đã sớm thấm mệt, ngồi một lát thì bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này thật là sâu, đến khi mơ mơ màng màng chợt bị người khác đánh thức thì cau mày khó chịu nói: "Cút ngay, đừng quấy rầy lão tử ngủ!"
Lúc đó chỉ là câu nói theo bản năng, nói xong liền tỉnh lại, không đúng, Phong Môn thôn đều đã chết hết, sao lại có người đánh thức tôi?
Mở mắt ra thì phát hiện, người đứng cạnh mình là hai cảnh sát.
Cả hai đều là đàn ông, một người khoảng hơn 40, người còn lại trẻ hơn một chút nhưng cũng phải ngoài 30. Bên ngoài trời đã sáng, cả hai sắc mặt nghiêm túc đang nhìn tôi chằm chằm.
Sao cảnh sát lại tới đây?
Tôi ngây ngốc, sửng sốt một chút rồi mố vội bò dậy, chẳng biết nói gì cho phải, mà hai cảnh sát kia trực tiếp còng tay, đưa tôi ra khỏi phòng.
Đi ra bên ngoài tôi mới phát hiện, khắp nơi đều có cảnh sát, giống như hơn nửa năm trước ở Lưỡng Sơn Khê vậy, họ đang khiên từng khối thi thể từ những căn nhà cháy rụi ra.
Điều khác nhau duy nhất chính là, cảnh sát ở Lưỡng Sơn Khê khiêng ra thì thể không nguyên vẹn, còn ở đây toàn là thi thể cháy đen.
Lúc đã thanh tỉnh hoàn toàn, thì nhận ra chính mình đã gặp phiền phức lớn, toàn bộ Lưỡng Sơn Khê năm xưa chết, tôi là người sống sót duy nhất, lần này chỉ e không thoát được hiềm nghi. Giờ cảnh sát mà hỏi vì sao tôi ở đây thì biết trả lời làm sao?
Hai cảnh sát áp giải tôi lên xe rồi đưa về trụ sở công an gần nhất, vào phòng thẩm vấn, ánh đèn chói mắt, cảnh sát tuổi khá lớn nghiêm khắc hỏi: "Họ tên!"
"Tiểu Diệp Tử!"
"Người ở đâu?"
"Thị trấn Cổ Bắc, Tất Tiết, Tứ Xuyên!"
"Người Tứ Xuyên?" Ông ta nhíu mày nhìn tôi, nói: "Tại sao lại đến Tam Môn Hiệp?"
"Thăm bạn." Tôi nói: "Tôi đến đây tìm một thân thích, tên gọi Trần Tinh, các ông có thể điều tra."
"Trần Tinh?" Ông ta nhìn tôi chằm chằm, sau đó đưa mắt ra hiệu cho cảnh sát bên cạnh, người kia liền đứng dậy ra khỏi phòng, còn ông ta ở lại tiếp tục thẩm vấn tôi.
"Đêm qua Phong Môn thôn đã xảy ra chuyện gì?"
"Không biết!"
"Rầm!" Ông ta đập bàn nột cái, nghiêm khắc nói: "Cả thôn đã chết hết, chỉ mình cậu còn sống, mà nói với tôi không biết?"
"Tôi thật sự không biết!" Trong tình hình này, cũng chỉ có thể cắn răng mà nói như vậy, chứ nếu không thì phải nói thế nào.
Mà cảnh sát đương nhiên là chẳng tin lời tôi nói, túm cổ áo hừ lạnh: "Tiểu tử, tốt nhất là cậu thành thật khai báo, cả thôn hơn 200 khẩu, đây không phải chuyện nhỏ, đừng tưởng rằng không nói thì sẽ không sao!"
"Đồng chí cảnh sát!" Tôi đáp: "Tôi cũng muốn nói, nhưng thật tình không biết gì thật, lúc đó tôi với Trần Tinh uống quá chén lăn ra ngủ, hôm sau thì các ông đánh thức tôi.
"Uống rượu? Sao trong phòng chẳng có chai rượu nào?"
"Lúc chúng tôi uống, trời còn chưa mưa, nóng bức nên uống bên ngoài!" Đầu óc tôi xoay chuyển một chút.
"Cậu..." Lúc ông ta định nói thì cảnh sát ban nãy rời đi mang về một tập hồ sơ, đưa cho ông ấy. Cảnh sát đứng tuổi mở tập hồ sơ đọc lướt qua, rồi rút ra một bức ảnh, hỏi tôi: "Đây là ai?"
Đó là bức ảnh cái xác mà Hoàng Bì Tử thao túng, chết cái là tôi chẳng biết tên người đó là gì, cho nên lắc đầu: "Tôi không biết!"
"Cậu cái gì cũng không biết?" Nháy mắt ông ta nổi giận: "Cái xác này cũng ở trong phòng mà cậu nói không biết?"
Lúc đó tôi hiểu rằng, việc xảy ra ở Phong Môn thôn, mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng gột sạch được, càng giải thích sẽ càng loạn, cho nên liền chơi bài cùn, mặc kệ cảnh sát hỏi gì tôi đều nói không biết, chỉ giữ nguyên lời khai là mình tới tìm Trần Tinh, sau đó uống quá chén, còn lại chẳng biết bất cứ gì.
Hai người cảnh sát tức giận thiếu chút nữa thì ra tay đánh tôi, cũng may tố chất cản sát nơi đây khá tốt, họ không trực tiếp đánh mà chỉ nhốt tôi vào phòng tạm giam. Hơn nữa còn là buồng giam cá nhân, trong mắt cảnh sát, tôi đã là một tên cuồng sát ác nhân.
Trong tình cảnh đó, tôi thật chẳng biết làm sao mới phải, dù gì cũng là án mạng hơn 200 khẩu, nếu tôi cắn răng chẳng nói gì, cảnh sát đương nhiên không thể định tội, nhưng vấn đề là họ cũng không thả tôi đi.
Chuyện xảy ra buổi tối hôm đó, tôi phải khai như thế bào? Tránh thiên quan liên quan tới sinh mạng tiểu Linh, chắc chắn một chữ cũng không thể lộ, nhưng việc 200 nhân khẩu Phong Môn thôn bị Kinh Trập giết, có nói ra cũng chẳng ai tin.
Mấy ngày sau đó, cảnh sát thẩm vấn tôi thêm vài lần, từ miệng họ tôi được biết, có mười mấy thi thể ở Phong Môn thôn là người ngoài, do thời đó khoa học giám định chưa phát triển cho nên cảnh sát không cách nào điều tra ra danh tính.
Mười mấy cỗ thi thể đó đoán chừng hẳn là người mà Bạch Dạ mang tới, như vậy là vẫn có người của Tử Phủ Sơn chạy thoát khỏi tay Kinh Trập, điều này nằm ngoài dự kiến của tôi. Chỉ có mười mấy cỗ thi thể người ngoài, tức là ít nhất có tới mười mấy người đã chạy thoát.
Tôi bị tạm giam ở sở cảnh sát một tuần thì buổi chiều nọ, cảnh sát mở cửa dẫn tôi vào phòng thẩm vấn, chuyện này tôi đã quen như cơm bữa. Thậm chí bản thân mình cũng như đã vô cảm, thế nhưng người đi vào, ngoài cảnh sát thì còn có một cô gái.
Trông thấy cô gái, cả người tôi liền đơ ra như khúc gỗ!
Chu Nhị Kha! Sao cô ta lại tới đây?
Chu Nhị Kha mặc chiếc áo xám và chân váy màu vàng, đeo kính trắng, tay cầm một túi công văn, hình ảnh rất khác lúc trước khiến tôi suýt thì không nhận ra.
Thấy cô ta bước vào, tôi định mở mồm nói chuyện thì Chu Nhị Kha đưa mắt ra hiệu, tôi vội ngậm miệng, ngồi im trên ghế.
"Đây là điều tra viên trên thành phố xuống!" Cảnh sát nói với tôi: "Tốt nhất là cậu nên thành thật khai báo."
Tôi giơ hai tay bị còng lên lắc lắc không nói, sau khi cảnh sát ra ngoài thì liền nhíu mày hỏi: "Sao cô lại tới đây, tiểu Linh sao rồi?"
"Yên tâm, cô ấy không sao, tôi bảo cô ấy chờ ở khách sạn." Chu Nhị Kha làm bộ đặt túi công văn lên bàn, hỏi tôi: "Anh gặp chuyện gì vậy, chẳng phải nói sẽ về sớm ư? Sao lại tự chui vào đồn cảnh sát thế này?"
Tôi thở dài: "Chuyện nói ra dài dòng lắm, sao cô biết tôi ở đây?"
"Cảnh sát Tam Môn Hiệp cho người đến Cổ Bắc xác minh về anh, cảnh sát Cổ Bắc liền điện cho Trần Nhất Xuyên, ông ta nói lại với tôi, tôi liền biết anh ở đây."
"À!" Tôi gật đầu.
Chu Nhị Kha nói tiếp: "Tôi đã xem qua thi thể, những người đó bị chết trước khi cháy, rốt cuộc Phong Môn thôn đã xảy ra chuyện gì? Là hơn 200 mạng người đấy."