Trên Page em up trước 1 - 2 chương, có gì các thím lên ủng hộ em nhé, vì trên đó tổng hợp rất nhiều truyện dịch, cả bộ "Âm gian thương nhân" của bác
maxpayne_09 (đã xin phép), bộ "Quye vật chuyện lạ" do em làm song song nữa
https://www.facebook.com/GocCuaNzu
1 tương tác của các thím là góp phần giúp em có thêm động lực ra thêm nhiều chương mỗi ngày
Chương 12 Miệng rộng đầy máu
Cuối cùng vẫn là Lão Yên lên tiếng trước: “đi Lưu Sa cơ hội sống hầu như chẳng có, tốt nhất vẫn là cứ tuyến đường cũ mà tiến!”
Mọi người thoáng có chút do dự, Lão Yên xua xua tay, dẫn đầu bước ra ngoài, để lại mọi người ở bên trong đang thay giày da cổ cao.
“Ta, ta sợ...” “Ba Âm Quách Lăng” vẻ mặt đưa đám nói, mọi người không ai dám nhạo hắn nhát gan, chỉ vì vừa rồi quả thật là đã xảy ra một màn hết sức quỷ dị.
Ta nhìn thấy Lão Yên đã đi được một khoảng khá xa, đành nghiến răng mà nói: “Sợ cái cm gì, có lão Diêm Vương ta đây, một viên đạn sẽ giết nó ngay lập tức!”
“Ba Âm Quách Lăng” túm lấy ống tay áo của ta, một tay thì ghìm súng, căng da đầu mà đi sát bên người, những người khác liền gom lại, cùng ta tạo thành một hình tròn hướng về phía trước mà tiến.
“Sắp đến rồi, mọi người cẩn thận.” Lão Yên thủ thế khiến cho máu của tất cả mọi người đều dồn lên não, phía trước không đến hai mươi mét chính là nơi sinh vật kì dị kia xuất hiện, tuy rằng vừa rồi mồm ta nói oang oang, nhưng chung quy trong lòng lại đang nơm nớp lo sợ.
“Ba Âm Quách Lăng” khẩn trương đến mếu máo: “Tổ tông a, nếu là đánh nhau thì ta ghìm súng mà lao ra ngay, nhưng con mẹ nó rốt cuộc đây lại là cái quái gì a?”
“Tiểu tử nhà ngươi đang kêu tang cái gì vậy.” “Mắt ưng” không kiên nhẫn liền vỗ vỗ “Ba Âm Quách Lăng”, vốn dĩ tinh thần mọi người đang khẩn trương cao độ, hắn cứ như vậy mà gào lên chẳng khác nào đang khiến cho bệnh tim của mọi người muốn bộc phát.
Phanh!
Một tiếng súng vang lên truyền đến khiến cho chúng ta hoảng sợ, quay đầu lại chỉ thấy “rắn độc” mặt không biểu cảm buông súng rớt dưới đất, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ lạ.
“Mắt ưng” định chửi thề lần nữa thì “rắn độc” khẽ quét mắt liếc hắn một cái khiến hắn im lặng, “Ba Âm Quách Lăng” liền khẽ mắng thầm tên này chỉ được cái giỏi bắt nạt người khác .
“Mắt ưng” nghiêng người nói nhỏ, nếu là “rắn độc” thì đương nhiên sẽ không đắc tội, hắn mà tùy tiện làm ba cái đồ độc dược thuốc ngươi một cái, đảm bảo về sau chỉ cần nhìn thấy hắn liền né xa ba thước.
Lão Yên liếc nhìn một cái quan sát “rắn độc”, chỉ thấy đột nhiên cả người hắn nằm trên cát nghiêng tai lắng nghe, cuối cùng trực tiếp dùng báng súng đào xuống một cái lỗ sâu nửa mét, sắc mặt có chút thay đổi, cuối cùng vùi đầu vào trong.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi sao lại không nói ra.” Trần đội trưởng nóng nảy, đứng ở một bên dậm dậm chân.
“Đừng nhúc nhích!” “Rắn độc” ngẩng đầu rống lên một tiếng khiến Trần đội trưởng ngẩn người, tiếp đến liền không dám hỏi gì thêm.
Chúng ta đều vây xung quanh hắn, bị hành động của hắn làm cho trở nên ngu ngốc, nhưng “rắn độc” từ trước đến nay không nói nhiều, cũng không làm những hành động vô vị, cho nên chúng ta một ai cũng không dám quấy rầy.
Ước chừng khoảng năm sáu phút sau, “rắn độc” mới từ hố nâng đầu lên, ngữ khí có vẻ bất an nói: “Vừa mới có cái gì đó chui qua ở dưới cát ……”
“Cái gì?” Mọi người kinh hoàng hô to một tiếng, gấp rút dùng báng súng chọc chọc cát dưới chân, sợ cái vật quỷ quái kia đang ẩn nấp bên dưới.
Lão Yên nhíu nhíu mày hỏi hắn làm sao mà phát hiện?
“Rắn độc” liếc mắt nhìn ta một cái rồi nói vừa rồi hắn cũng thấy được một cái miệng to đầy máu, nhưng thứ đó dường như lơ lửng trong không khí mỏng manh, không có thân thể chống đỡ. Ngay lúc đó hắn mới bắn ra một phát súng, kết quả là không trúng bất cứ thứ gì, nhưng hắn lại chú ý tới một túi cát nhỏ đang phồng lên, mơ hồ có một chút rung động xuất hiện.
Vì thế nên hắn mới đào hố, cẩn thận nghe ngóng xong mới xác nhận thật có cái gì ở phía dưới.
“Để ta xem.” “Mắt ưng” vẻ mặt bình tĩnh, dùng báng súng đập vào cái hố đã đào sẵn, theo sau liền gắt gao quan sát động tĩnh.
Chúng ta nín thở, lên đạn, họng súng chỉa về miệng hố, chỉ cần cái vật quỷ quái kia dám ra đây, liền hóa kiếp cho nó.
“Mắt ưng” lại vẫy vẫy tay ra hiệu cho chúng ta thu súng, cái vật quỷ quái kia tựa hồ không còn ở nơi này.
Bị như vậy liền làm cho chúng ta càng thêm khẩn trương, động tác càng trở nên chậm rãi mà đi về phía trước!
Khuôn mặt Lão Yên trở nên tối sầm, trong miệng vẫn như cũ ngậm điếu thuốc lá nhưng không đốt, tựa hồ như có chút bực bội.
Ta có chút kinh ngạc, ông ta từ trước đến nay đều rất trầm ổn, rất ít khi có cảm xúc như thế này lộ ra, ngay lập tức ta càng thêm cảnh giác.
1 mét, 2 mét……
Chúng ta chậm rãi tiếp cận chỗ cũ, Lão Yên thủ thế, ra hiệu cho chúng ta đi vòng qua bên cạnh.
Mọi người nín thở, tận lực không dám phát ra một chút thanh âm nào, tay chân cùng cả người nhẹ nhàng mà bước qua.
Một lát sau, Lão Yên mới nhẹ nhàng thở ra: “Được rồi……”, chỉ có hơn mười mét ngắn ngủi mà đã khiến mấy người bọn ta phải tốn đến hơn năm phút.
Lời còn chưa nói xong, ta liền thấy hai mắt ông ta mở to, miệng phun rớt điếu thuốc lá, thần sắc hoảng sợ hướng về phía ta chạy đến như bay, cơ hồ muốn liều mạng kéo ta cùng “Ba Âm Quách Lăng” lùi lại vài bước.
Những người còn lại nhanh chóng phản ứng, dùng súng bắn xối xả về phía chúng ta đang đứng, nhanh chóng quay lưng hướng về chúng ta thủ thế.
“Sao, Sao vậy?” Ta có chút sững sờ, chưa kịp định thần bên tai liền truyền đến tiếng thét chói tai.
Ta quay đầu nhìn về phía “Ba Âm Quách Lăng”, hắn chỉ còn nửa cái thân ngã xuống ngực Lão Yên, sắc mặt trắng bệch, đầu gối biến mất, một lượng lớn máu phun ra, nháy mắt đã nhuộm đỏ cả một mảng lớn cát…
Đầu ta cứng đờ liền nhìn về nơi vừa mới đứng, quả nhiên có một sợi dây máu lờ mờ nối qua bên này.
Những gì Lão Yên vừa nhìn thấy có lẽ là khoảnh khắc khi chân của “Ba Âm Quách Lăng” biến mất, nhưng cơ hồ là cả “Ba Âm Quách Lăng” và ta đều không nhận ra, thậm chí “Ba Âm Quách Lăng” còn hét lên đau đớn ngay sau khi bị Lão Yên kéo lui.
Nhìn “rắn độc” nhanh chóng lấy vật dụng cứu thương ra giúp “Ba Âm Quách Lăng” cầm máu, đầu ta trở nên trống rỗng, vừa mới khi nãy chúng ta còn đứng chung một chỗ, một chút động tĩnh ta đều không cảm nhận được, vậy rốt cuộc cái vật kia là cái quỷ gì?
Phải biết rằng Lão Yên cấp cho chúng ta giày da đều làm từ vật liệu siêu cứng và bền, nhưng cái vật quỷ quái kia lại có thể trong nháy mắt cắn đứt cả giày lẫn chân?
“A!”
“Ba Âm Quách Lăng” kêu la thảm thiết, đôi mắt đỏ bừng, “mắt ưng” liền đè hắn lại sau đó nhét vào trong miệng hắn một cục vải, sợ hắn giãy giụa mà cắn vào lưỡi, cho nên ta cũng chỉ có thể nghe được thanh âm ô ô phát ra từ miệng của hắn.
“Rắn độc” nhanh chóng đem miệng vết thương xử lý, theo sau đó dùng băng gạc băng bó lại. Nhưng lượng máu bị mất thật sự quá lớn, cho dù là đã cầm được máu, nhưng chung quy vẫn nhìn thấy được vết máu ẩn hiện trên băng gạc.
Miệng vết thương sau khi xử lý xong, “Ba Âm Quách Lăng” cơ hồ đã hôn mê bất tỉnh, không biết là do mất máu quá nhiều hay là do đau đớn kịch liệt, khuôn mặt trở nên tái nhợt không còn một tia huyết sắc.
Ta ngây ngốc nhìn bọn họ, hốc mắt trở nên đỏ hoe, từ lúc tiến vào sa mạc cho tới nay “Ba Âm Quách Lăng” lúc nào cũng quấn lấy ta, tuy rằng lá gan không lớn nhưng tính tình hoạt bát, vì vậy mà cả hành trình buồn chán tăng thêm không ít niềm vui, dù cho hắn có lớn hơn ta, nhưng ta luôn xem hắn là đệ đệ, vậy mà hiện tại hắn lại ở trước mắt ta hóa thành bộ dạng này.
Chưa nói đến việc hắn ta có thể sống sót mà trở về, đối với một người lính luôn phải chiến đấu như hắn thì cũng coi như là đã bị phế đi……
“Đi thôi, trước mắt là phải rời khỏi được nơi này.” Trần đội trưởng vỗ vai ta, đem ba lô của “Ba Âm Quách Lăng” đưa cho ta, còn chính ông ta thì mang ba lô của “mắt ưng”..
“Mắt ưng” kéo “Ba Âm Quách Lăng” cõng trên lưng, dù cho động tác đã rất nhẹ nhàng, người hắn vẫn đau đớn rên rỉ, ai nghe cũng xót xa.
“Lão Yên!” Đi được một khoảng, Trần đội trưởng đột nhiên hét lên.
Lão Yên quay đầu nhướng mày, Trần đội trưởng đại khái hỏi ông ta rốt cuộc là muốn đi đâu?
“Không cần phải nói, đi nghĩ cách cứu giáo sư Dư……” Lão Yên cau mày, tựa hồ đối với khẩu khí chất vấn của Trần đội trưởng có chút không vui.
Trần đội trưởng càng tức giận hơn, ném súng xuống đất, bước đến nắm lấy cổ áo Lão Yên, đôi mắt đỏ hoe gầm lên: “Lão tử không tin, năm đó không phải lão tử chưa từng đi đến La Bố Bạc, trước nay chưa bào giờ gặp được tình huống quỷ dị như thế này, hiện tại mới mấy ngày? Tiêu Tiểu Bắc đã chết, “Ba Âm Quách Lăng” nửa chết nửa sống, bóng dáng Dư Thành Trạch cũng không thấy đâu, con mẹ nó ngươi nói cho ta biết, có phải hay không chúng ta đều phải bỏ mạng ở sa mạc này sao?”