truyện ngắn Dịch Quỷ Sứ tác giả Duy Anh

IronManZ

Member
DỊCH QUỶ SỨ
Tác giả TẠ DUY ANH
Một hôm viên chánh án của Toà án nọ nhận được lá đơn kiện kỳ lạ chưa từng có. Để độc giả đỡ sốt ruột, người kể xin miễn miêu tả nét mặt viên chánh án khi đọc xong đơn. Nội dung lá đơn như sau:
"Kính gửi Toà án Nhân dân!
Tên tôi là Bùi Bằng Hữu
Nghề cũ: Thư ký cho ông Bùi N. (viên chánh án gạch đít chữ nghề cũ)
Thành phần giai cấp: Kẻ thù của bọn bóc
lột.
Tôi khẩn thiết yêu cầu quý toà giải quyết cho tôi một việc, nếu không thì chính vì lý do đó tôi vô cùng căm ghét chính bản thân tôi (viên chánh án gạch đít cả câu). Nguyên sự việc thế này:
Trước đây tôi làm thư ký cho ông Bùi N. một nhân vật nổi tiếng của huyện C, người tình tuyệt vời của bà A.Q (tôi xin mở ngoặc, A.Q của cụ Lỗ là đàn ông). Cần phải nói rằng tôi luôn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ, vượt cả lên trên vai trò một thư ký. Trong lịch sử của tôi do đích thân ông Bùi ghi là những dòng sáng choang về năng lực, nhân cách. Nghĩa là tôi được giáo dục rất tốt những phẩm chất tối ưu của một người luôn luôn phải biết thủ trưởng của mình cần gì. Giữa lúc tôi đang nổi tiếng thì tôi thấy có triệu chứng của bệnh câm. Lúc đầu tôi chỉ thấy yết hầu to dân ra, lưỡi tuồng như đầy cả khoang miệng. Cho đến ngày kia tôi không còn tự đánh lừa tôi được nữa. Bệnh câm - kẻ thù của những cái miệng nói hay, đã đấy tôi vào một tình thế tuyệt vọng (ở đây xin hiểu khái niệm cấm rộng hơn, bởi vì đúng ra thì tôi vẫn nói được nhưng loài người thông thường không hiểu tôi nói gì!). Nhờ ơn ông Bùi N. tôi được chuyển đến những bệnh viện mà dân thường thì đừng hòng được vào (mặc dù có cảm tưởng ai cũng được vào). Nhưng ngay cả các bác sỹ, những chuyên gia nổi tiếng nhất cùng đành phải lắc đầu trước bệnh tình của tôi. Cuối cùng một ông già dạy thú - kẻ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật bởi những lời tố cáo này, kẻ không bằng cấp, chuyên nghề dạy thú... đã tự nguyện đem tôi về chạy chữa. Kết quả là lão gàn dở suốt đời mơ ước truyền lòng yêu thương cho hổ, báo... lại chữa khỏi cho tôi. Nhưng từ khi tôi nói được trở lại, tôi chẳng biết mình đang nói những gì. Ngôn ngữ loài người đã tiến quá xa trong thời gian tối lâm bệnh. Càng ngày tôi càng căm ghét chính tôi. Tất cả đều do lão già tai ác kia. Xin luật pháp bắt lão ta trả lại tôi quyền được cảm và trừng trị nghiêm khắc kẻ đã xúc phạm đến nhân phẩm của người khác". Bên dưới lá đơn có dòng ghi địa chỉ của ông già dạy thú.
Ngày hôm đó, một cuộc họp bất thường của ba ngành: Toà án, Viện kiểm sát và Phòng công an được triệu tập. Chưa bao giờ có cuộc họp nào vô tư đến thế. Chủ toạ thả mặc cho các thành viên tranh luận thoải mái. Cuối cùng biên bản ghi dòng kết luận:
Đây là một loại vụ việc phức tạp không chỉ đơn thuần về mặt hình sự. Gạt đi những tình tiết kỳ lạ, có thể dự đoán một âm mưu nham hiểm của gã dạy thú kia với đồng loại. Biến một người từ người câm thành biết nói. và vì điều đó anh ta có ý định tự tử, về mặt tính chất cũng giống như kẻ gieo rắc bệnh nghiện ma tuý... Một tiểu ban những người am hiểu tội phạm được thành lập. Tiểu ban này có nhiệm vụ nghiên cứu để gọi thật đúng tên của tội phạm. Tuy nhiên theo luật quy định, trong trường hợp xúc phạm nhân cách nhau, bị can sẽ được miễn tố nếu người bị xúc phạm tự động rút đơn.
Lời khai của nguyên đơn.
Anh ta dong dỏng cao, mặt mũi nhợt nhạt, thiếu đường nét có thể đâm thủng những tâm hồn dễ xúc động nhất bằng ấn tượng. Anh ta rất sợ tiếng động, tâm thần hoảng loạn. Bệnh nghề nghiệp còn in đậm trên cơ thể anh ta ở dáng đi hơi khom về phía trước. Vừa trông thấy con chó Nhật, anh ta liền dị ứng mạnh đến nỗi miệng méo đi. Tuy vậy vẫn có thể nhận ra chút sức mạnh của quyền lực còn sót lại chứng tỏ một thời anh ta từng là nỗi khiếp sợ của nhiều người.
- Anh Hữu, anh có tỉnh táo không ? Tôi hoàn toàn tỉnh táo. Xin bắt đầu ngay.
. Chúng tôi đọc rất kỹ đơn của anh. Trước hết xin hỏi, anh viết đơn có bị áp lực nào không ?
- Hoàn toàn do tôi ý thức được quyền lợi công dân của mình.
Điều đó... rất tốt. Luật pháp có bổn phận làm sáng mọi vấn đề liên quan đến quyền lợi và nghĩa vụ của công dân. Ở đây quyền được cảm của anh bị xâm phạm trái với ý muốn của anh, đúng thế không ?
  • Đúng thế!
  • Và anh kiên quyết đòi được điều ấy ?
  • Đúng thế
  • Tại sao anh không thích được nói như mọi người ?
  • Bởi vì lão già dạy thú nham hiểm đã chỉ cho tôi những ngôn ngữ thuộc loại sơ khai mà không dạy tôi những ngôn ngữ hiện đại. Thế thì thà cứ để tôi cầm còn hơn.
  • Thôi được rồi, xin anh kể sơ lược về bản thân.
  • Vâng! Thưa ông - Tổi xuất thân từ con nhà tử tế. Bố tôi tham gia cách mạng rồi hy sinh trong kháng chiến chống Mỹ. Được hưởng tiêu chuẩn con liệt sỹ, tôi tiến thân khá dễ dàng. Tôi học hết phổ thông rồi qua đại học không mấy khó khăn...
  • Xin lỗi, anh có thể giải thích kỹ hơn, tại sao anh học đại học không mấy khó khăn?
  • Đơn giản thôi. Nếu do tôi kém, mà ông thầy nào bảo tôi học kém, rèn luyện kém... lập tức sẽ bị gán tội không quan tâm đến con liệt sỹ. Chuyện đó đầy rẫy không chỉ trong các nhà trường. Vì vậy bất luận thế nào tôi vẫn phải là người tốt.
  • Ở trường đại học anh học ngành nào ?
  • Ngành Ngoại giao. - Hiểu rồi. Anh tiếp đi! . Tôi đang nói ở đoạn nào nhỉ, à, sau khi tốt nghiệp đại học tôi được tự đi liên hệ công tác. Ông Bùi N. lúc đó vừa nhận chức bí thư luyện sau khi cấp trên xét thấy trường phòng công 1 không thì việc sở trường của ông, ông cũng thuộc diện được "hất lên".
  • Xin lỗi được ngắt lời • Cán bộ xét hỏi cau mặt - Anh có ý thức được điều anh nói không ?
. Tôi có cần phải nhắc lại, tôi hoàn toàn tỉnh táo không đây.
Vậy anh nghe đây, vì không người khác là phạm điều 117 luật hình sự.
- Nâng tối vì không ai mới được chứ ? B . Anh vừa nói ông N. thuộc diện "hất lên", phải chăng anh muốn hàm ý người không có năng lực ở cấp thấp lại nhảy tốt lên cấp cao hơn là điều trái với lẽ thông thường ở chế độ ta ? Anh không thấy chính anh vì không ông N., loặc cao hơn là vật không thể chế đó sao ? HUY
), tồi tưởng đã ở cương vị anh thì không nên là chuyện đó. Tôi có thể kể cho anh từ sáng đến tối về số người được "hất lên" trong đó có tôi. Nhờ đó mà tôi và anh có • biết bao nhiêu ông thủ trưởng để tha hồ làm gì thì làm.
Tôi thấy thương hại anh đấy! Người đại diện cho công lý đỏ mặt.
• Được, tạm gạt sang bên vấn đề còn phải tranh luận. Anh trở lại việc chính đi. Đến đoạn ông Bùi N. bị "hất lên"...
- Vâng, cầu trời cho ông ấy bị "hất lên" lần nữa để về hưu là vừa. Lúc ấy ông Bùi N. đang ra tay điều hành cỗ xe cả huyện. Vụ tai tiếng giữa ông trưởng phòng công an cũ với trưởng ban nữ công huyện, bà A.Q còn đang rùm beng. Có khối kẻ muốn nhận việc ấy lật đổ ông Bùi N.. Vì vậy hàng ngày ông đích thân la cà đến gần quần chúng để nghe ngóng. Một bận thấy tôi lơ vơ ở cống huyện, ông Bùi N. vẫy tay lại hỏi: "Anh công tác ở đây ?". Tôi nói rõ hiện tình của tôi cho ông nghe. Ông Bùi N. lại hỏi tôi: "Anh ở giữa quần chúng, anh thấy người ta nói gì về tôi ?". "Thưa: có cả khen lẫn chê" "Ừ, đã là lãnh đạo thì làm sao toàn bích được. Anh thấy người khen sao, chê sao ?, "Họ chê ông bí thư huyện ăn mặc quá tuềnh toàng, họ chê ông bí thư chẳng đoái hoài gì đến chị và các cháu, chỉ cứ lo toàn chuyện thiên hạ, họ chê ông bí thư mỗi lần về xã củ lôi hết cái yếu cái kém của họ đặt lên bàn Thôi được rồi, còn họ khen sao ?", "Dạ thưa họ khen ít lắm, không bằng nửa phần lời chê. Họ bảo ông bí thư huyện chỉ được "mãi". thương dân hơn cả thương mình. Họ chỉ khen có thế thôi ạ!", Nghe tôi nói, ông Bùi N. nghiêm nét mặt: "Tôi coi anh như người đại diện cho một bộ phận dư luận rất lớn nên tôi thành thật nhận những lời chê bai của bà con và hữa sẽ khắc phục dân. Anh có ý định ở lại huyện không ? Anh cần phải giúp tôi nghe được tiếng nói từ quần chúng".
Thế là tôi bước vào phòng làm việc của ông Bùi N. trong muôn vàn ánh mắt thán phục và tức tối. Tôi trở thành người đầy quyền lực. Tôi là cái gạch nối giữa ông Bùi N. với quần chúng bên dưới. Ngay 6 tháng đầu tôi đã giúp ông Bùi N. "làm sạch” gân 10 đối tượng có quan điểm lệch lạc về ông Bùi N. "Anh xem, so với 15 vạn dân cả huyện thì số đó quá nhỏ nhưng tác hại thì lớn không biết nhường nào". Ông Bùi N. nhắc nhở tôi điều đó. Tuy thế cũng có lần suýt nữa tôi tự giết tôi. Ấy là lần tôi tò mò muốn biết mặt bà A.Q, bà A.Q hoá ra còn rất... lẳng lơ. Chồng bà thấy bảo ghen lắm, luôn sai đứa con đang học lớp 8, bám chặt lấy mẹ. Tuy nhiên trẻ con làm sao đủ tế nhị để cư xử trở lại trong trường hợp chính nó thấy có người thay vào vị trí chỉ có bố nó được phép. Thế là thằng bé kêu toáng lên. Nhông ai dại hơi tối khi từ trong nhà lao bố ra, đề xuýt nữa chạm trán với vị thủ trưởng Khét tiếng nghiêm khắc của tôi. May mà sau do gặp ông tôi lại nhanh trí hỏi ngay:
Chàng biết chị A.Q đi thanh tra trường hợp ông D, đã về chưa mà để thằng bé sợ chuột hét toáng lên.
  • Cậu vừa sang bên ấy à ?
  • Em còn thời gian nào mà ngẩng mặt lên chứ nói gì chuyện ra khỏi phòng.
  • À mà trường hợp anh cu D, này... - Ông Bùi N. nổi tiếng diễn xuất - Đến đâu rồi ?
Theo báo cáo của chị A.Q thì anh D. là đại lý về hưu tự động lấn ruộng công cấy lúa cho gia đình mình.
- Muốn làm địa chỉ hay sao ? Cậu thay tôi chỉ thị trở lại giữ nguyên quyết định kỳ luật,
Ngộ nhớ anh ta lên tỉnh, lên báo Quận đội thì sao ?
  • Lên báo Quân đội hả! Cô đừng dính với giới báo chí. Còn lên tỉnh... bà A.Q sẽ lo. Giá trước còn cụ Thụy thì tỉnh. huyện cũng là tỉnh. | Tôi vờ úp tay lên mặt, nấc lên. - Cậu làm sao thế ?
  • Thủ trưởng nhắc đến cụ Thuỵ làm em thương cụ qua. Cụ vì em mà phải đi gặp Diêm Vương sớm hơn kỳ hạn. Chả hiểu Diêm Vương có hoạnh hoẹ gì cụ không ?
. Cậu đa cảm quá! Cụ Thuỵ công đức thật nhưng cụ thể cũng đầy thuyền mãn quả. Vấn đề là lo cho người sống đầy này - Ông Bùi N. giao cho tôi một tập báo cáo kêu như chuông bạc từ hơn ba chục xã, yêu cầu tôi tổng hợp, điều chỉnh để ông báo cáo lên tỉnh. Tôi có đầy đủ kinh nghiệm để làm việc này. Có những đoạn báo cáo rất hay nhưng không dùng được vì nó thông tin những vấn đề nhỏ nhặt. Ngược lại đôi khi chỉ một câu làm như người viết vô tình, mà khiến cấp trên phải hiểu những kết quả to lớn khác do cơ sở làm được. Ví dụ báo cáo về đời sống cứ việc tha hồ tràng giang đại hải hàng lô cai mà người ta biết thừa, để gây ấn tượng trung thực, Thiếu ăn, hạn hán, sâu bệnh thì Ở đâu chẳng có, Tội ấy của trời nên chẳng ai
việc gì. Nhưng một dòng "vấn đề an ninh | chưa tốt lành, trong năm còn xảy ra một vụ cháy nhà và nhiều vụ xích mích", Cấp trên sẽ phải hiểu, so với hiện trạng chung con số đy là lý tưởng với một nền an ninh của cái huyện bán sơn địa, Cụ Thuy chết vì một lần
đọc bản báo cáo do tôi viết. Hôm ấy cụ Thuy * tự tinh về kiểm tra vấn đề khiếu tố của dân.
Cụ già lọm khọm, đi lại khá vất vả. Tuy ở tình cụ chỉ là nhân viên giúp việc nhưng ở cở sở cụ lại rất có tiếng, trước hết ở những lời tuyên bố đổi mới. Cụ đổi mới dữ lắm. Mọi người yêu cầu cụ về hưu nhưng cụ nằng nặc
đời ở lại để... đổi mới. Nghe báo có một tay bộ đội đi khiếu nại cho bố, bị cụ dạng háng ra tru tréo cho một hồi: "Bố mày đồ cổ thì chết là đáng số". Cái thằng thanh niên lấc xác, ít được giáo dục theo kiểu tiêu chuẩn nhà trường kia dám bảo rằng: "Ông là lão quan hoạn Hoàng Hạo đời Tam Quốc" (Cái thằng ấy mà cũng thuộc điển cố đáo đế). . Hôm về huyện, việc đầu tiên là cụ đòi xem huyện đổi mới đến đâu. Chính cụ tận tay
bưng bát tiết canh đánh với sụn nướng cho lão ăn mày cứ thấy huyện có khách là mò đến. Giọng cụ làm ứa nước mắt mọi người "Tôi là đầy tớ của dân, được dân nuôi béo để phục vụ dân được nhiều mà thôi". Lão ản mày thấm cái ơn ấy đến nỗi nghe không nuốt được. Thế rồi chẳng hiểu quỷ thần nào
.....
 
Back
Top