Khi bắt đầu viết những dòng này bản thân tôi đang chìm trong mông lung, chưa biết tiếp theo sẽ làm gì. Chưa biết tiếp tục hay dừng lại. Bản thân cứ chơi vơi giữa dòng đời. Có đôi lúc cảm thấy cô đơn đến vô cùng. Bạn bè xung quanh rất nhiều nhưng chẳng thể chia sẻ với ai. Cuộc sống chỉ một màu ảm đạm. Những thứ tôi viết là theo cảm xúc của mình, không văn chương, không gió máy. Có thể nó sẽ không phù hợp với bạn, có thể bạn thấy nó không ra gì nhưng với tôi nó là vô giá. Thay vì chạy trốn, thay vì quên đi thì tôi chọn cách viết lại những nỗi buồn của mình. Những gì tôi viết là kể về một cô gái mà tôi từng yêu trong quá khứ và hiện tại vẫn vậy. Viết lại để một lúc nào đó ngồi đọc, biết đâu lại buồn nhưng cũng biết đâu lại bật cười về những ngày cũ còn thơ dại.