[Tư vấn] Có bác nào tự tạo áp lực cho bản thân nhưng không đứng dậy lại được chưa?

mastera15

Senior Member
Chào các bác,
Mình là đời đầu 9x,cuộc sống từ bé tới giờ đều may mắn được sự hỗ trợ từ phía gia đình mặc dù khi xưa cũng đã có vài lần bốc đồng với đời (bỏ học năm lớp 10,bị trầm cảm suốt mấy năm đại học may có người quen của bố giúp đỡ thì mới ra trường được ). Với background như thế nên từ khi ra trường mình đã luôn có tư tưởng trì trệ,không đủ tự tin để đi xin việc ở đâu cả và lại may mắn được nhận vào làm nhân viên logistics trên sân bay nội bài của người thân. Công việc trên đó của mình cũng không có gì nặng nhọc,chỉ chuẩn bị chứng từ và ra giám sát tàu bay,có cái giờ giấc không được như các bạn làm việc hành chính.Cuộc sống cứ tiếp diễn êm đẹp trong khoảng 5 năm cho đến giai đoạn mình chuẩn bị lấy vợ....

Chính xác là tầm đầu năm 2019 lễ cưới được diễn ra trong sự hân hoan vui mừng của 2 bên gia đình.Mọi người đều chúc mừng vợ chồng vì công ăn việc làm ổn định (vợ làm nhân viên văn phòng ),nhà cửa đầy đủ (bố mẹ mình hỗ trợ cho 2 đứa 1 căn chung cư ở cùng tòa với ông bà luôn ).Có lẽ chính những bước đầu thuận lợi như thế này khiến mình bắt đầu có suy nghĩ muốn làm cho cuộc sống sóng gió hơn (có lẽ ý nghĩ này đã nhen nhóm trong giai đoạn hồi đại học,mình đọc rất nhiều sách về kinh tế xã hội ,tâm lý học và cả sách triết học nữa )và mình đã xin nghỉ việc để ở nhà nghiên cứu đầu tư ngoại hối (bản thân đã biết đến thị trường này từ 2 năm trước nhưng chưa bao giờ thực sự tập trung hết tâm trí vào nó cả ) với mong muốn chủ động về thời gian/tài chính và dành nhiều thời gian để có thể chăm sóc cho gia đình nhỏ.Nhưng.....

Cuộc sống nó đâu có đơn giản như vậy.Chắc các bác cũng đoán được kết quả nó như thế nào rồi.Hơn 1 năm chỉ ở nhà nghiên cứu hệ thống,thử nghiệm đầu tư bằng tiền của gia đình ( mình mất vào đây khoảng tầm 50 triệu ) nhưng không thu lại được một đồng nào cả trong khi vợ mình thì đang mang bầu và hiện tại con cũng đã được hơn 6 tháng rồi.Áp lực cứ từ từ đè nặng lên cả 2 đứa khi mà mình đã rút đến những đồng tiền cuối cùng ( mình đã rút cả 3 loại BH gồm BHNT,BHTN,BHXH ) để trang trải chi phí cho gia đình trong suốt hơn 1 năm qua. Thực sự từ khi cưới tới bây giờ có hơn 2 năm thôi nhưng mọi khoản tiền trong gia đình đều đã tiêu xài hết cho việc sắm sửa nội thất,đồ dùng cho em bé. Để đến mức tối qua vợ mình quá áp lực nên đã đòi ly hôn,không khí trong gia đình thực sự bế tắc,tối qua vợ có kể cho mẹ vợ để giải tỏa áp lực trong khi bố mẹ mình thì vẫn nghĩ cuộc sống 2 vợ chồng vẫn vui vẻ êm thắm (mình có nói dối với ông bà là đang làm việc tại nhà ).

Mình biết vấn đề bây giờ là chỉ cần đi làm lại thì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi nhưng từ mấy tháng trước cứ mỗi lần định gửi CV thì lại chần chừ,tự ti với cái background quá khứ khi xưa.Giờ chắc có lẽ sẽ phải bắt đầu lại từ những công việc nhỏ nhất để lấy sự tự tin cho bản thân. Cái mình buồn nhất có lẽ là việc tự tạo áp lực lên bản thân nhưng không tìm được ai để chia sẻ gánh nặng này cả.Hôm nay lên Voz giãi bày một chút nỗi lòng mong các bác chia sẻ cho mình một hướng đi trong tương lai. Mình xin chân thành cảm ơn.
 
:v Thú thật với bố mẹ rồi nhờ gia đình kiếm việc lại giúp. Đối với vợ và con cái thì không có cái gì mà tự ti hay xấu hổ cả. Bỏ hết bản thân qua một bên mạnh mẽ làm tất cả mọi thứ để vợ và con cái có cuộc sống hạnh phúc đầy đủ. Buồn thì lên voz chửi nhau chơi thôi.
 
Chào các bác,
Mình là đời đầu 9x,cuộc sống từ bé tới giờ đều may mắn được sự hỗ trợ từ phía gia đình mặc dù khi xưa cũng đã có vài lần bốc đồng với đời (bỏ học năm lớp 10,bị trầm cảm suốt mấy năm đại học may có người quen của bố giúp đỡ thì mới ra trường được ). Với background như thế nên từ khi ra trường mình đã luôn có tư tưởng trì trệ,không đủ tự tin để đi xin việc ở đâu cả và lại may mắn được nhận vào làm nhân viên logistics trên sân bay nội bài của người thân. Công việc trên đó của mình cũng không có gì nặng nhọc,chỉ chuẩn bị chứng từ và ra giám sát tàu bay,có cái giờ giấc không được như các bạn làm việc hành chính.Cuộc sống cứ tiếp diễn êm đẹp trong khoảng 5 năm cho đến giai đoạn mình chuẩn bị lấy vợ....

Chính xác là tầm đầu năm 2019 lễ cưới được diễn ra trong sự hân hoan vui mừng của 2 bên gia đình.Mọi người đều chúc mừng vợ chồng vì công ăn việc làm ổn định (vợ làm nhân viên văn phòng ),nhà cửa đầy đủ (bố mẹ mình hỗ trợ cho 2 đứa 1 căn chung cư ở cùng tòa với ông bà luôn ).Có lẽ chính những bước đầu thuận lợi như thế này khiến mình bắt đầu có suy nghĩ muốn làm cho cuộc sống sóng gió hơn (có lẽ ý nghĩ này đã nhen nhóm trong giai đoạn hồi đại học,mình đọc rất nhiều sách về kinh tế xã hội ,tâm lý học và cả sách triết học nữa )và mình đã xin nghỉ việc để ở nhà nghiên cứu đầu tư ngoại hối (bản thân đã biết đến thị trường này từ 2 năm trước nhưng chưa bao giờ thực sự tập trung hết tâm trí vào nó cả ) với mong muốn chủ động về thời gian/tài chính và dành nhiều thời gian để có thể chăm sóc cho gia đình nhỏ.Nhưng.....

Cuộc sống nó đâu có đơn giản như vậy.Chắc các bác cũng đoán được kết quả nó như thế nào rồi.Hơn 1 năm chỉ ở nhà nghiên cứu hệ thống,thử nghiệm đầu tư bằng tiền của gia đình ( mình mất vào đây khoảng tầm 50 triệu ) nhưng không thu lại được một đồng nào cả trong khi vợ mình thì đang mang bầu và hiện tại con cũng đã được hơn 6 tháng rồi.Áp lực cứ từ từ đè nặng lên cả 2 đứa khi mà mình đã rút đến những đồng tiền cuối cùng ( mình đã rút cả 3 loại BH gồm BHNT,BHTN,BHXH ) để trang trải chi phí cho gia đình trong suốt hơn 1 năm qua. Thực sự từ khi cưới tới bây giờ có hơn 2 năm thôi nhưng mọi khoản tiền trong gia đình đều đã tiêu xài hết cho việc sắm sửa nội thất,đồ dùng cho em bé. Để đến mức tối qua vợ mình quá áp lực nên đã đòi ly hôn,không khí trong gia đình thực sự bế tắc,tối qua vợ có kể cho mẹ vợ để giải tỏa áp lực trong khi bố mẹ mình thì vẫn nghĩ cuộc sống 2 vợ chồng vẫn vui vẻ êm thắm (mình có nói dối với ông bà là đang làm việc tại nhà ).

Mình biết vấn đề bây giờ là chỉ cần đi làm lại thì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi nhưng từ mấy tháng trước cứ mỗi lần định gửi CV thì lại chần chừ,tự ti với cái background quá khứ khi xưa.Giờ chắc có lẽ sẽ phải bắt đầu lại từ những công việc nhỏ nhất để lấy sự tự tin cho bản thân. Cái mình buồn nhất có lẽ là việc tự tạo áp lực lên bản thân nhưng không tìm được ai để chia sẻ gánh nặng này cả.Hôm nay lên Voz giãi bày một chút nỗi lòng mong các bác chia sẻ cho mình một hướng đi trong tương lai. Mình xin chân thành cảm ơn.
ko sao . cố lên người anh em. tôi cũng giống người anh em, cuộc đời êm đềm sung sướng quá nên năm ngoái chơi liều (ngu) 1 vố vì ám ảnh với 2 chữ " khởi nghiệp". kết quả là sml.
nhưng may mắn là gặp được người bạn đời thấu hiểu, đồng cam cộng khổ. kết quả là bây giờ đã tìm được hướng đi mới sáng sủa hơn ( mặc dù đang dịch vkl nhưng khá tự tin về con đường phía trước).

ko dám khuyên người anh em phải làm gì tiếp, nhưng quan trọng là dám đối mặt , 2 mặt 1 lời với vợ, xin lỗi em 1 câu, chăm lo cho em chu đáo hơn , nhờ ông bà nội giúp đỡ. tuy là hơi nhục nhưng bố mẹ mình , mình xin sự giúp đỡ cũng chẳng có gì sai.
cơ hội luôn tới, đó là thứ quý giá mình đã đúc kết được trong vòng 1 năm nay
 
đang định bỏ công việc tương đối nhẹ, lương tương đối cao để sang cv khác thử thách hơn. Đọc bài của bác hơi chùn
AfaxYPp.png

.....

Gửi bằng vozFApp
 
ko sao . cố lên người anh em. tôi cũng giống người anh em, cuộc đời êm đềm sung sướng quá nên năm ngoái chơi liều (ngu) 1 vố vì ám ảnh với 2 chữ " khởi nghiệp". kết quả là sml.
nhưng may mắn là gặp được người bạn đời thấu hiểu, đồng cam cộng khổ. kết quả là bây giờ đã tìm được hướng đi mới sáng sủa hơn ( mặc dù đang dịch vkl nhưng khá tự tin về con đường phía trước).

ko dám khuyên người anh em phải làm gì tiếp, nhưng quan trọng là dám đối mặt , 2 mặt 1 lời với vợ, xin lỗi em 1 câu, chăm lo cho em chu đáo hơn , nhờ ông bà nội giúp đỡ. tuy là hơi nhục nhưng bố mẹ mình , mình xin sự giúp đỡ cũng chẳng có gì sai.
cơ hội luôn tới, đó là thứ quý giá mình đã đúc kết được trong vòng 1 năm nay
Cảm ơn bác,bố mình đầu năm nay mới bị phát hiện ung thư trực tràng giai đoạn 3 nên mình cũng không muốn nói gì cả,đã không giúp cho ông bà bô được cái gì nay nói chuyện này ra e là các cụ không chịu được
 
Chào các bác,
Mình là đời đầu 9x,cuộc sống từ bé tới giờ đều may mắn được sự hỗ trợ từ phía gia đình mặc dù khi xưa cũng đã có vài lần bốc đồng với đời (bỏ học năm lớp 10,bị trầm cảm suốt mấy năm đại học may có người quen của bố giúp đỡ thì mới ra trường được ). Với background như thế nên từ khi ra trường mình đã luôn có tư tưởng trì trệ,không đủ tự tin để đi xin việc ở đâu cả và lại may mắn được nhận vào làm nhân viên logistics trên sân bay nội bài của người thân. Công việc trên đó của mình cũng không có gì nặng nhọc,chỉ chuẩn bị chứng từ và ra giám sát tàu bay,có cái giờ giấc không được như các bạn làm việc hành chính.Cuộc sống cứ tiếp diễn êm đẹp trong khoảng 5 năm cho đến giai đoạn mình chuẩn bị lấy vợ....

Chính xác là tầm đầu năm 2019 lễ cưới được diễn ra trong sự hân hoan vui mừng của 2 bên gia đình.Mọi người đều chúc mừng vợ chồng vì công ăn việc làm ổn định (vợ làm nhân viên văn phòng ),nhà cửa đầy đủ (bố mẹ mình hỗ trợ cho 2 đứa 1 căn chung cư ở cùng tòa với ông bà luôn ).Có lẽ chính những bước đầu thuận lợi như thế này khiến mình bắt đầu có suy nghĩ muốn làm cho cuộc sống sóng gió hơn (có lẽ ý nghĩ này đã nhen nhóm trong giai đoạn hồi đại học,mình đọc rất nhiều sách về kinh tế xã hội ,tâm lý học và cả sách triết học nữa )và mình đã xin nghỉ việc để ở nhà nghiên cứu đầu tư ngoại hối (bản thân đã biết đến thị trường này từ 2 năm trước nhưng chưa bao giờ thực sự tập trung hết tâm trí vào nó cả ) với mong muốn chủ động về thời gian/tài chính và dành nhiều thời gian để có thể chăm sóc cho gia đình nhỏ.Nhưng.....

Cuộc sống nó đâu có đơn giản như vậy.Chắc các bác cũng đoán được kết quả nó như thế nào rồi.Hơn 1 năm chỉ ở nhà nghiên cứu hệ thống,thử nghiệm đầu tư bằng tiền của gia đình ( mình mất vào đây khoảng tầm 50 triệu ) nhưng không thu lại được một đồng nào cả trong khi vợ mình thì đang mang bầu và hiện tại con cũng đã được hơn 6 tháng rồi.Áp lực cứ từ từ đè nặng lên cả 2 đứa khi mà mình đã rút đến những đồng tiền cuối cùng ( mình đã rút cả 3 loại BH gồm BHNT,BHTN,BHXH ) để trang trải chi phí cho gia đình trong suốt hơn 1 năm qua. Thực sự từ khi cưới tới bây giờ có hơn 2 năm thôi nhưng mọi khoản tiền trong gia đình đều đã tiêu xài hết cho việc sắm sửa nội thất,đồ dùng cho em bé. Để đến mức tối qua vợ mình quá áp lực nên đã đòi ly hôn,không khí trong gia đình thực sự bế tắc,tối qua vợ có kể cho mẹ vợ để giải tỏa áp lực trong khi bố mẹ mình thì vẫn nghĩ cuộc sống 2 vợ chồng vẫn vui vẻ êm thắm (mình có nói dối với ông bà là đang làm việc tại nhà ).

Mình biết vấn đề bây giờ là chỉ cần đi làm lại thì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi nhưng từ mấy tháng trước cứ mỗi lần định gửi CV thì lại chần chừ,tự ti với cái background quá khứ khi xưa.Giờ chắc có lẽ sẽ phải bắt đầu lại từ những công việc nhỏ nhất để lấy sự tự tin cho bản thân. Cái mình buồn nhất có lẽ là việc tự tạo áp lực lên bản thân nhưng không tìm được ai để chia sẻ gánh nặng này cả.Hôm nay lên Voz giãi bày một chút nỗi lòng mong các bác chia sẻ cho mình một hướng đi trong tương lai. Mình xin chân thành cảm ơn.
Bạn này giống tôi này, tuy nhà tôi ko giàu nhưng bố mẹ tôi chăm sóc tôi "rất tốt" 😅 vì vậy tôi chẳng biết cái mẹ gì về cuộc sống cả, tôi giống như một con bọ bám trên con chó vậy. Luôn sống dựa dẫm vào người khác

Về cơ bản, cuộc sống của tôi khá nhàm chán, học hành công việc khá nhàm chán, kiến thức xã hội khá nhàm chán

Tôi thất nghiệp hơn 3 năm, ăn bám gia đình, khác với chủ thớt thì tôi không có đủ can đảm để tạo ra động lực thử thách bản thân. Tôi chỉ muốn sống qua ngày như vậy, dựa dẫm vào bố mẹ là đủ

Mãi đến sau này, khi mọi chuyện trở nên tệ hơn, khi tôi sắp bước sang tuổi 30 tôi mới nhận ra là mình cần thay đổi. Đó là một quãng thời gian dài và phí phạm trong cuộc đời người

Tôi hi vọng các bố mẹ trẻ sau này đừng chăm sóc cho con mình thái quá, đừng làm tất cả mọi việc cho chúng nó, nếu nó té thì kệ nó, bắt nó tự đứng dậy, đó là cách tốt nhất để khiến nó thoát khỏi cảnh loser trong tương lai

Còn về chủ thớt, tôi nghĩ cái bạn thiếu là kinh nghiệm, chứ không phải vấn đề ở việc thích thử thách bản thân. Tất cả chúng ta đều sẽ thất bại về cái gì đó như tình yêu, gia đình, xã hội, công việc, bạn bè...

Hãy bắt đầu từ việc nhỏ trước, rồi mới tính đến chuyện làm việc lớn. Nếu ngại việc hồ sơ lý lịch thì thử làm bảo vệ xem sao

Một thanh niên loser hầu hết cuộc đời mình, hiện giờ là winner chia sẻ (thằng nào nói tao nghèo là tao chém) 🤣🤣🤣
 
Last edited:
Bạn nên nói cho bố mẹ biết để các cụ giúp đỡ một thời gian. Và nộp hs đi làm trở lại. Mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi. Đừng nặng nề quá, ko tốt cho bản thân và gia đình. Nếu cần thêm lời khuyên thì ib mình.
 
Cái giá là sự trầm cảm, niềm vui ít đi và không còn
với mình tự đặt target bản thân rất cao tại nếu ko cao sẽ không bao giờ thoát dc vũng lầy mà gia đình đang gặp phải
 
Bạn này giống tôi này, tuy nhà tôi ko giàu nhưng bố mẹ tôi chăm sóc tôi "rất tốt" 😅 vì vậy tôi chẳng biết cái mẹ gì về cuộc sống cả, tôi giống như một con bọ bám trên con chó vậy. Luôn sống dựa dẫm vào người khác

Về cơ bản, cuộc sống của tôi khá nhàm chán, học hành công việc khá nhàm chán, kiến thức xã hội khá nhàm chán

Tôi thất nghiệp hơn 3 năm, ăn bám gia đình, khác với chủ thớt thì tôi không có đủ can đảm để tạo ra động lực thử thách bản thân. Tôi chỉ muốn sống qua ngày như vậy, dựa dẫm vào bố mẹ là đủ

Mãi đến sau này, khi mọi chuyện trở nên tệ hơn, khi tôi sắp bước sang tuổi 30 tôi mới nhận ra là mình cần thay đổi. Đó là một quãng thời gian dài và phí phạm trong cuộc đời người

Tôi hi vọng các bố mẹ trẻ sau này đừng chăm sóc cho con mình thái quá, đừng làm tất cả mọi việc cho chúng nó, nếu nó té thì kệ nó, bắt nó tự đứng dậy, đó là cách tốt nhất để khiến nó thoát khỏi cảnh loser trong tương lai

Còn về chủ thớt, tôi nghĩ cái bạn thiếu là kinh nghiệm, chứ không phải vấn đề ở việc thích thử thách bản thân. Tất cả chúng ta đều sẽ thất bại về cái gì đó như tình yêu, gia đình, xã hội, công việc, bạn bè...

Hãy bắt đầu từ việc nhỏ trước, rồi mới tính đến chuyện làm việc lớn. Nếu ngại việc hồ sơ lý lịch thì thử làm bảo vệ xem sao

Một thanh niên loser hầu hết cuộc đời mình, hiện giờ là winner chia sẻ (thằng nào nói tao nghèo là tao chém) 🤣🤣🤣
Cảm ơn bác đã chia sẻ,trước đây mình cứ nghĩ cuộc đời sẽ chẳng ai có thể trải nghiệm đc tất cả mọi thứ,thế nên mình mới tìm đọc rất nhiều sách về tiểu sử cũng như về kinh tế chính trị với hy vọng có thể nâng cao kinh nghiệm cho bản thân nhưng thực tế cũng chỉ là kiến thức suông thật.Cái quan trọng vẫn là chính mình phải là người làm,người hành động chứ chỉ biết biết một tý cũng chả giải quyết được vấn đề gì cả
 
Chào các bác,
Mình là đời đầu 9x,cuộc sống từ bé tới giờ đều may mắn được sự hỗ trợ từ phía gia đình mặc dù khi xưa cũng đã có vài lần bốc đồng với đời (bỏ học năm lớp 10,bị trầm cảm suốt mấy năm đại học may có người quen của bố giúp đỡ thì mới ra trường được ). Với background như thế nên từ khi ra trường mình đã luôn có tư tưởng trì trệ,không đủ tự tin để đi xin việc ở đâu cả và lại may mắn được nhận vào làm nhân viên logistics trên sân bay nội bài của người thân. Công việc trên đó của mình cũng không có gì nặng nhọc,chỉ chuẩn bị chứng từ và ra giám sát tàu bay,có cái giờ giấc không được như các bạn làm việc hành chính.Cuộc sống cứ tiếp diễn êm đẹp trong khoảng 5 năm cho đến giai đoạn mình chuẩn bị lấy vợ....

Chính xác là tầm đầu năm 2019 lễ cưới được diễn ra trong sự hân hoan vui mừng của 2 bên gia đình.Mọi người đều chúc mừng vợ chồng vì công ăn việc làm ổn định (vợ làm nhân viên văn phòng ),nhà cửa đầy đủ (bố mẹ mình hỗ trợ cho 2 đứa 1 căn chung cư ở cùng tòa với ông bà luôn ).Có lẽ chính những bước đầu thuận lợi như thế này khiến mình bắt đầu có suy nghĩ muốn làm cho cuộc sống sóng gió hơn (có lẽ ý nghĩ này đã nhen nhóm trong giai đoạn hồi đại học,mình đọc rất nhiều sách về kinh tế xã hội ,tâm lý học và cả sách triết học nữa )và mình đã xin nghỉ việc để ở nhà nghiên cứu đầu tư ngoại hối (bản thân đã biết đến thị trường này từ 2 năm trước nhưng chưa bao giờ thực sự tập trung hết tâm trí vào nó cả ) với mong muốn chủ động về thời gian/tài chính và dành nhiều thời gian để có thể chăm sóc cho gia đình nhỏ.Nhưng.....

Cuộc sống nó đâu có đơn giản như vậy.Chắc các bác cũng đoán được kết quả nó như thế nào rồi.Hơn 1 năm chỉ ở nhà nghiên cứu hệ thống,thử nghiệm đầu tư bằng tiền của gia đình ( mình mất vào đây khoảng tầm 50 triệu ) nhưng không thu lại được một đồng nào cả trong khi vợ mình thì đang mang bầu và hiện tại con cũng đã được hơn 6 tháng rồi.Áp lực cứ từ từ đè nặng lên cả 2 đứa khi mà mình đã rút đến những đồng tiền cuối cùng ( mình đã rút cả 3 loại BH gồm BHNT,BHTN,BHXH ) để trang trải chi phí cho gia đình trong suốt hơn 1 năm qua. Thực sự từ khi cưới tới bây giờ có hơn 2 năm thôi nhưng mọi khoản tiền trong gia đình đều đã tiêu xài hết cho việc sắm sửa nội thất,đồ dùng cho em bé. Để đến mức tối qua vợ mình quá áp lực nên đã đòi ly hôn,không khí trong gia đình thực sự bế tắc,tối qua vợ có kể cho mẹ vợ để giải tỏa áp lực trong khi bố mẹ mình thì vẫn nghĩ cuộc sống 2 vợ chồng vẫn vui vẻ êm thắm (mình có nói dối với ông bà là đang làm việc tại nhà ).

Mình biết vấn đề bây giờ là chỉ cần đi làm lại thì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi nhưng từ mấy tháng trước cứ mỗi lần định gửi CV thì lại chần chừ,tự ti với cái background quá khứ khi xưa.Giờ chắc có lẽ sẽ phải bắt đầu lại từ những công việc nhỏ nhất để lấy sự tự tin cho bản thân. Cái mình buồn nhất có lẽ là việc tự tạo áp lực lên bản thân nhưng không tìm được ai để chia sẻ gánh nặng này cả.Hôm nay lên Voz giãi bày một chút nỗi lòng mong các bác chia sẻ cho mình một hướng đi trong tương lai. Mình xin chân thành cảm ơn.

T cũng ở trong hoàn cảnh và có lối suy nghĩ khá giống b, mặc dù chắc t trẻ hơn 1 chút. Giờ cũng chỉ biết chúc b may mắn. Đời người mà, cũng chả biết ngày mai như thế nào cả, nhưng dù thế nào cũng phải bước tiếp chứ k được bỏ cuộc hay dừng lại. 1 con người cũng giống như trái đất, luôn quay quanh chính nó và mặt trời.

Đúng là khi có gia đình vợ con vào, mình cũng khó có thể nào take risk lớn như lúc độc thân. Và khi mình chọn take risk, thất bại thì mình cũng phải trả giá đắt hơn.
 
Cảm ơn bác đã chia sẻ,trước đây mình cứ nghĩ cuộc đời sẽ chẳng ai có thể trải nghiệm đc tất cả mọi thứ,thế nên mình mới tìm đọc rất nhiều sách về tiểu sử cũng như về kinh tế chính trị với hy vọng có thể nâng cao kinh nghiệm cho bản thân nhưng thực tế cũng chỉ là kiến thức suông thật.Cái quan trọng vẫn là chính mình phải là người làm,người hành động chứ chỉ biết biết một tý cũng chả giải quyết được vấn đề gì cả
👍 Không sao, thất bại thôi mà, tôi đây thất bại đầy, giờ hiện tại vẫn ổn đó thôi. Cứ tìm cái công việc cải thiện cách giao tiếp, kiến thức xã hội rồi tính. Đời người còn dài 🤣🤣
 
Cảm ơn bác đã chia sẻ,trước đây mình cứ nghĩ cuộc đời sẽ chẳng ai có thể trải nghiệm đc tất cả mọi thứ,thế nên mình mới tìm đọc rất nhiều sách về tiểu sử cũng như về kinh tế chính trị với hy vọng có thể nâng cao kinh nghiệm cho bản thân nhưng thực tế cũng chỉ là kiến thức suông thật.Cái quan trọng vẫn là chính mình phải là người làm,người hành động chứ chỉ biết biết một tý cũng chả giải quyết được vấn đề gì cả
Tính ra ba mẹ bác đâu có tạo áp lực gì cho bác, tự bác bốc đồng từ lúc học tới lúc nghỉ làm.
Dù sao cũng thấy bác được ba mẹ hỗ trợ khá nhiều.
Bác nghỉ làm rơi vào giai đoạn khủng hoảng tuổi 2x thì phải (24, 25 tuổi). Cứ ra trường đi làm thời gian ngắn, tới tầm tuổi này lại ngồi suy nghĩ tương lai.
Ko hiểu quá khứ có gì mà bác "tự ti với cái background quá khứ khi xưa", đọc thấy có vấn đề gì nghiêm trọng đâu (bỏ học năm lớp 10,bị trầm cảm suốt mấy năm đại học may có người quen của bố giúp đỡ thì mới ra trường được).
Tuyển dụng nào quan tâm tới việc học quá khứ của bác? Giờ bác tìm việc làm, có tiền chi tiêu cho gia đình là qua, bác chơi cú nghỉ làm bất ngờ, vợ đỡ ko kịp, sốc thời gian tới gần đây mới đòi ly hôn thì cũng khá lâu đấy.
 
Last edited:
Hên quá 9x đời giữa chưa có gì thành quả gì trong tay nên đã cố gắng từ sớm :unsure:

Gửi từ Samsung SM-G998B bằng vozFApp
 
Tính ra ba mẹ bác đâu có tạo áp lực gì cho bác, tự bác bốc đồng từ lúc học tới lúc nghỉ làm.
Dù sao cũng thấy bác được ba mẹ hỗ trợ khá nhiều.
Bác nghỉ làm rơi vào giai đoạn khủng hoảng tuổi 2x thì phải (24, 25 tuổi). Cứ ra trường đi làm thời gian ngắn, tới tầm tuổi này lại ngồi suy nghĩ tương lai.
Ko hiểu quá khứ có gì mà bác "tự ti với cái background quá khứ khi xưa", đọc thấy có vấn đề gì nghiêm trọng đâu (bỏ học năm lớp 10,bị trầm cảm suốt mấy năm đại học may có người quen của bố giúp đỡ thì mới ra trường được).
Tuyển dụng nào quan tâm tới việc học quá khứ của bác? Giờ bác tìm việc làm, có tiền chi tiêu cho gia đình là qua, bác chơi cú nghỉ làm bất ngờ, vợ đỡ ko kịp, sốc thời gian tới gần đây mới đòi ly hôn thì cũng khá lâu đấy.
Cảm ơn bác đã comment,mình qđ nghỉ việc khi thực sự chưa chuẩn bị tinh thần + ảo tưởng vs năng lực bản thân,bây giờ cũng đang chờ đi pv để bắt đầu lm lại từ đầu
 
Cảm ơn bác đã comment,mình qđ nghỉ việc khi thực sự chưa chuẩn bị tinh thần + ảo tưởng vs năng lực bản thân,bây giờ cũng đang chờ đi pv để bắt đầu lm lại từ đầu
Ngày trước làm tới 18h mới về, có ngày 20h, đem cả việc về làm tới 22h-23h, được 1,5 năm.
Mình định nghỉ việc, về nói ba mẹ, bị chửi, đuổi ra khỏi nhà, từ con,...
Chửi mấy tháng trời.
Trong thời gian đó vẫn đi làm, như ro bot lập trình sẵn, ko vui ko buồn.
Sau đó nghiệm ra 1 số điều, cưới vợ.
Tới giờ mình vẫn đi làm chỗ cũ, cũng 12 năm rồi. Năm nào cũng phải chống cự với suy nghĩ nghỉ làm, năm nào qua được thì đi làm tiếp, năm nay sức chống cự hơi yếu.
Thế nên bác có ba mẹ hỗ trợ cho bác thì bác an tâm, nhất là về tinh thần.
Đời mình tới giờ khá đơn giản, chọn vật chất hay tinh thần, từ nhỏ tới giờ chọn vật chất, nên tinh thần luôn tơi tả, riết quen.
 
Last edited:
Như tôi đây, quyết định nghỉ việc phải có kế hoạch từ 1-2 năm trước rồi, nghỉ xong còn tí nữa chết đói nữa là. Ông liều lĩnh vl
 
đếch hiểu sao nhiều người nghĩ rằng cuộc sống phải phiêu lưu, phải có nhiều trải nghiệm hoành tráng, phải giàu có hơn đời trc... mới gọi là thành công ý nhỉ

tôi quan sát điều này và thấy là do nhiều anh chị đếch đánh giá được xuất phát điểm và giá trị của mình. nhiều ac thích đi lùi về vạch xuất phát để chứng tỏ bản thân, kỳ lạ thế cơ chứ
 
đếch hiểu sao nhiều người nghĩ rằng cuộc sống phải phiêu lưu, phải có nhiều trải nghiệm hoành tráng, phải giàu có hơn đời trc... mới gọi là thành công ý nhỉ

tôi quan sát điều này và thấy là do nhiều anh chị đếch đánh giá được xuất phát điểm và giá trị của mình. nhiều ac thích đi lùi về vạch xuất phát để chứng tỏ bản thân, kỳ lạ thế cơ chứ
Bác cứ coi những người đó như là những đứa trẻ chập chững học đi đi,thực sự phải vấp ngã mới biết trân trọng những gì mình đang có vậy
 
Back
Top