Nay mở lòng chia sẻ với các thím chuyện quá khứ và tuổi thơ của mình. Mình xin kể những chuyện mà có thể nhớ được, vì nhiều quá nên mình cũng quên bớt rồi.
Chuyện này mình chưa từng kể cho ai, kể cả vợ mình, người duy nhất mình kể là 1 bạn người yêu cũ.
Hoàn cảnh gia đình (ngày xưa):
- Mình sinh năm 1992
- Nhà mình nghèo, bố mẹ vất vả từ xưa, đi làm thuê lam lũ, chắt chiu từng xu (đúng nghĩa đen)
- Nhà ở Hà Tây(cũ)
- Bố mẹ mình xích mích với bà nội và các bác các chú từ lúc mình sinh ra, kéo dài vài chục năm (giờ thì đỡ rồi)
Những ký ức về tuổi thơ tạm gọi là bạo hành:
1. Trẻ con 3-5 tuổi thì là cái tuổi tìm hiểu mọi thứ, hay hỏi cái này là gì, cái kia là sao...nếu là bố mẹ bình thường sẽ giải thích cho con cái hiểu. Còn mình nhận được các câu trả lời sau: "Ngu", "Tao không biết", "Biến ra kia, ngứa mắt tao", "Không thấy tao đang bận à".
2. Bố mình mỗi lần đánh là sẽ dùng hết sức, từ dây thừng, thắt lưng hay đòn gánh hoặc 1 thanh gỗ. Không bao giờ nương tay. Nhiều lần bị đánh vì 1 lý do rất vô lý.
3. Bố mình đi ra ngoài xã hội, ngoài đường mà xích mích với ai, bị ai nói hay bị khinh (vì nghèo) thì về nhà luôn tìm cớ trút giận lên đầu vợ con. Mà không dám bật lại hoặc không dám đánh người ta cho bõ tức.
4. Nếu mình với bố mình ngày đó có nói chuyện với nhau thì chỉ là những câu chửi, mình bị chửi, gia đình mình không có chuyện sinh nhật, tặng quà, hay ôm ấp con cái.
5. Nhà mình làm nghề thủ công, mỗi lần bố mình đi bán hàng ở Nam Định mà không bán được thì không khí trong nhà lúc đó căng thẳng vô cùng, chỉ cần mình làm sai 1 tí là có thể 1 trận đòn tơi bời, ví dụ như làm đổ bát cơm, rơi giọt nước mắm, làm vỡ cái bát, đi chơi về sau 11h hoặc 16h chiều...
6. Có lần đêm 30 tết, con chó nhà mình nuôi nó tè bậy ở cổng nhà bà nội mình (nhà cạnh nhau), thì bà mình có nói ra nói vào. Bố mình tức không làm gì được, và đã dùng gạch đập chết con chó. Xong bắt mẹ mình dọn dẹp, cả năm đó nhà mình như người Do Thái ăn tết trong trại Phát Xít Đức.
7. Nhà mình làm nghề thủ công, nên mình không có cuối tuần, không có ngày lễ. Vì rảnh là phải làm, không làm thì xác định bị chửi hoặc đòn.
8. Không có học thêm, thậm chí bị bắt nghỉ học sớm, vì bác mình đến nói chuyện mấy lần nên mình được cho đi học tiếp, có lần đốt hết sách vở của mình. Mình không học thêm 1 giờ 1 phút nào trong suốt cuộc đời đi học của mình, vì sao ư, vì sợ tốn tiền. Ngày đó bạn mình học thêm khối A để thi đại học là 30k/buổi, mình thì chỉ có 3 cuốn sách toán, lý, hóa nâng cao và phải tự ôn sau khi làm việc xong.
9. Nếu mình bên ngoài có xích mích hay đánh nhau với đứa trẻ khác, thì thay vì được phân xử đúng sai, thì mình luôn bị ăn đòn, vì làm bố mình xấu hổ và bố mình không cãi được người ta -> mình sẽ bị trút giận.
10. Cuộc sống nhà mình luôn xoay quanh tiền và tiền, tiếp đón người giàu thì nhiệt tình, người nghèo thì khinh bỉ. Dù nhà rất nghèo, nên cái gì cũng rất tiết kiệm và tính toán đủ đường.
11. Nhiều lần bị đòn vì bật quạt hoặc xem tivi lúc 18h30, lý do là vì tốn điện.
12. Mình luôn bị chửi ngu, dốt và xấu xí từ bé, dù đó không phải thật, nhưng khiến mình cực kỳ tự ti cho đến tận khi gặp bạn nyc kia, bạn ấy là người đầu tiên khen mọi thứ về mình.
Hậu quả:
1. Mình không nói chuyện được với bố mẹ, có chăng chỉ là hỏi cái này cái kia để đâu, xong lại thôi
2. Có nhiều cái rất cơ bản nhưng đến khi đi học mình mới biết chính xác nó là gì, được gọi như nào
3. CÁI QUAN TRỌNG NHẤT: Đánh mất đi sự tự tin của mình với cuộc sống.
4. Mình hướng nội và mọi chuyện trong cs đều nghĩ khá tiêu cực
Có lẽ tất cả chỉ vì nghèo và hèn mà ra???
Mình hiện nay:
- Đã có gia đình riêng và 2 con nhỏ
- Kinh tế độc lập và gần như không phải lo chuyện ăn ở, mọi thứ mình có đều do 2 vợ chồng làm ra, vợ mình có quan điểm là không nhận hay xin từ ai 1 xu nào, kể cả bên nội và ngoại
- Nhà mình cũng đã khác xưa khi có cháu nội, nhưng chẳng thể nào "chữa lành" được cho mình, dù mình rất cố quên đi
- Đến lúc mình có chút thành quả (công việc, nhà cửa, xe cộ) thì lại đi khoe và vênh mặt với họ hàng, làng xóm là do ngày xưa đầu tư cho mình ăn học. Mình biết nhưng chả phản ứng gì, mình cứ như câm điếc
Các điều mình kể có thể các thím chưa trải qua và ở trong hoàn cảnh đó nên chưa thấy kinh khủng đâu, nhưng thực sự lúc đó nhiều lần mình nghĩ đến cái ch.ết.