Chuyện là từ bé tới giờ em luôn ao ước là sau này được lấy chồng, sinh con rồi chăm sóc cho gia đình.
Hồi em còn nhỏ do ba mẹ bận nhiều công việc còn sinh em gái em khá sát nên hầu như cả thời gian từ 2-5 tuổi là em được gửi ở nhà ông ba nên rất nhớ ba mẹ. Vào cấp một thì cũng vì công việc nên ba mẹ em hay đón em muộn hơn các bạn khác từ 30-40 phút, tới khi em lên lớp ba tự đi bộ về được thì không còn được đón nữa.. Kể ra thì cũng chẳng có gì to tát cơ mà thời đó nhìn các bạn khác chỉ cần ra khỏi cổng trường là đã có bố mẹ đón thì em cũng thấy khá tủi thân. Khi em gái em cũng vào cấp một thì mẹ nhờ được một bà bác ở quê đi xe đạp đón về nhà nhưng mà khi đón thì chỉ có mình em gái em là được đi xe còn em thì được để cặp lên xe rồi một mình đi bộ. Do là chị cả nên cả tuổi thơ em phải nhường em gái khá nhiều thứ. Mỗi lần em thắc mắc với mẹ thì nhận được câu trả lời là “nào nó bằng tuổi mày thì tao bắt nó làm” cơ mà em chờ mãi, chờ mãi thì cũng không có gì thay đổi. Vì sự đối xử hơi thiên vị này nên ao ước của em là sau này khi sinh con có thể chăm lo cho con mình về mặt tình cảm thật tốt, để con em không phải trải qua những một tuổi thơ không tròn vẹn như em. Cơ mà khi tâm sư với bạn bè xung quanh thì em hay nhận được những ý kiến như là “thời này rồi mà chỉ ước lấy chồng đẻ con thôi à. Con gái người ta giờ ước làm giám đốc, tự mua nhà, tự du lịch chứ ai như mày lại ước đi phụ thuộc” khiến em cũng hơi mặc cảm. Em cũng tự ý thức được là trước khi lấy chồng sinh con thì nên ổn định công việc với tài chính để nếu chồng em gặp trắc trở gì còn có một người nữa đi kiếm tiền nuôi gia đình cơ mà việc làm cao quá thì em lại không thích bởi thường như vậy em sẽ không có thời gian chăm con.
Có phải ước mơ như vậy nó hơi “tầm thường” không ạ? Ngày nay có nhiều phụ nữ giỏi giang, thành đạt nên lập gia đình chắc không còn là đích đến cuối cùng của nhiều người nữa.