webtretrau
Member
Người Phụ nữ đánh giặc, nét văn hóa đẹp, kiên trung, bất khuất của Việt Nam
Như chúng ta đều biết, trong 1000 năm Bắc Thuộc, các thế lực phương Bắc đã không ít lần đập bỏ di tích , cũng như đốt phá lịch sử của người Việt, khiến cho việc tìm về cội nguồn của chúng ta nhiều lần bị đứt gẫy, kinh khủng nhất có thể nói là thời nhà Minh xâm lược nhà Hồ, trong vỏn vẹn 20 năm, chúng đốt phá tất cả di tích của nước ta, bất kể cái gì có chữ, từ quyển sách cho tới pho tượng, bia đá.
Thế nhưng dù trải qua những điều tồi tệ và khủng khiếp đến vậy, mà bài học lịch sử của người Việt vẫn được truyền lại từ đời này đến đời kia, những chiến công lẫy lừng của các vị anh hùng người Việt vẫn được bảo tồn và lưu truyền như một sự thách thức.
Trong rất nhiều lý do, thì có một lý do mà ít người để ý, là từ xưa người Việt đã có một nền văn hóa độc lập với phương Bắc, khác với người phương Bắc, khi tất cả hệ thống xã hội, tôn giáo của họ đề cao hình ảnh người đàn ông, gia trưởng như Nho Giáo, Đạo Giáo hạ thấp vai trò của người Phụ nữ thì tôn giáo và xã hội của người Việt lại đề cao tính Mẫu hệ, đưa hình ảnh người Mẹ lên vị trí tối cao, vì vậy nó sản sinh ra một nền văn hóa mềm mại và uyển chuyển, dễ thích nghi trong mọi tình huống.
Vai trò của người Mẹ trong văn hóa Việt vô cùng quan trọng, điển hình như Đạo Mẫu. Tất cả các Mẫu đều được sắp xếp ở vị trí tối cao trong hệ thống tôn giáo, tín ngưỡng của người Việt.
Nếu như phương Bắc cho rằng ““Nữ tử vô tài tiện thị đức” (Phụ nữ không có tài, chính là đức), thì người Việt lại tôn thờ những người Mẹ và trao tặng họ những tính thiêng ở đời trong Tam Tòa Thánh Mẫu.
Chính vì một nền văn hóa mềm mại, uyển chuyển, nên dù bị đốt phá hết lịch sử (có thể là cả chữ viết) mà thông qua tín ngưỡng thờ Mẫu, người Việt vẫn giữ được rất nhiều hình tượng những người anh hùng lịch sử từ những nghi lễ tâm linh, một thứ di sản văn hóa vô hình.
Những nghi lễ ấy không chỉ đóng vai trò kết nối con người với thánh thần, với thiên nhiên mà còn giúp con cháu người Việt nhớ là từ xa xưa, người Việt và người Hoa đã là hai tộc người tách biệt, có hai nền văn hóa khác nhau, một bên trọng Nam khinh nữ, vũ phu gia trưởng, một bên thì mềm mại, uyển chuyển nhưng kiên cường bất khuất, chính vì hai nền văn hóa như nước với lửa ấy, vì vậy mà người Việt có thể giữ được độc lập cho đến tận bây giờ.
Chắc chắn là không có mối liên hệ nào thiêng liêng hơn là mối liên hệ của người Mẹ với những đứa con, thông qua những lời hát ru, họ cũng trao đến những đứa con tình yêu quê hương đất nước, những dữ kiện văn hóa lịch sử có sức sống vô cùng mãnh liệt.
"Ru con con ngủ cho lành,
Để mẹ gánh nước rửa bành ông voi.
Muốn coi, lên núi mà coi,
Có bà Triệu tướng cưỡi voi, đánh cồng."
Qua lời hát ru ấy chúng ta thấy được hình ảnh một nữ tướng oai hùng hiện lên khiến cho quân giặc khiếp sợ. Khiến cho vua Tự Đức phải thốt lên rằng “Con gái nước ta có nhiều người hùng dũng lạ thường. “
Nhưng cũng lời hát ấy, nó cũng cho thấy một nền văn hóa có sức sống mạnh liệt quật cường.
Vì như chúng ta đã biết, Bà Triệu khởi nghĩa đánh giặc Ngô vào thời Tam Quốc cách đây gần hai nghìn năm, vậy mà những câu hát ấy cứ từ người Mẹ này trao đến con, đến cháu họ, và cho đến tận bây giờ.
Do vậy, dù Người TQ đập bỏ bia đá, đốt phá tượng gỗ, sách vở, nhưng họ không thể cướp lấy di sản văn hóa vô hình là hệ thống xã hội, tôn giáo của người Việt.
Chính vì đó, dù thành công với nhiều đất nước, nhưng họ mãi mãi thất bại trong việc đồng hóa Việt Nam. Chẳng bao giờ họ có thể dập tắt lòng yêu nước trong những đứa con đất Việt.
Bác Hồ từng dặn dò "Dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước. Đó là một truyền thống quý báu của dân tộc ta ..." những phẩm chất quý báu ấy là đóng góp không nhỏ của những bà mẹ Việt, những bà mẹ đời thường và cả những bà mẹ tâm linh của chúng ta.
Nhưng còn một điều thú vị về nhữnng bà mẹ Việt Nam, đó là ngoài những đôi tay mềm mại, những câu ầu ơ dịu hiền, bản thân họ vào thời chiến cũng là những chiến binh đáng khiếp sợ cho bè lũ ngoại xâm.
(đoạn sau này xin được lấy của một bài đăng trên fb ko rõ tác giả, nhưng hình như là của một người nước ngoài nghiên cứu về Việt Nam)
Trong những năm tháng chiến tranh Việt Nam, người Mỹ có một nỗi sợ tương đối khó tin, đó là nỗi sợ phụ nữ Việt Nam.
Một số lính Mỹ có cảm giác mệt mỏi khi "chơi đùa" với nhũng cô gái Nhật Bản, Triều Tiên. Nhưng khi đến Việt Nam, từ cảm giác "mệt mỏi", họ chuyển sang "sợ hãi".
Phụ nữ Việt Nam là những người siêng năng nhất. Họ đảm nhiệm công việc đồng áng và phẩm chất của họ không thua kém gì đàn ông. Nhìn qua, những người phụ nữ Việt Nam có thể đang chăm chút cho nông nghiệp nhưng họ hoàn toàn có thể mang dao găm và sẵn sàng giết địch.
Nhìn từ xa họ có thể là những phụ nữ gầy guộc đang cấy lúa, gieo mạ thế nhưng ẩn chứa dưới lớp ruộng ấy, hoàn toàn có thể là một khẩu AK sẵn sàng nhả đạn bất kỳ lúc nào.
Trong chiến tranh, các nữ quân nhân thường đảm nhiệm vai trò tình nguyện viên, hậu cần, vận chuyên và cả rà phá bom mìn - những công việc mà nếu ở những quốc gia khác là dành cho nam giới. Thì họ lại tỏ ra thành thục và không sợ hãi.
Phụ nữ Việt Nam sửa vũ khí phòng không, điều khiển pháo cao xạ. Những nhóm khác thì tổ chức các đội ngũ gián điệp hoặc trực tiếp tham gia vận chuyển bộ đội hay lương thực bằng xe đạp hoặc thuyền.
Một số nữ quân nhân sinh con trên chiến trường, chiến đấu cùng những đứa nhỏ, đó là vì sao ngay từ khi sinh ra, người Việt đã gan dạ như vậy, vì họ có những người mẹ thực sự gan dạ.
Nhiều lính Mỹ từng nghĩ rằng những phụ nữ Việt Nam muốn quan hệ với họ, Nhưng khi bắt đàu âu yếm, quần áo chuẩn bị được cởi ra thì "bùm", đó là lòng yêu nước bất khuất mà họ sẽ không thấy từ bất kỳ phụ nữ nào trên thế giới.
Trong chiến tranh tại Việt Nam, vấn đề tâm lý của lính Mỹ bị ảnh hưởng nghiêm trọng và trong những lí do gây ra điều đó, có sự xuất hiện của những người phụ nữ nhỏ bé này.
Tại sao phụ nữ Việt Nam lại giỏi giang đến vậy? Vì họ đảm nhiệm nhiều việc, từ đồng áng, đến chăm lo con cái, vừa là hậu phương cho cha, cho chồng họ, và vì sinh ra ở một nền văn hóa coi trọng hình ảnh người phụ nữ nên Họ có những phẩm chất yêu nước rất vững chắc và cao cả, đặc biệt, họ sinh ra những vị anh hùng.
Cảm ơn những bà mẹ Việt Nam, cảm ơn tất cả những người phụ nữ Việt, nếu bạn hỏi anh hùng ở đâu, bạn hãy nhìn vào chính mẹ mình, ở trong người phụ nữ nhỏ bé đó, ẩn chứa bên trong họ là một vị anh hùng của dân tộc.