Chủ nghĩa cá nhân đang phá nát kết cấu gia đình VN thế nào?
Ở bài viết đầu tiên, tôi có đưa ra quan điểm chính vì kết cấu gia đình tan vỡ, sự liên kết, giáo dục giữa các thành viên trong gia đình lỏng lẻo, điều này tạo tiền đề cho sự thoái hóa đạo đức ở một bộ phận giới trẻ (và cả người lớn) bây giờ.
Khi lớp trẻ ngày càng phủ nhận, từ chối sự giáo dục đến từ cha mẹ và ông bà một cách cực đoan, tức là họ đã cắt đứt sợi dây liên kết giữa họ và đạo đức căn bản của người Việt, ở một góc độ nào đó, họ cũng từ chối làm một người Việt.
Điều này cũng không hoàn toàn thuộc về trách nhiệm của những đứa trẻ, vì đó xu thế tất yếu của việc toàn cầu hóa, khi hai nền văn minh Á-Âu xung đột, một nền văn hóa thì già cỗi, lâu đời, có phần bảo thủ một nền văn hóa thì tươi trẻ, “văn minh”, đầy hấp dẫn.
Tôi và các anh 8x-9x đời đầu ở đây chắc chắn không ít lần ngán ngẩm về sự bảo thủ của cha mẹ mình, về việc họ lạc hậu, và đôi lần cự cãi, chống trả, nhưng thời của tôi và các anh lớn lên thì internet chưa phát triển, mạng xã hội cũng chưa có, ít nhất nhìn chung thì cũng không có nhiều phong trào quái đản như bây giờ, nên phần nào đấy, sự giáo dục căn bản vẫn được tiếp nối một cách trọn vẹn, chúng ta vẫn được sống trong một gia đình Á Đông thuần nhất.
Nhưng bây giờ sức ép kinh tế càng ngày càng cao, nhu cầu về vật chất của con người tăng lên từng giờ, nhiều ông bố bà mẹ chăm lo kiếm tiền mà phó thác hết việc giáo dục con cái cho xã hội, đặt hết trách nhiệm lên vai thầy cô, bạn bè, môi trường xung quanh.
Khi chúng cần được kết nối, cần được vui chơi thì chúng ta vứt cho chúng một chiếc smartphone để “tự học” với những youtuber, fanpage fb (*đây là tình trạng chung luôn, tôi nhìn 9 thì 10 ông bố bà mẹ đều làm như thế), các anh biết đấy, internet phần lớn là những thông tin độc hại và không phù hợp với lũ trẻ, nhất là khi chúng chưa có một nền tảng tư duy đúng đắn, việc tiếp cận với mạng xã hội, internet quá sớm là một liều thuốc độc cho tư duy của lũ trẻ.
Chưa kể đến việc cái tôi và chủ nghĩa cá nhân lên cao, người vợ nào cũng muốn ở riêng không cần chung đụng với bố mẹ chồng, tước quyền gần gũi của ông bà với các cháu vì sợ làm các cháu “hư”.
Một phần, nó khiến những đứa con/cháu bị đứt đoạn với giá trị truyền thống gia đình, một phần, nó đi ngược lại với giá trị đạo đức Á Đông, khi tất cả kỳ vọng của cha mẹ, niềm vui của cha mẹ đều trông cậy vào đứa con trai trưởng, nếu không có anh ta, thì ai sẽ là người chăm dưỡng cha mẹ khi đau già ốm yếu hay ít nhất là có vài đứa cháu giúp họ vui thú tuổi già.
Chủ nghĩa cá nhân, đề cao lợi ích bản thân đang đi ngược lại với giá trị truyền thống, nó phủ nhận công lao của tiền nhân, làm biết bao nhiêu ông bố, bà mẹ già chẳng biết cậy vào đâu, nằm lăn lóc ngoài đường trong khi con mình nhà cao cửa rộng. Làm những đứa trẻ thiếu vắng sự giáo dục, yêu thương cần thiết của gia đình, đánh mất nền tảng đạo đức cốt lõi mà tôi ví như những viên gạch nền móng để xây dựng một ngôi nhà hoàn hảo.
Nếu không có tình yêu của gia đình, không có những giá trị truyền thống, không có tư duy nền tảng đúng đắn thì chúng chỉ trở thành những ngôi nhà méo mó, lệch lạc, thậm chí còn gây nguy hại cho xã hội khi ngôi nhà méo mó của chúng đổ xập lên những người khác. ((bạo lực học đường, qhtd sớm, cổ xúy việc sử dụng ma túy....))
Có nhiều nghiên cứu cho rằng: một đứa trẻ phát triển trong một gia đình có bố mẹ đầy đủ, yêu thương lẫn nhau sẽ có cơ hội thành công lớn hơn đến 80% so với một đứa trẻ thiếu đi cha mẹ, gia đình bạo lực hay bất hòa.
Bạn nghĩ thế nào về chủ nghĩa cá nhân, hay single mom cổ xúy cho việc tước đi quyền được yêu thương đầy đủ của một đứa trẻ? Chúng ta quan tâm đến cái Tôi của mình, thế còn những ông bố, bà mẹ, những đứa trẻ thì sao?
Cái hay của gia đình Á Đông nó đến từ việc trong một gia đình thường có 3 đến 4 thế hệ ở chung trong một ngôi nhà, gánh nặng giáo dục sẽ được san sẻ cho những thành viên lớn tuổi trong gia đình, thay mặt bố mẹ, ông bà có thể chăm con chăm cháu, vui chơi cùng chúng. Được nhận tình yêu, giáo dục đầy đủ của ông bà những đứa trẻ sẽ được lớn lên với một nhân cách hoàn chỉnh hơn, với một nền tảng tư duy, sự kết nối với xã hội tốt hơn.
Ngay như bây giờ tại Nhật Bản, Hàn Quốc hay trong tác phẩm Rừng Nauy của Nhật nó cũng cho thấy một thế hệ trẻ lạc lõng, mất phương hướng, việc kết cấu gia đình tan vỡ khiến cho mối liên hệ xã hội giữa người với người dần mờ nhạt, họ cô đơn, họ bất lực, họ mệt mỏi, nhưng khi cần một ai đó để chia sẻ thì -
không có ai cả - vì chủ nghĩa cá nhân, mạng xã hội, chủ nghĩa kim tiền lên ngôi, đã tước đi tất cả
bạn bè thật sự.
Thay vì bầu bạn với ai đó, họ phải bầu bạn với những nhân vật ảo trên mạng, một người tình ảo, và cả một cô “vợ” ảo luôn.
Tỷ lệ tự tử tại các nước Á Đông phát triển như Nhật Bản luôn luôn ở mức báo động, bây giờ Hàn Quốc cũng đang đi theo vết xe đổ ấy, rồi có lẽ, sớm thôi, là cả người Việt. Nhân vật chính trong “Rừng Nauy” tự tử, và cảm giác, bất kì nhân vật nào cũng muốn tự tử. Một quyển truyện khắc họa rõ nét sự u ám, cô đơn của xã hội Nhật Bản, giới trẻ thì cô đơn đến cùng cực, còn người già thì chết thối thây hàng tuần trong những căn hộ mà không ai phát hiện.
Đây là sự đánh đổi chăng? Nó là xã hội mà chúng ta muốn hướng đến?
Các bạn có lẽ cũng cùng một cảm nhận với tôi, càng các thế hệ sau, nhận thức đạo đức của chúng càng quái đản, chúng càng ngày càng nổi loạn, càng ngày càng cô đơn, càng ngày càng hời hợt, cứ nhìn trên mạng chúng quan tâm những gì thì biết, NTN, theanh28, mấy page chửi tục, bà tân, hài nhảm, hiếm thấy có phong trào nào của lũ trẻ gắn liền với điều gì sâu sắc hay có giá trị.
Bài viết này có lẽ đụng chạm với nhiều luồng suy nghĩ trái chiều, xong, đây chỉ là góc nhìn cá nhân của tôi, tiền thì vẫn phải kiếm nhưng sống chết thế nào tôi cũng sẽ giữ lại truyền thống gia đình, với tôi, nó là nền tảng đạo đức của xã hội.