anh cho nó cái chai vào đầu có khi anh mới là thằng bị đâm đấy ạgiá như ông 90 cho thằng kia cái chai vào đầu thì tốt hơn. cực ghét mấy thằng đĩ mồm kiểu này
mình ko uống đc rượu bia thì cũng nhẹ nhàng xin phép, ko thì cũng nâng chén lên rồi nhấp môi cho khí thế.
Chuẩn của nó có khi là:Câu này phải là : "Mày tuổi gì mà đòi mời bố mày"
Bạn tuổi gì mà mời tôi?Thằng dưới uống ko?
giơ luật ra có khi bị xiên nhanh hơnđấy ae sau đừng có từ chối rượu nhé, mời là phải uống![]()
Biết. Anh là checker nổi tiếng ở voz.
sao lại bỏ đi mấy combo chửi đậm chất miền bắc thế nhở
ơ kìa dm mày đâu
lều báo tóm tắt ở cụm từ này đó fenLời qua tiếng lại, Hoàng đứng dậy cầm dao
BK sub nè: "đm con dog này, mày tuổi coca mời bố"“Bạn tuổi gì mà mời tôi?”
Việt sub
"mày tuổi gì mời rịu bố mày hả con chó này"
Các hạ làm chum Nữ nhi hồng với tại hạĐêm khuya vắng lặng, thành thị đã chìm vào giấc ngủ, lác đác đâu đó vài ngọn đèn bão đung đưa trong gió. Một tòa thanh lâu bình phàm như các tòa thanh lâu khác, hôm nay lại chong đèn trên tầng cao nhất.
Bốn đại hán ngồi thưởng rượu, người đều là cao thủ nổi danh trong giang hồ, rượu là đệ nhất mỹ tửu. Luận đao kiếm bàn chuyện thiên hạ, xét anh hùng thưởng thức giai nhân.
Hồi qua chén lại đã quá nửa đêm, Văn Hoàng đại hiệp cơ hồ đã say muốn nằm ra sàn, nhưng nhiệt tình giang hồ không thể thất lễ, liền nâng chén mời riêng Thế Anh công tử vốn là khách lạ đêm nay.
Thế Anh công tử xuất thân dòng dõi Thần Kiếm sơn trang, kiếm thuật tuyệt đỉnh nhưng cao ngạo khó gần, kinh nghiệm giang hồ lại không nhiều.
Sau khi Văn Hoàng mời rượu, Thế Anh không những không tiếp mà còn buông lời khinh miệt:
- Các hạ chưa xứng.
Văn Hoàng cười khổ chỉ vào mũi mình nói:
- Ta chưa xứng ?
Thế Anh đáp cộc lốc:
- Đúng.
Văn Hoàng tia mắt nổi đỏ đáp lại:
- Các hạ không uống cũng được, bất tất buông lời khinh miệt.
Căn phòng vốn là chỗ thưởng rượu ngắm trăng hiện đã sặc mùi khủng bố, sát khí nồng nặc vì lời qua tiếng lại của hai vị cao thủ. Không ai chịu nhường ai. Cơ hồ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Thế Anh lúc này tay đã ngầm đặt vào đốc kiếm, thái độ vẫn khinh khi.
Văn Hoàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngọn tiểu đao trên tay, đây vốn vũ khí giúp hắn danh chấn thiên hạ. Nó chỉ là một thanh đao phổ thông, được chế tạo từ lõi thép bình thường, có thể mua tại bất kỳ đâu ở thành thị này. Nhưng nó trong tay Văn Hoàng lại trở nên cực kỳ hung hiểm, có thể xuất kỳ bất ý đoạt mạng người khác trong tích tắc.
Văn Hoàng cười nhạt hướng về Thế Anh hỏi:
- Các hạ có biết đây là gì không ?
Thế Anh lúc này đã đứng dậy, tay nắm chặt đốc kiếm muốn xuất ra, đáp trả:
- Ngươi cứ thử xem sao, ta cũng muốn biết đao của ngươi và kiếm của ta ai nhanh hơn.
Câu nói chưa dứt, chữ "nhanh" vừa thoát ra khỏi miệng của Thế Anh thì đã thấy một tia sáng vụt lên, tốc độ này không thể hình dung nổi, lực đạo này không ai có thể chống đỡ nổi, đao quang lấp loáng cơ hồ còn sáng hơn ánh trăng bàng bạc chiếu vào căn phòng.
Kiếm chưa kịp xuất, chữ nhanh vừa dứt, Thế Anh phát hiện trên ngực mình đã cắm một thanh tiểu đao bình phàm nhưng bất phàm, trong khoảnh khắc ấy hắn nhận ra dù bản thân có luyện kiếm thêm 10 năm nữa cũng không thể phản kháng lại thanh đao nhỏ nhắn ấy. Hắn sụp đổ, cả tinh thần lẫn thể xác đã chết không thể cứu vãn.
Văn Hoàng vốn dĩ muốn đào tẩu thì không ai có thể ngăn trở nhưng hắn không đào tẩu, hắn không phải là hạng người bỏ chạy, hắn là đại hiệp không phải đạo tặc.
Ngoài trời vẫn chưa sáng, ánh trăng vẫn dịu dàng như tình nhân thỏ thẻ bên tai, ngày mai khi dương quang lên sẽ là một ngày chấn động thành thị, cuộc giao đấu của hai cao thủ sẽ lan tỏa khắp nơi, nhắc nhở người đời đừng nên khinh dễ bạn nhậu, khi tia sáng vụt lên cũng là lúc kết thúc sinh mệnh..
Ở chung cư thì làm gì có người Hà Nội xịn hả bạnPhi lí HN làm gì có bợm nhậu![]()
Nít ranh như m mà t phải mời akT 2k đây mấy cha 9x, 8x mời rượu dí bùi thèm uống.
Văn phong giống Cổ Long vãiĐêm khuya vắng lặng, thành thị đã chìm vào giấc ngủ, lác đác đâu đó vài ngọn đèn bão đung đưa trong gió. Một tòa thanh lâu bình phàm như các tòa thanh lâu khác, hôm nay lại chong đèn trên tầng cao nhất.
Bốn đại hán ngồi thưởng rượu, người đều là cao thủ nổi danh trong giang hồ, rượu là đệ nhất mỹ tửu. Luận đao kiếm bàn chuyện thiên hạ, xét anh hùng thưởng thức giai nhân.
Hồi qua chén lại đã quá nửa đêm, Văn Hoàng đại hiệp cơ hồ đã say muốn nằm ra sàn, nhưng nhiệt tình giang hồ không thể thất lễ, liền nâng chén mời riêng Thế Anh công tử vốn là khách lạ đêm nay.
Thế Anh công tử xuất thân dòng dõi Thần Kiếm sơn trang, kiếm thuật tuyệt đỉnh nhưng cao ngạo khó gần, kinh nghiệm giang hồ lại không nhiều.
Sau khi Văn Hoàng mời rượu, Thế Anh không những không tiếp mà còn buông lời khinh miệt:
- Các hạ chưa xứng.
Văn Hoàng cười khổ chỉ vào mũi mình nói:
- Ta chưa xứng ?
Thế Anh đáp cộc lốc:
- Đúng.
Văn Hoàng tia mắt nổi đỏ đáp lại:
- Các hạ không uống cũng được, bất tất buông lời khinh miệt.
Căn phòng vốn là chỗ thưởng rượu ngắm trăng hiện đã sặc mùi khủng bố, sát khí nồng nặc vì lời qua tiếng lại của hai vị cao thủ. Không ai chịu nhường ai. Cơ hồ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Thế Anh lúc này tay đã ngầm đặt vào đốc kiếm, thái độ vẫn khinh khi.
Văn Hoàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngọn tiểu đao trên tay, đây vốn vũ khí giúp hắn danh chấn thiên hạ. Nó chỉ là một thanh đao phổ thông, được chế tạo từ lõi thép bình thường, có thể mua tại bất kỳ đâu ở thành thị này. Nhưng nó trong tay Văn Hoàng lại trở nên cực kỳ hung hiểm, có thể xuất kỳ bất ý đoạt mạng người khác trong tích tắc.
Văn Hoàng cười nhạt hướng về Thế Anh hỏi:
- Các hạ có biết đây là gì không ?
Thế Anh lúc này đã đứng dậy, tay nắm chặt đốc kiếm muốn xuất ra, đáp trả:
- Ngươi cứ thử xem sao, ta cũng muốn biết đao của ngươi và kiếm của ta ai nhanh hơn.
Câu nói chưa dứt, chữ "nhanh" vừa thoát ra khỏi miệng của Thế Anh thì đã thấy một tia sáng vụt lên, tốc độ này không thể hình dung nổi, lực đạo này không ai có thể chống đỡ nổi, đao quang lấp loáng cơ hồ còn sáng hơn ánh trăng bàng bạc chiếu vào căn phòng.
Kiếm chưa kịp xuất, chữ nhanh vừa dứt, Thế Anh phát hiện trên ngực mình đã cắm một thanh tiểu đao bình phàm nhưng bất phàm, trong khoảnh khắc ấy hắn nhận ra dù bản thân có luyện kiếm thêm 10 năm nữa cũng không thể phản kháng lại thanh đao nhỏ nhắn ấy. Hắn sụp đổ, cả tinh thần lẫn thể xác đã chết không thể cứu vãn.
Văn Hoàng vốn dĩ muốn đào tẩu thì không ai có thể ngăn trở nhưng hắn không đào tẩu, hắn không phải là hạng người bỏ chạy, hắn là đại hiệp không phải đạo tặc.
Ngoài trời vẫn chưa sáng, ánh trăng vẫn dịu dàng như tình nhân thỏ thẻ bên tai, ngày mai khi dương quang lên sẽ là một ngày chấn động thành thị, cuộc giao đấu của hai cao thủ sẽ lan tỏa khắp nơi, nhắc nhở người đời đừng nên khinh dễ bạn nhậu, khi tia sáng vụt lên cũng là lúc kết thúc sinh mệnh..
T 2k đây mấy cha 9x, 8x mời rượu dí bùi thèm uống.