emyeunguoinhen
Senior Member
Lúc chiều bỗng dưng tâm trạng khá chán. Đôi lúc mình lại rơi vào cái vùng cảm xúc chết tiệt này, kiểu thấy cuốc sống nhạt nhẽo, vô vị, muốn chết dù vẫn đang hoàn toàn bình thường không có chuyện gì. Xỏ đôi giày vải cũ đã vứt xó suốt từ thời năm hai đại học, khoác chiếc áo sơ mi caro dài tay nhàu nát bên ngoài áo thun gym, quần jean, đeo phone, xách balo, mình lếch chân ra bắt bus lên cơ quan. Một kiểu ăn mặc mình chưa bao giờ thử khi ra ngoài, cũng chả buồn soi gương xem nó như nào.
Xe khá trống, hàng ghế đầu là 2 bà cụ, dưới là một anh trai đang ngủ gật, kề cuối là một cô bé đeo cặp kính trắng khá xinh xắn (dù đeo khẩu trang), mặc áo phông đen, áo khoác đồng phục màu xanh, quần đen ống rộng, đôi sneaker trắng . Mình không ngồi vào đống hơn 10 cái ghế trống kia, lại thả mình vào cái ghế bên cạnh cô bé kia, với một dáng vẻ chán chường, 1 chân co, 1 chân duỗi, tựa đầu vào ghế, như không quan tâm bên cạnh có người ngồi. Kiểu thế, nhưng mình vẫn biết cô bé đang đeo phone một bên, màn hình điện thoại không sáng. Được một lúc, mình thấy cô bé kia lướt vào màn hình điện thoại với một list nhạc TQ. Mình bất giác quay sang hỏi:
Được chừng 1 phút, mình quay sang hỏi:
Mình định mở bài khác, nhưng rồi cứ kệ cho nó chạy hết bài, cô bé vẫn ngồi im nghe, mình cũng không nhìn qua. Lúc hết bài, mình search bài Đáy biển.
Nghe xong, mình mở lại bài Đáy biển kia, rồi nói:
Mình quay qua thì thầm:
- Anh phải xuống trước rồi.
Cô bé gỡ tai nghe trả, mình nhìn vào đôi mắt ý một lúc. Cô bé quay đi. Xe dừng, mình xách balo bước xuống. Không ngoảnh nhìn lại
Xe khá trống, hàng ghế đầu là 2 bà cụ, dưới là một anh trai đang ngủ gật, kề cuối là một cô bé đeo cặp kính trắng khá xinh xắn (dù đeo khẩu trang), mặc áo phông đen, áo khoác đồng phục màu xanh, quần đen ống rộng, đôi sneaker trắng . Mình không ngồi vào đống hơn 10 cái ghế trống kia, lại thả mình vào cái ghế bên cạnh cô bé kia, với một dáng vẻ chán chường, 1 chân co, 1 chân duỗi, tựa đầu vào ghế, như không quan tâm bên cạnh có người ngồi. Kiểu thế, nhưng mình vẫn biết cô bé đang đeo phone một bên, màn hình điện thoại không sáng. Được một lúc, mình thấy cô bé kia lướt vào màn hình điện thoại với một list nhạc TQ. Mình bất giác quay sang hỏi:
- Cháu biết bài này không? - Mình giơ cái bài Hoàng Hôn của Châu Truyền Hùng đang nghe ra trước mặt nó.
- Dạ không ạ
- Muốn nghe chung ko?
- Dạ anh nói sao ạ?
- Muốn nghe chung ko? Mỗi đứa 1 bên, chú nghe bài này suốt mấy ngày nay rồi.
- Dạ chú gì cơ chứ, em 20 tuổi rồi ạ (cười).
- Vậy đeo vào đi
Được chừng 1 phút, mình quay sang hỏi:
- Hay đúng không?
- Dạ vâng, em nghĩ đến bài Đáy biển em đang thích.
Mình định mở bài khác, nhưng rồi cứ kệ cho nó chạy hết bài, cô bé vẫn ngồi im nghe, mình cũng không nhìn qua. Lúc hết bài, mình search bài Đáy biển.
- Bài Đáy biển em nói đây đúng không?
- Vâng đúng rồi ạ
- À, mà bài vừa nghe em không biết à?
- Dạ em chưa nghe bao giờ ạ, em ít nghe nhạc Việt
- À, bài nãy anh hát
- Anh hát á? Điêu
- Vậy để cho em nghe thêm
- Bài này em biết ạ, nhưng giọng này không phải của anh ca sĩ kia.
- Thì gọng anh mà
- Thật ạ?
- Ừ
- Anh thu âm ở phòng thu ạ?
- À, a tự thu.
Nghe xong, mình mở lại bài Đáy biển kia, rồi nói:
- Giờ nghe bài em thích đi
- Anh còn bài nào của anh hát nữa không?
- Còn nhưng thôi, mình nghe bài em thích thử đi.
- Em muốn nghe anh hát nữa (cười + nhìn).
- Sau này anh mở cho nghe, giờ a ngại.
- Sau này là khi nào ạ?
- À, là lúc anh hết ngại
- Vâng, vậy em đợi.
- Cho anh nắm một tí thôi đấy.
- Vâng, a nắm tí thôi.
Mình quay qua thì thầm:
- Anh phải xuống trước rồi.
Cô bé gỡ tai nghe trả, mình nhìn vào đôi mắt ý một lúc. Cô bé quay đi. Xe dừng, mình xách balo bước xuống. Không ngoảnh nhìn lại