Xin cách chữa lành tuổi thơ của các thím

Le Hoang .

Member
Có một câu nói như thế này :"Có người dùng cả tuổi thơ để làm hành trang cho cuộc đời, và có những người dành cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ"...
Em thuộc vế thứ 2 các thím ạ :( Tuổi thơ em không mấy vui vẻ gì, nó là những trận đòn roi đầy đau đớn, những bữa cơm chan nước mắt, bố em nghiện rượu các thím ạ. Thím nào sống cùng người nghiện rượu chắc có lẽ sẽ hiểu 1 phần cảm giác của em. Bạo lực gia đình, bạo lực học đường, anh em họ hàng chửi bới khinh miệt. Chưa bao giờ em được ăn một cái tết đủ đầy. Em chưa được đón một cái tết nào đủ đầy, vì năm nào cứ đến giao thừa em cũng phải chạy trốn trong chính ngôi nhà của mình vì bố say rượu, anh trai thì cũng không chịu làm ăn, chỉ biết phá phách, nói chung cuộc sống hồi đó của em là những chuỗi ngày kinh khủng. Nhìn gia đình người ta hạnh phúc mà tủi thân.=(( Em trở nên cục cằn thô lỗ, em căm hận mọi thứ trên đời.
Hồi đó em còn bị miệt thị ngoại hình, ai cũng muốn bản thân mình trở nên đẹp lên, nhưng gia đình em thuộc trường phái ngày xưa. Có lần em thử buông mái tóc dài ra, tô tí son mà bị tát nổ mắt. Nên thành ra hồi đó em cứ đụt đụt, chẳng biết chăm sóc bản thân, nên thích ai cũng đi vào dĩ vãng =(( Thành ra về mặt tình cảm em cứ bị ngơ ngơ sao ấy. Chẳng biết nói chuyện với con trai thế nào.:cautious:

Sau khi em đỗ đại học, rời khỏi nơi đó, mọi thứ thay đổi 180 độ. Em thành một con người khác hẳn. Lúc này em mới được sống làm con người. Đi làm, rồi có những thứ mình cần có, làm bản thân tốt lên mỗi ngày. Nhưng rồi em nhận ra, chỉ là cái vỏ các thím ạ. =(( Tính các của em vẫn bị ảnh hưởng từ những lần bạo lực đó, em cảm thấy bản thân luôn không hoàn toàn được bình thường như nhưng người con gái khác. Lúc cười lúc khóc, nhiều khi đi làm nhớ về tuổi thơ mà em ám ảnh tới nỗi gục xuống đường. Yêu đương thì chẳng ra đâu với đâu. Nhìn ai em cũng bị tự ti. Thấy mọi người cứ sống bình thường mà thực sự em rất thèm :( Bây giờ thực sự em chỉ muốn quên đi những ký ức ngày xưa, chữa lành tâm hồn của em. Em xin các thím kinh nghiệm với ạ :(
 
Có một câu nói như thế này :"Có người dùng cả tuổi thơ để làm hành trang cho cuộc đời, và có những người dành cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ"...
Em thuộc vế thứ 2 các thím ạ :( Tuổi thơ em không mấy vui vẻ gì, nó là những trận đòn roi đầy đau đớn, những bữa cơm chan nước mắt, bố em nghiện rượu các thím ạ. Thím nào sống cùng người nghiện rượu chắc có lẽ sẽ hiểu 1 phần cảm giác của em. Bạo lực gia đình, bạo lực học đường, anh em họ hàng chửi bới khinh miệt. Chưa bao giờ em được ăn một cái tết đủ đầy. Em chưa được đón một cái tết nào đủ đầy, vì năm nào cứ đến giao thừa em cũng phải chạy trốn trong chính ngôi nhà của mình vì bố say rượu, anh trai thì cũng không chịu làm ăn, chỉ biết phá phách, nói chung cuộc sống hồi đó của em là những chuỗi ngày kinh khủng. Nhìn gia đình người ta hạnh phúc mà tủi thân.=(( Em trở nên cục cằn thô lỗ, em căm hận mọi thứ trên đời.
Hồi đó em còn bị miệt thị ngoại hình, ai cũng muốn bản thân mình trở nên đẹp lên, nhưng gia đình em thuộc trường phái ngày xưa. Có lần em thử buông mái tóc dài ra, tô tí son mà bị tát nổ mắt. Nên thành ra hồi đó em cứ đụt đụt, chẳng biết chăm sóc bản thân, nên thích ai cũng đi vào dĩ vãng =(( Thành ra về mặt tình cảm em cứ bị ngơ ngơ sao ấy. Chẳng biết nói chuyện với con trai thế nào.:cautious:

Sau khi em đỗ đại học, rời khỏi nơi đó, mọi thứ thay đổi 180 độ. Em thành một con người khác hẳn. Lúc này em mới được sống làm con người. Đi làm, rồi có những thứ mình cần có, làm bản thân tốt lên mỗi ngày. Nhưng rồi em nhận ra, chỉ là cái vỏ các thím ạ. =(( Tính các của em vẫn bị ảnh hưởng từ những lần bạo lực đó, em cảm thấy bản thân luôn không hoàn toàn được bình thường như nhưng người con gái khác. Lúc cười lúc khóc, nhiều khi đi làm nhớ về tuổi thơ mà em ám ảnh tới nỗi gục xuống đường. Yêu đương thì chẳng ra đâu với đâu. Nhìn ai em cũng bị tự ti. Thấy mọi người cứ sống bình thường mà thực sự em rất thèm :( Bây giờ thực sự em chỉ muốn quên đi những ký ức ngày xưa, chữa lành tâm hồn của em. Em xin các thím kinh nghiệm với ạ :(
Tập thể thao ,nhất dáng nhì da ,thể thao vừa đẹp lại bớt rảnh suy nghĩ lung tung
 
cha mẹ độc hại rất ảnh hưởng đến con trẻ. Làm họ sau này lớn lên dễ bị tự ti, mặc cảm, tổn thương & có xu hướng nhịn và chiều lòng người khác để có bạn bè. Tôi có 1 con bạn y chang. Thậm chí cũng nói thẳng cho nó nghe vì sao cuộc đời nó như hiện tại luôn. Nó cũng hiểu. Chắc fen cũng là con gái. Giờ fen phải ráng nâng cao sức khoẻ, ngủ sớm để minh mẫn tươi trẻ, đi đứng thẳng đầu, ai tốt với mình mình chân thành & trân trọng họ. Ai không tốt thì bỏ qua, không cần tiếc hay luỵ. Phải đi làm kiếm được tiền lo cho bản thân. Mở rộng lòng mình tâm sự giao lưu với những người tốt quan tâm đến mình. Nếu ở riêng được càng tốt, để tâm trí mình được thoải mái, sống cho mình.
Vài lời động viên mong fen mạnh mẽ & thay đổi thành người tích cực & tự tin.
Ngoài lề xíu, tôi hay đọc về tội phạm, thấy nhiều người có tuổi thơ sống trong gđ bạo lực, chửi rủa, lạm dụng. Thấy họ đáng thương. Họ bị chai lì & trở nên vô cảm nên việc họ giết hại 1 người nào đó hoặc chục người thì họ cũng ko cảm giác gì ngay cả khi bị lên ghế điện. Nên cha mẹ thấy sinh con và cho nó 1 tuổi thơ bình yên yêu thương thì hãy nên sinh.
 
Có một câu nói như thế này :"Có người dùng cả tuổi thơ để làm hành trang cho cuộc đời, và có những người dành cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ"...
Em thuộc vế thứ 2 các thím ạ :( Tuổi thơ em không mấy vui vẻ gì, nó là những trận đòn roi đầy đau đớn, những bữa cơm chan nước mắt, bố em nghiện rượu các thím ạ. Thím nào sống cùng người nghiện rượu chắc có lẽ sẽ hiểu 1 phần cảm giác của em. Bạo lực gia đình, bạo lực học đường, anh em họ hàng chửi bới khinh miệt. Chưa bao giờ em được ăn một cái tết đủ đầy. Em chưa được đón một cái tết nào đủ đầy, vì năm nào cứ đến giao thừa em cũng phải chạy trốn trong chính ngôi nhà của mình vì bố say rượu, anh trai thì cũng không chịu làm ăn, chỉ biết phá phách, nói chung cuộc sống hồi đó của em là những chuỗi ngày kinh khủng. Nhìn gia đình người ta hạnh phúc mà tủi thân.=(( Em trở nên cục cằn thô lỗ, em căm hận mọi thứ trên đời.
Hồi đó em còn bị miệt thị ngoại hình, ai cũng muốn bản thân mình trở nên đẹp lên, nhưng gia đình em thuộc trường phái ngày xưa. Có lần em thử buông mái tóc dài ra, tô tí son mà bị tát nổ mắt. Nên thành ra hồi đó em cứ đụt đụt, chẳng biết chăm sóc bản thân, nên thích ai cũng đi vào dĩ vãng =(( Thành ra về mặt tình cảm em cứ bị ngơ ngơ sao ấy. Chẳng biết nói chuyện với con trai thế nào.:cautious:

Sau khi em đỗ đại học, rời khỏi nơi đó, mọi thứ thay đổi 180 độ. Em thành một con người khác hẳn. Lúc này em mới được sống làm con người. Đi làm, rồi có những thứ mình cần có, làm bản thân tốt lên mỗi ngày. Nhưng rồi em nhận ra, chỉ là cái vỏ các thím ạ. =(( Tính các của em vẫn bị ảnh hưởng từ những lần bạo lực đó, em cảm thấy bản thân luôn không hoàn toàn được bình thường như nhưng người con gái khác. Lúc cười lúc khóc, nhiều khi đi làm nhớ về tuổi thơ mà em ám ảnh tới nỗi gục xuống đường. Yêu đương thì chẳng ra đâu với đâu. Nhìn ai em cũng bị tự ti. Thấy mọi người cứ sống bình thường mà thực sự em rất thèm :( Bây giờ thực sự em chỉ muốn quên đi những ký ức ngày xưa, chữa lành tâm hồn của em. Em xin các thím kinh nghiệm với ạ :(
tôi phải công nhận những bạo lực thời tuổi thơ ảnh hưởng rất lớn đến sau này. Đọc tiểu thuyết về cái này, bố đánh mẹ , thằng con chứng kiến, và nó đã bị ảnh hưởng đến tận khi trưởng thành
 
cha mẹ độc hại rất ảnh hưởng đến con trẻ. Làm họ sau này lớn lên dễ bị tự ti, mặc cảm, tổn thương & có xu hướng nhịn và chiều lòng người khác để có bạn bè. Tôi có 1 con bạn y chang. Thậm chí cũng nói thẳng cho nó nghe vì sao cuộc đời nó như hiện tại luôn. Nó cũng hiểu. Chắc fen cũng là con gái. Giờ fen phải ráng nâng cao sức khoẻ, ngủ sớm để minh mẫn tươi trẻ, đi đứng thẳng đầu, ai tốt với mình mình chân thành & trân trọng họ. Ai không tốt thì bỏ qua, không cần tiếc hay luỵ. Phải đi làm kiếm được tiền lo cho bản thân. Mở rộng lòng mình tâm sự giao lưu với những người tốt quan tâm đến mình. Nếu ở riêng được càng tốt, để tâm trí mình được thoải mái, sống cho mình.
Vài lời động viên mong fen mạnh mẽ & thay đổi thành người tích cực & tự tin.

via theNEXTvoz for iPhone
Thím nói đúng ạ. Hình như đó là xu hướng tính cách chung thím ạ :( Lắm lúc em cố gắng thay đổi gần như mọi thứ bên ngoài, nhưng em nhận ra sâu bên trong em vẫn luôn như vậy. Nhiều lúc muốn khóc thật to thui hic.
 
Thím nói đúng ạ. Hình như đó là xu hướng tính cách chung thím ạ :( Lắm lúc em cố gắng thay đổi gần như mọi thứ bên ngoài, nhưng em nhận ra sâu bên trong em vẫn luôn như vậy. Nhiều lúc muốn khóc thật to thui hic.
Không nên như vậy fen. Ai cũng có tự trọng của bản thân. Không nên quỵ luỵ ai không trân trọng mình. Tập sống độc lập. Fen mà xu hướng chiều người ta mà người ta vô lý, fen sẽ bị coi thường, thì fen sẽ stress hơn nữa. Khi rãnh đi bộ trong công viên đi fen, thả đầu óc mình thoải mái. Rồi sẽ thay đổi được. Yên tâm fen. Tin fen sẽ làm được. Fen không ổn thì cả đời sẽ trượt dài trong u uất trầm cảm. Không tốt đâu.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Mental Health Assessment (Đánh giá sức khỏe tâm thần):
https://www.psychologytoday.com/intl/tests/health/mental-health-assessment
Làm bài test xem còn tự chữa trị được ko đã em.
Nếu nặng quá phải đi khám bác sĩ.
Bây giờ thực sự em chỉ muốn quên đi những ký ức ngày xưa, chữa lành tâm hồn của em. Em xin các thím kinh nghiệm với ạ :(
Quên thì ko quên được đâu. Cho ký ức ngủ quên góc nào đó thì được.
Chữa chỉ bớt thôi chứ ko lành lặn nổi.

"Có những người dành cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ"
Tạm ổn nên cũng ko cần dành cả đời để chữa, tính ra mất tầm 30 năm thôi, từ bé đã biết ko được bình thường, nên rèn thói nghiên cứu tâm lý, đọc nhiều báo chí, tạp chí khoa học, mục tâm sự nào cũng nghía, sách tâm lý, tới giờ vẫn chưa bỏ, miễn phong ấn quái vật ko bị phá thì vẫn sống ổn thôi.

Đọc qua đoán em chưa qua 25 tuổi? Giai đoạn bị Existential crisis (khủng hoảng hiện sinh: tồn tại một nỗi lo lắng, sợ hãi, căng thẳng kéo dài dai dẳng. Cảm xúc này xâm lấn lấy tâm trí của họ, khiến họ liên tục tự đặt ra những câu hỏi về sự tồn tại và vị trí, ý nghĩ, vai trò của mình trong cuộc sống. Điều này làm cho họ luôn tồn tại sự mâu thuẫn trong chính bản thân, cảm thấy mất niềm tin, thất vọng về cuộc đời).

Em vượt qua giai đoạn yếu nhất của cuộc đời rồi, an tâm, sống lâu lắm, ko lo đâu. Cách xa nguồn gây bệnh thì bệnh đỡ nhiều, chẳng qua mong muốn như người bình thường thì nói thật rất khó, gần giống sống cũng được rồi em:D
 
Last edited:
Có một câu nói như thế này :"Có người dùng cả tuổi thơ để làm hành trang cho cuộc đời, và có những người dành cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ"...
Em thuộc vế thứ 2 các thím ạ :( Tuổi thơ em không mấy vui vẻ gì, nó là những trận đòn roi đầy đau đớn, những bữa cơm chan nước mắt, bố em nghiện rượu các thím ạ. Thím nào sống cùng người nghiện rượu chắc có lẽ sẽ hiểu 1 phần cảm giác của em. Bạo lực gia đình, bạo lực học đường, anh em họ hàng chửi bới khinh miệt. Chưa bao giờ em được ăn một cái tết đủ đầy. Em chưa được đón một cái tết nào đủ đầy, vì năm nào cứ đến giao thừa em cũng phải chạy trốn trong chính ngôi nhà của mình vì bố say rượu, anh trai thì cũng không chịu làm ăn, chỉ biết phá phách, nói chung cuộc sống hồi đó của em là những chuỗi ngày kinh khủng. Nhìn gia đình người ta hạnh phúc mà tủi thân.=(( Em trở nên cục cằn thô lỗ, em căm hận mọi thứ trên đời.
Hồi đó em còn bị miệt thị ngoại hình, ai cũng muốn bản thân mình trở nên đẹp lên, nhưng gia đình em thuộc trường phái ngày xưa. Có lần em thử buông mái tóc dài ra, tô tí son mà bị tát nổ mắt. Nên thành ra hồi đó em cứ đụt đụt, chẳng biết chăm sóc bản thân, nên thích ai cũng đi vào dĩ vãng =(( Thành ra về mặt tình cảm em cứ bị ngơ ngơ sao ấy. Chẳng biết nói chuyện với con trai thế nào.:cautious:

Sau khi em đỗ đại học, rời khỏi nơi đó, mọi thứ thay đổi 180 độ. Em thành một con người khác hẳn. Lúc này em mới được sống làm con người. Đi làm, rồi có những thứ mình cần có, làm bản thân tốt lên mỗi ngày. Nhưng rồi em nhận ra, chỉ là cái vỏ các thím ạ. =(( Tính các của em vẫn bị ảnh hưởng từ những lần bạo lực đó, em cảm thấy bản thân luôn không hoàn toàn được bình thường như nhưng người con gái khác. Lúc cười lúc khóc, nhiều khi đi làm nhớ về tuổi thơ mà em ám ảnh tới nỗi gục xuống đường. Yêu đương thì chẳng ra đâu với đâu. Nhìn ai em cũng bị tự ti. Thấy mọi người cứ sống bình thường mà thực sự em rất thèm :( Bây giờ thực sự em chỉ muốn quên đi những ký ức ngày xưa, chữa lành tâm hồn của em. Em xin các thím kinh nghiệm với ạ :(
Gender:male
 
"Chữa lành tuổi thơ" ư? Không có cách!
Chỉ có modify cái hiện tại để optimize cái tương lai thôi.
 
Nhà e có mấy thành viên, a không thấy e nhắc tới mẹ. Mẹ e sống chung với người nghiện rượu như vậy hàng chục năm trời rồi suy nghĩ của mẹ e hiện tại như nào. 2 mẹ con có tâm sự được với nhau không?
 
Thằng anh chắc suốt ngày sĩ diện chơi bời, ông già gia trưởng ra vẻ quan tâm con gái đúng ko ?
Thằng anh em phá vì nó chịu áp lực từ ông già lớn quá đấy, ông già em hèn nên trông đợi vào con trai nhiều hơn, nhưng nó cũng hèn giống bố em thôi. Anh lạ đéo gì. Nhà như thế phụ nữ ko bao giờ sống chung đc.
Thoát li khỏi nhà đấy thôi, đừng lấy thằng nát rượu giống bố em.

Chuyên gia tâm lí học + hình thể học, cần gì cứ gặp anh ok
 
Last edited:
Điều bạn cần làm bây giờ là kể,và khóc, nếu k ngại thì mình có thể ở trên discord để nghe câu chuyện của bạn và khóc cùng bạn
 
Mình thích nghe và hay nghe về tâm lý học thì thường thấy người ta khuyên là phải học cách chấp nhận quá khứ, những tổn thương, ám ảnh của tuổi thơ. Chấp nhận và coi nó tồn tại như một phần của mình, dần dần mình sẽ nhìn nhận khách quan và đồng cảm, dễ dàng với bản thân hơn. Ngược lại càng cố chạy trốn hoặc chối bỏ thì nó càng theo và ám ảnh dai dẳng. Thật ra rất nhiều người bên ngoài thì có vẻ "bình thường" nhưng tổn thương từ quá khứ chỉ họ mới biết. Bạn yên tâm, bạn không phải một mình không " bình thường" trong cuộc sống này đâu nhé. Những lúc khó khăn quá có thể tìm đến bác sĩ tâm lý để đc giúp đỡ, hoặc chia sẻ, nói ra như thế này cũng tốt hơn rồi! Chúc bạn mọi chuyện tốt đẹp hơn nhé!

Sent from Google Pixel 5 using vozFApp
 
Back
Top