xin cảm giác các fen khi biết người nhà sắp xuống suối vàng, làm sao vượt qua giai đoạn này

Cả nhà nên lạc quan lên thì người bệnh mới có tinh thần chứ đừng bí xị. H phải vui vẻ mà làm những việc trọn tình nghĩa những ngày tháng còn lại. Để sau ko nuối tiếc sao ngày xưa mình ko làm cái này cái kia.
 
Tháng trước t cũng suy nghĩ tới vấn đề này rồi cố gắng gác qua 1 bên thôi chứ t vẫn éo biết làm gì
Bất lực
 
Đừng cảm giác nhiều, hành động đi! Người nhà thích ăn gì, thích xem gì thì làm cho họ vui. Ngồi nói chuyện với họ hàng ngày. Chuẩn bị sẵn hậu sự cho chu đáo.
bị bệnh nằm liệt giường suốt ngày ngủ ấy bác, giờ còn k phân biệt ngày và đêm nữa. Bs cũng bảo 2 3 tháng nữa đón hung tin r
 
Cứ nghĩ là ngày đi là ngày đc giải thoát của người ốm thì sẽ nhẹ nhàng hơn. Chứ đau ốm thì đau cả thể xác lẫn tinh thần rồi.

via theNEXTvoz for iPhone
kiểu mất ng thân nuôi nấng từ bé thay bố mẹ mình nuôi mình, nấu cơm đón mình đi học cảm giác cũng khó tả lắm bác
 
tôi mất mẹ rồi nên tôi biết mà

via theNEXTvoz for iPhone
những ngày cuối bác cảm giác ntn, nay nghe hung tin tay chân mình bủn rủn, giờ mới vào reply fen nè
Mình k hiểu những ng mất cha mẹ (ai cũng sẽ trải qua giai đoạn này thôi), có những ng mất con, k biết họ sống sao nữa.
 
những ngày cuối bác cảm giác ntn, nay nghe hung tin tay chân mình bủn rủn, giờ mới vào reply fen nè
Mình k hiểu những ng mất cha mẹ (ai cũng sẽ trải qua giai đoạn này thôi), có những ng mất con, k biết họ sống sao nữa.
Là khi về nhà k còn giọng nói quen thuộc, là khi bạn bè nói tao mới sắm cho bố mẹ cái này cái kia còn mình không biết nói gì nữa, là lúc ngày lễ ngày tết mùi hương trầm ngào ngạt. Ấm trong phòng nhưng lạnh trong lòng.
 
những ngày cuối bác cảm giác ntn, nay nghe hung tin tay chân mình bủn rủn, giờ mới vào reply fen nè
Mình k hiểu những ng mất cha mẹ (ai cũng sẽ trải qua giai đoạn này thôi), có những ng mất con, k biết họ sống sao nữa.
Bố em K phổi giai đoạn cuối mất cũng đc 5 năm rồi. Lúc mới mất lúc nào cũng tủi thân khóc 1 mình, ra đường thì nhớ những kỉ niệm, đặc biệt kỉ niệm gần nhất cùng với bố đi ăn sáng ở quán hủ tiếu, giờ quán hủ tiếu còn đó mà bố không còn nữa. Rồi số tiền lương đầu tiên được bố dắt đi mua xe, giờ chuẩn bị mua xe mới, cũng chỗ thân quen 2 bố con ngồi làm kí giấy tờ mua, nhưng bố không còn ngồi cái ghế đó nữa. Cảm giác nhìn xung quanh đâu đâu cũng là bố.
 
Bố em K phổi giai đoạn cuối mất cũng đc 5 năm rồi. Lúc mới mất lúc nào cũng tủi thân khóc 1 mình, ra đường thì nhớ những kỉ niệm, đặc biệt kỉ niệm gần nhất cùng với bố đi ăn sáng ở quán hủ tiếu, giờ quán hủ tiếu còn đó mà bố không còn nữa. Rồi số tiền lương đầu tiên được bố dắt đi mua xe, giờ chuẩn bị mua xe mới, cũng chỗ thân quen 2 bố con ngồi làm kí giấy tờ mua, nhưng bố không còn ngồi cái ghế đó nữa. Cảm giác nhìn xung quanh đâu đâu cũng là bố.
yes, this is exact to describe my feeling now, I can't stand.... everything around me turn upside down
 
Nay e mới biết ng nhà bị ung thư gan, giai đoạn 4 r ncl gia đình em cũng xác định 2 3 tháng nữa đi r vì viện trả về, em có cảm giác sao sao ý khi ng thân sắp mất các bác ạ
Sinh lão bệnh tử. Người mất cũng sẽ ko biết gì hết, đc giải thoát. Nhiệm chăm thật tốt cho những người thân còn lại.
 
Ba mình cũng mất vì K hồi tháng 8, giờ chỉ ước được ôm Ba 1 lần nữa thôi.
Nếu đã mê mang thì không được 2-3 tháng nữa đâu bác. Mình cũng chủ quan nghĩ còn đc vài tháng nhưng Ba mình đi nhanh quá
 
Nay e mới biết ng nhà bị ung thư gan, giai đoạn 4 r ncl gia đình em cũng xác định 2 3 tháng nữa đi r vì viện trả về, em có cảm giác sao sao ý khi ng thân sắp mất các bác ạ
quan trọng vẫn là ở bản thân thôi, cố gắng vượt qua.
Mình thì bố mẹ mất từ sớm, 4 tuổi bố mất, 8 tuổi mẹ mất, lúc nhỏ chỉ số với ông nội, ông nội cũng lớn tuổi. Có thằng anh ruột nhưng nó lập gia đình sớm + lớn hơn mình 11 tuổi nên cũng éo lo được gì.
Mình do lúc nhỏ cũng chưa nhận thức được gì, thấy bà con hàng xóm cứ tội nghiệp cho mình, dần dần mình cũng quen, ông nội thì lo cho học hành đầy đủ tới đại học, mình lên sg học.
Ông nội ở quê 1 mình buồn lắm, còn mình cũng xác định là ông nội cũng không sống mãi với mình được, nên cố gắng học + kiếm tiền để lo cho ông khi còn có thể. Mà chuyện đâu như dự định, năm 2 đại học ông mình mất, bị xuất huyết não, lý do là do bà cô út nợ nần, giang hồ đòi nợ, rồi bắt ông nội bán đất để trả tiền, mà trả đc lãi thôi gốc còn nguyên, ông rầu quá bệnh luôn.

Trước lúc ông nội mất, hình như ông biết điều gì, ông nội nói mình thấy có người dắt đi, còn điện thoại mình lưu mấy hình chụp + video quay ông nội cũng hư luôn, từ lúc ông nhập viện, mất ý thức, mất chỉ có 15 ngày.

Sau đợt đó thì các cô chú cũng bơ mình luôn, mình sống lủi thủi 1 mình trên sg, lúc đó còn ở ktx, tối nghe tụi bạn gọi điện cho ba mẹ mà mình ôm mền khóc rồi ngủ luôn, rồi cái gì cũng qua, mình ra trường và có công việc ổn định, nhưng mà giờ mình cũng k biết chia sẻ cho ai, vì người thân mình mất hết rồi.
 
Ba mình cũng mất vì K hồi tháng 8, giờ chỉ ước được ôm Ba 1 lần nữa thôi.
Nếu đã mê mang thì không được 2-3 tháng nữa đâu bác. Mình cũng chủ quan nghĩ còn đc vài tháng nhưng Ba mình đi nhanh quá
He is always bedridden. At first, my take on that was that he just lied flat on the bed to unwind, even though he can't identify day and night. That being said, he still recognizes who I am.

kiểu như bác mình nằm liệt giường ấy, và k phân biệt ngày đêm, however, vẫn phân biệt đc ng trong nhà nhưng cũng xác định sắp đi r
 

Thread statistics

Created
gaconkute,
Last reply from
Leopold123,
Replies
42
Views
2,531
Back
Top