HaQuynhTrang_Moon
Senior Member
Lớp đại học cũ, có lão hơn 6 tuổi. Cha mẹ mất hết, ở với ông bà từ nhỏ, học được hết cấp 3 thì ông bà không đủ sức nuôi nữa. Sau đi làm thuê tỉnh bên, quen được 1 con bé, dự định cưới thì con đó biết ông này cha mẹ mất, ông bà thì già cả, nhà cửa thì nhà tranh vách đất, nên đá đít. Cay cuộc đời nên đi làm 2 năm, cả làm cả học dành dụm được tiền để đi học đại học. Vào đại học thì buổi ngày đi học, đêm chạy bàn làm đủ nghề để có tiền học. Tốt nghiệp xong, đi làm được ít năm thì cũng cưới vợ, vợ hoàn cảnh tương tự (cũng mồ côi). Hồi đó lão mời đi đám cưới mà khổ vkl luôn, bạn bè chắc cỡ 10 người, họ hàng thì cũng ít, trang trí bèo nhèo cho xong chuyện. Sau còn đẻ 1 lúc 3 đứa.Đôi khi nhìn xuống cũng là cách để biết mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người, để từ đó mà có động lực sống đúng không các bác. Topic này nội dung sẽ u ám nhưng mình mong các bác chia sẻ về một hoàn cảnh mà các bác cho là khó khăn, bất hạnh nhất MÀ CÁC BÁC TỪNG GẶP (không tính qua báo đài, tivi nhé). Không phải là so sánh các hoàn cảnh với nhau, chỉ là trong cuộc đời từ trước đến giờ, bản thân các bác gặp và cảm thấy hoàn cảnh nào là như vậy với mình thì chia sẻ nha.
Mình trước nhé. Một học trò của mình là người khuyết tật (là con gái, hai chân teo nhỏ nhưng may vẫn còn đi lại được, chỉ cao 1m3), anh trai đã uống thuốc sâu tự tử mất 10 năm trước, cả bố và mẹ đều ung thư giai đoạn cuối.
Bẵng một thời gian thì hai vợ chồng được ông chủ ở nhà hàng lão làm thêm giới thiệu cho đi làm ăn gì đấy, trúng mánh lên nên đời. Giờ lão cũng có nhà ở thành phố, tuy chưa giàu quá nhưng cũng khá giả.