Mảnh đời bất hạnh nhất mà các bác từng gặp.

Đôi khi nhìn xuống cũng là cách để biết mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người, để từ đó mà có động lực sống đúng không các bác. Topic này nội dung sẽ u ám nhưng mình mong các bác chia sẻ về một hoàn cảnh mà các bác cho là khó khăn, bất hạnh nhất MÀ CÁC BÁC TỪNG GẶP (không tính qua báo đài, tivi nhé). Không phải là so sánh các hoàn cảnh với nhau, chỉ là trong cuộc đời từ trước đến giờ, bản thân các bác gặp và cảm thấy hoàn cảnh nào là như vậy với mình thì chia sẻ nha.

Mình trước nhé. Một học trò của mình là người khuyết tật (là con gái, hai chân teo nhỏ nhưng may vẫn còn đi lại được, chỉ cao 1m3), anh trai đã uống thuốc sâu tự tử mất 10 năm trước, cả bố và mẹ đều ung thư giai đoạn cuối.
Lớp đại học cũ, có lão hơn 6 tuổi. Cha mẹ mất hết, ở với ông bà từ nhỏ, học được hết cấp 3 thì ông bà không đủ sức nuôi nữa. Sau đi làm thuê tỉnh bên, quen được 1 con bé, dự định cưới thì con đó biết ông này cha mẹ mất, ông bà thì già cả, nhà cửa thì nhà tranh vách đất, nên đá đít. Cay cuộc đời nên đi làm 2 năm, cả làm cả học dành dụm được tiền để đi học đại học. Vào đại học thì buổi ngày đi học, đêm chạy bàn làm đủ nghề để có tiền học. Tốt nghiệp xong, đi làm được ít năm thì cũng cưới vợ, vợ hoàn cảnh tương tự (cũng mồ côi). Hồi đó lão mời đi đám cưới mà khổ vkl luôn, bạn bè chắc cỡ 10 người, họ hàng thì cũng ít, trang trí bèo nhèo cho xong chuyện. Sau còn đẻ 1 lúc 3 đứa.
Bẵng một thời gian thì hai vợ chồng được ông chủ ở nhà hàng lão làm thêm giới thiệu cho đi làm ăn gì đấy, trúng mánh lên nên đời. Giờ lão cũng có nhà ở thành phố, tuy chưa giàu quá nhưng cũng khá giả.
 
khuyết tật đôi khi trong vài hoàn cảnh có thể gọi là "sống không bằng chết"
có người có thể vì 1 số lý do mà vươn lên, có người sống tạm, có người tự giải thoát cho mình.
chúc cho bạn gái kia chân cứng đá mềm
Vậy mới thấy nhiều người nghị lực sống của họ phi thường bác nhỉ. Mình đau ốm chút, bị đau cái tay, cái mắt, cái đầu thôi đã khốn khổ rồi. Họ thì mất tay, mù mắt, rồi u não, ...
 
Bà giúp việc hàng xóm nhà mình.
Bà ấy mồ côi cả cha mẹ lúc 8t, đúng thời cả đất nước khó khăn nên cuộc sống lúc trẻ cực kỳ khổ. Lấy chồng thì chồng ham rượu, nên bỏ. Có thằng con trai duy nhất thì cờ bạc matuy, mới đi tù về. Về già bà ấy đi trông trẻ thì thằng con toàn gọi điện xin tiền. Năm trước phát hiện ung thư, 2 tháng sau thì mất.

Điều an ủi là chủ nhà và các bà trong khu chơi cùng bà ấy, rất quý bà ấy. Chị chủ nhà cho đi viện, lo thuốc thang nên an ủi được bà phần nào. 1 người bất hạnh từ khi sinh ra, trưởng thành, và cuối đời.
Thương bác ấy quá fen nhỉ. Làm mình nhớ đến mẹ của thằng ca sĩ Châu Việt Cường "tỏi" đấy. Nó kiếm bao tiền mà để mẹ khổ sở, cuối cùng nó đi tù mẹ phải đi nhặt ve chai kiếm sống, rồi bị tàu hỏa cán chết. Vụ này hồi đấy đọc mà đau lòng cho bà mẹ quá.
 
Xã bên có hai chị em bị tâm thần mà bố mẹ mất hết rồi. Hai chị em hay đi nhặt nhạnh ve chai về bán kiếm sống. Người ta thương góp tiền cho bà cô ở chợ cho ăn sáng. Có đợt mưa cô chị đi lang thang dưới mưa mà đến kì máu me nhoe nhoét thấy tội. Đời thì còn dài không biết sau này thế nào.
Nghe tội quá fen nhỉ. Không biết có nhận được sự hỗ trợ nào không.
 
Lớp đại học cũ, có lão hơn 6 tuổi. Cha mẹ mất hết, ở với ông bà từ nhỏ, học được hết cấp 3 thì ông bà không đủ sức nuôi nữa. Sau đi làm thuê tỉnh bên, quen được 1 con bé, dự định cưới thì con đó biết ông này cha mẹ mất, ông bà thì già cả, nhà cửa thì nhà tranh vách đất, nên đá đít. Cay cuộc đời nên đi làm 2 năm, cả làm cả học dành dụm được tiền để đi học đại học. Vào đại học thì buổi ngày đi học, đêm chạy bàn làm đủ nghề để có tiền học. Tốt nghiệp xong, đi làm được ít năm thì cũng cưới vợ, vợ hoàn cảnh tương tự (cũng mồ côi). Hồi đó lão mời đi đám cưới mà khổ vkl luôn, bạn bè chắc cỡ 10 người, họ hàng thì cũng ít, trang trí bèo nhèo cho xong chuyện. Sau còn đẻ 1 lúc 3 đứa.
Bẵng một thời gian thì hai vợ chồng được ông chủ ở nhà hàng lão làm thêm giới thiệu cho đi làm ăn gì đấy, trúng mánh lên nên đời. Giờ lão cũng có nhà ở thành phố, tuy chưa giàu quá nhưng cũng khá giả.
Ở hiền gặp lành, kết cục hiện tại ấm lòng quá fen à.
 
Tomboy mình không rành, trước kia có biết một ông Lgbt, hoạt ngôn, kết nối này nọ tốt cả nam lẫn nữ, lâu lâu cong mông nhắn điện thoại với bạn trai. Cảm nhận là ông này khi còn chung team thì đối xử rất tốt, rất biết chia sẻ, cơ mà mình thuộc dạng không chia sẻ lại được hoặc không để tâm là ổng trở mặt luôn, đếch hiểu :sweat:
Nó muốn có đi có lại, cho đi thì phải nhận lại tương ứng
 
Ng bất hạnh nhất thì chưa từng gặp. Nhưng vừa ở bến xe, ngồi kế ông anh đồng hương tầm 40 tuổi trở lại, người hốc hác, gầy còng, nửa tiếng đã rít đc 3-4 điếu thuốc. Chắc lên bình dương làm công nhân. Ngồi 1 lúc thì con gái gọi khóc sướt mướt, ông anh cứ liên tục kêu con gái nín đi để ba về tới, sau lại đến vợ gọi nói gì đó trong bệnh viện, chắc là 1 đứa con khác bị gì phải vào viện gấp nên ông anh tức tốc về quê, trông mặt bình thãn lắm, 1 lúc lại gọi vay tiền đóng lãi cầm chiếc xe máy, nghe đã thấy cùng đường mạt lộ. Phải nói, người bất hạnh nhất, cô đơn nhất chắc phải là những người trung niên thế này, trên đầu ko còn mẹ cha, phía dưới là con thơ nheo nhóc, bên cạnh là ng bạn đời cần 1 chổ dựa, nhìn qua nhìn lại thì mạnh mẽ đã ko còn là 1 sự lựa chọn nữa rồi.
 
Đôi khi nhìn xuống cũng là cách để biết mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người, để từ đó mà có động lực sống đúng không các bác. Topic này nội dung sẽ u ám nhưng mình mong các bác chia sẻ về một hoàn cảnh mà các bác cho là khó khăn, bất hạnh nhất MÀ CÁC BÁC TỪNG GẶP (không tính qua báo đài, tivi nhé). Không phải là so sánh các hoàn cảnh với nhau, chỉ là trong cuộc đời từ trước đến giờ, bản thân các bác gặp và cảm thấy hoàn cảnh nào là như vậy với mình thì chia sẻ nha.

Mình trước nhé. Một học trò của mình là người khuyết tật (là con gái, hai chân teo nhỏ nhưng may vẫn còn đi lại được, chỉ cao 1m3), anh trai đã uống thuốc sâu tự tử mất 10 năm trước, cả bố và mẹ đều ung thư giai đoạn cuối.
rồi học trò của bác sống sao? Ai nuôi, ăn uống thế nào, tiền đâu đóng học phí =((
 
Bà giúp việc hàng xóm nhà mình.
Bà ấy mồ côi cả cha mẹ lúc 8t, đúng thời cả đất nước khó khăn nên cuộc sống lúc trẻ cực kỳ khổ. Lấy chồng thì chồng ham rượu, nên bỏ. Có thằng con trai duy nhất thì cờ bạc matuy, mới đi tù về. Về già bà ấy đi trông trẻ thì thằng con toàn gọi điện xin tiền. Năm trước phát hiện ung thư, 2 tháng sau thì mất.

Điều an ủi là chủ nhà và các bà trong khu chơi cùng bà ấy, rất quý bà ấy. Chị chủ nhà cho đi viện, lo thuốc thang nên an ủi được bà phần nào. 1 người bất hạnh từ khi sinh ra, trưởng thành, và cuối đời.
Cứ như sinh nhằm giờ xấu, chòm sao xấu...số đen cả đời
 
1000519981.jpg
1000519982.jpg
1000519983.jpg


Ảnh này tôi nhặt trên Newsfeed nên nếu legit thì tôi chỉ mong em Mỹ An vẫn ổn
 
Mảnh đời bất hạnh thì nó vô vàn, chẳng có gì để kể.
Các fen nên kể nhưng trường hợp không may mắn trong cuộc sống thì hơn. Không may mắn ở đây không phải là chuyện bị tai nạn giao thông, bệnh tật hiểm nghèo, gia đình phá sản...cái này nó quá thường rồi
Hãy kể về cuộc sống đời thường ấy, không may mắn và ít drama.


Để tôi kể 1 chuyện làm ví dụ, bạn tôi học rất giỏi, chuyên toán Am, ấy vậy mà nó thi đại học 2 năm trượt cả 2. Năm đầu thi trường lấy 27.5 nó được 27, năm sau thì Y hình nhưng cũng 28 điểm mà trường lấy 28.5. Lúc đó thấy nó tội và nản thật sự. Sau chán đời học hành linh tinh chả biết giờ ra sao nữa.
 
Để tôi kể 1 chuyện làm ví dụ, bạn tôi học rất giỏi, chuyên toán Am, ấy vậy mà nó thi đại học 2 năm trượt cả 2. Năm đầu thi trường lấy 27.5 nó được 27, năm sau thì Y hình nhưng cũng 28 điểm mà trường lấy 28.5. Lúc đó thấy nó tội và nản thật sự. Sau chán đời học hành linh tinh chả biết giờ ra sao nữa.
Tôi thì lại thấy bạn thím đen vãi l^`n chứ ko phải bất hạnh đâu :sleep: Học tài thi phận mà.
 
Nó học giỏi, nỗ lực, và đều gần suýt soát được mới đau. Tôi thấy kể mấy cái này thì hay vả thực tế hơn là chuyện ung thư, phá sản...này nhiều quá rồi
Hồi tôi thi vào 10 cũng thiếu 1/4 điểm là vào chuyên :go: đợt đấy học như bán mạng, rồi xem điểm thiếu 0.25, giáo viên thì bảo vào lớp dự bị chuyên rồi sang năm xin lên, tôi nói luôn hoặc chuyên hẳn hoặc trường thường. Xong quả đấy tôi xác định đèo có cố hay gắng gì nữa, rồi tự nhiên thấy cuộc đời học sinh sinh viên dễ thở hơn hẳn :go:
 
Nó học giỏi, nỗ lực, và đều gần suýt soát được mới đau. Tôi thấy kể mấy cái này thì hay vả thực tế hơn là chuyện ung thư, phá sản...này nhiều quá rồi
Thời trước không cho sắp nhiều nguyện vọng à bác. Thật ra nếu thi 1 năm nữa chọn trường thấp điểm hơn thì đậu chắc rồi. Có sự lựa chọn nên ko phải bất hạnh, khi ko có sự lựa chọn mới là bất hạnh
yBBewst.png
 
Thời trước không cho sắp nhiều nguyện vọng à bác. Thật ra nếu thi 1 năm nữa chọn trường thấp điểm hơn thì đậu chắc rồi. Có sự lựa chọn nên ko phải bất hạnh, khi ko có sự lựa chọn mới là bất hạnh
yBBewst.png
Thì học chuyên toán Am, mẹ nó là cô giáo dạy chủ nhiệm lớp tôi, luôn đem nó ra để làm gương cho cả lớp. Kiểu bài này con tao làm 5 phút là xong, chúng mày học hành thế này thì chết...
Thế rồi con cô rớt 2 năm, trong khi mấy thằng cô hay chê lười học thì lại đậu ngon lành.
 
Thì học chuyên toán Am, mẹ nó là cô giáo dạy chủ nhiệm lớp tôi, luôn đem nó ra để làm gương cho cả lớp. Kiểu bài này con tao làm 5 phút là xong, chúng mày học hành thế này thì chết...
Thế rồi con cô rớt 2 năm, trong khi mấy thằng cô hay chê lười học thì lại đậu ngon lành.
Thế thì fence phải lấy ví dụ mảnh đời bất hạnh là cô chủ nhiệm của fence chứ không phải anh bạn kia :go:
 
Back
Top