Hạnh phúc của một con người là gì? Tiền tài, danh vọng hay đơn giản chỉ là hơi ấm tình cảm?
nghệ thuật nuôi vợ từ bé của thím đỉnh cao đấyEm lấy vợ cuối năm ngoái rồi thím ạ, giờ nói chung là viên mãn với em rồi :v
Duyên số cả thím ạ, kể ra em cũng không nghĩ đến đâu
tiếp đi thímDuyên số cả thím ạ, kể ra em cũng không nghĩ đến đâu
thì em nó đã đổ thím từ cái ngày buồn nhất cuộc đời của em nó rồi còn gì, có thím ko biết thôiDuyên số cả thím ạ, kể ra em cũng không nghĩ đến đâu
đoán ko sai, em nó đã đổ thím từ lúc c2 cmnrChap 13: Lời bày tỏ
Nửa đêm tỉnh dậy vì khát nước, mở mắy ra tôi đã thấy mình nằm trong lều từ bao giờ. Chắc bọn kia thấy tôi đi lâu không trở lại nên đi tìm đây mà. Từng cơn choáng váng cứ ập đến khiến tôi cảm thấy nhức đầu không ngớt, có lẽ tôi cũng nên tiết chế bia rượu lại chứ uống say rồi để anh em đưa về thế này cũng không hay.
Khẽ cựa quậy, tôi buông cánh tay đang ôm người bên cạnh ra, cũng may lều chắn gió tốt nên bên trong hai người nằm ôm nhau cũng không cảm thấy quá lạnh. Bật điện thoại lên, lúc này cũng đã hơn hai giờ sáng.
Dưới ánh đèn yếu ớt từ chiếc điện thoại, tôi mới giật mình khi nhìn sang bên cạnh. Người mà tôi nằm ôm ngủ không phải là bất kì thằng bạn nào của tôi mà là Linh. Sao em lại nằm ở đây?
Hoang mang, lo lắng là điều mà tôi nghĩ đến Không biết trong lúc say liệu tôi có làm gì hay không, kiểm tra lại trên người vẫn mặc đủ đồ ngoại trừ chiếc áo khoác đang làm chăn đắp cho hai đứa. Lúc này tôi mới khẽ thở phào, vẫn may mình chưa đi quá giới hạn với em.
Cảm nhận được bên cạnh cử động, Linh cũng tỉnh dậy, thế nhưng lúc này hình như em vẫn đang mơ màng lắm. Em nhìn tôi và nói với giọng ngái ngủ.
- Trời vẫn tối mà, anh ôm em ngủ tiếp đi, em lạnh lắm.
Lời em nói như ma xui quỷ khiến làm tôi ngoan ngoãn nằm xuống mà ôm em. Có lẽ chiếc áo khoác là không đủ dày nên em ôm chặt cánh tay tôi lại. Cảm nhận cơ thể em vẫn hơi run lên, tôi dịch cơ thể lại mà ôm em vào lòng.
Hơi thở cửa em cũng dần đều trở lại, tôi mới cảm thấy yên tâm hơn. Hít nhẹ mùi thơm của em nơi mái tóc, tôi tự dưng thấy thương cho người con gái nhỏ nhắn này. Em đã chờ tôi cho em một lời tỏ tình lâu rồi, thế nhưng đó là thứ mà tôi chưa thể cho em được.
Ngẫm nghĩ lại bản thân ở tuổi 25, tôi chẳng có bất cứ cái gì ở trong tay cả, vốn tích lũy không có. Giờ đi làm với mức lương 13-15 triệu một tháng ở đất thủ đô thì biết đến bao giờ mới có thể lo lắng vẹn toàn cho em. Đấy mới chỉ là vật ngoài thân.
Còn về tình cảm, gia đình tôi vốn chẳng hạnh phúc gì, bố mẹ tôi từ lâu cũng chẳng còn mặn mà với tình cảm dành cho nhau. Cả hai đều lao ra ngoài kiếm tiền, giờ có tiền rồi họ vẫn chẳng thể dừng lại mà để ý đến tổ ấm trước đây gây dựng. Liệu em yêu tôi, em có thể hạnh phúc với con người đầy thiếu sót trong trái tim sao.
Ôm chặt em vào lòng với những suy nghĩ mông lung về tương lai, tôi muốn yêu, muốn được yêu nhưng lại không dám.
Bất giác, hai dòng nước mắt chảy ra nơi khoé mi. Tôi ngồi dậy, đắp cẩn thận cho em chiếc áo khoác sau đó bước ra khỏi lều. Khung cảnh đã hết những tiếng cười sau cuộc vui tối qua, trả lại cho nơi đây là sự yên tĩnh vốn có.
Thêm than vào đống lửa đã gần tàn, tôi rút ra điếu thuốc, nhìn về hướng mặt hồ tĩnh lặng mà suy nghĩ. Đống đầu lọc thuốc lá dần dần một nhiều hơn, cũng chẳng biết đã hút bao nhiêu nữa, tôi chỉ dừng lại khi thấy trong bao không còn điếu nào.
- Anh đang nghĩ gì à?- một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, Linh đã ở phía sau lưng tôi từ bao giờ.
Em ngồi xuống bên cạnh, khoác lên người tôi chiếc áo khoác sau đó ngả vào vai tôi. Thấy người em khẽ run, tôi kéo em lại gần, ôm em thật chặt.
- Em không ngủ mà lại ra đây giờ này, trời lạnh lắm.
- Em nằm trong kia cũng lạnh, không có anh ôm nên em ra ngoài tìm anh- Linh thỏ thẻ nói.
- Em hâm thật.
Hai chúng tôi cứ ngồi ôm nhau như vậy, chẳng ai nói với nhau điều gì. Nhìn vào đống than đỏ rực cũng dần tàn đi, lúc này tôi mới nói.
- Mình vào trong cho đỡ lạnh nhé.
- Dạ.
Vừa vào trong lều, Linh đột ngột buông cánh tay tôi, kéo tôi thấp xuống sau đó lại hôn. Chỉ là lúc này, tôi đã không đáp trả lại nụ hôn ấy của em nữa, Linh dừng lại vài giây rồi nói.
- Anh ôm em ngủ nhé, lạnh quá em không ngủ được.
Thế rồi hai đứa lại tiếp tục nằm xuống mà ôm nhau trong không gian tĩnh lặng của buổi đêm. Có lẽ không thấy tôi nói gì, lúc này em lại lên tiếng.
- Em vẫn luôn muốn được anh ôm ấp như này, cùng anh nắm tay dạo phố. Cùng nhau vui vẻ, nô đùa như những cặp tình nhân ngoài kia, thế nhưng em biết giờ đây trong lòng anh còn nhiều điều suy nghĩ. Em tin vào cảm giác của mình, em sẽ chờ anh nói với em một lời tỏ tình chính thức nhé.
Người con gái ấy tựa đầu vào ngực tôi mà nói, chỉ là tiếng nói của em có chút hơi nghẹn lại, tôi làm em tủi thân sao?
- Anh...- chưa kịp nói hết câu, em ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt em nhìn tôi khi ấy khiến tôi cảm thấy có lỗi với em lắm, Linh nói.
- Anh không cần nói vội đâu, em chờ anh thêm được mà. Em đã thích anh bảy năm rồi, có chờ thêm một thời gian nữa em cũng chịu được.
Nói rồi, em dụi đầu vào ngực tôi mà ôm chặt hơn, em phải nói dối lòng mình để tôi cảm thấy thoải mái hơn. Với người con gái hiểu chuyện như vậy, đời này tôi có thể tìm ở đâu ra được nữa cơ chứ. Tôi nợ em nhiều lắm, có lẽ, còn nhiều hơn cả một chữ yêu.
- Anh biết không, khi anh còn ở nhà, mỗi lúc chịu ấm ức hay buồn tủi em đều sang để tìm anh nhận sự an ủi. Nhưng sau khi anh rời đi, anh không liên lạc lại làm em thấy buồn lắm, em không biết phải chia sẻ với ai.
Giọng em dịu dần, tiếp tục kể.
- Khi em lên đại học, không còn anh bên cạnh. Thi thoảng em vẫn nói dối mẹ là sang nhà bạn ngủ, thực ra em vẫn ngủ trên phòng anh, mỗi khi buồn cũng vậy. Nằm ở nơi anh từng ngủ, em có cảm giác anh vẫn luôn bên cạnh, an ủi và vỗ về mỗi khi em buồn. Chỉ đơn giản là thời khắc anh ôm em như này em cũng đã mơ về không biết bao nhiêu đêm, với em, thế cũng là đủ rồi.
- Anh xin lỗi, để em thiệt thòi nhiều rồi- tôi ôm chặt lấy em, khẽ đặt lên mái tóc em một nụ hôn.
- Dạ không có gì đâu, mình ngủ anh nhé. Em yêu anh.
Linh nói xong, em ngước lên đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ. Bây giờ tôi cũng đã thoải mái tiếp nhận lấy tình cảm của em. Em ôm tôi, hơi thở dần đều rồi cũng ngủ thiếp đi.
- Ngủ ngon nhé con nhóc đen nhẻm của anh, anh cũng yêu em.
Vợ em bảo bắt đầu thích năm c3 cơ thím :v
cứ đều tay là đc nha thímTình hình là tối nay vẫn có chap nhé các thím, em xong việc rồi
câu này hình như giống vs di ngôn của vụ nam sinh khtn 44 ấy nhỉThế giới này phức tạp quá, chẳng đáng yêu tý nào.
Chính nó thím ơi, mấy nay thấy câu này hot quá, với lại nó phù hợp với cãi ngữ cảnh lúc đấy nên em thêm vào :vcâu này hình như giống vs di ngôn của vụ nam sinh khtn 44 ấy nhỉ
bỏ nhà ra đi để chuyển hộ khẩu sang nhà mẹ vợ àChap 16: Kết quả
- Anh cứ nói quyết định của mình đi cho các con biết- mẹ tôi nói.
Thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, tôi với thằng Quyết nhìn nhau. Không một ai mở miệng ra lúc này, chờ đợi xem bố tôi nói điều gì.
- Bố với mẹ mày bây giờ không thể ở cùng nhau được nữa. Hai chúng mày đều lớn rồi, thằng Tuấn thì đã có thể tự lo được cho bản thân, còn Thằng Quyết cũng mấy tháng nữa ra là ra trường, cũng tự lo được cho mình rồi- bố tôi vừa nói, vừa nhấp một ngụm nước chè- bây giờ dù bố mẹ có không ở cùng nhau nữa nhưng bố vẫn là bố, mẹ vẫn là mẹ, hai đứa không được quên.
Bố tôi tiếp tục nói, lúc này tai tôi cũng đã ù đi, cảm giác như trời đất đều quay cuồng. Những năm tháng tuổi thơ của tôi đánh đổi để rồi nhận tin này sao? Dẫu biết vào thời điểm trước khi tôi rời đi, bố mẹ tôi cũng đang trong giai đoạn ly thân. Đơn ly hôn cũng chưa gửi ra toà thế nhưng lúc này, lời nói của bố như một con dao đâm thật mạnh vào trái tim của tôi lúc này vậy.
- Bố với mẹ chúng mày đều không ở đây. Nhà này hai đứa cứ ở, hàng tháng bố mẹ vẫn sẽ chu cấp thêm cho cả hai một khoản, sau này có đi làm vẫm sẽ dư dả. Hai đứa chúng mày cũng không thiếu thốn gì về tiền bạc cả- bố tôi nói.
- Bây giờ mẹ muốn nghe xem ý kiến của hai đứa thế nào?- mẹ tôi nói, sau đó nhìn sang hai anh em tôi đang thất thần bên cạnh.
- Vì sao lại như thế hở mẹ?- thằng Quyết ngẩng mặt, hỏi mẹ tôi với khuôn mặt đã tràn đầy nước mắt.
- Mẹ với bố cũng không còn tình cảm với nhau, gắn bó với nhau đến thời điểm hiện tại hoàn toàn là vì trách nhiệm với hai đứa bọn con. Mẹ cũng nói luôn, bố hoặc mẹ đều không có gia đình ở ngoài, thế những cũng không muốn gắn bó với nhau nữa. Các con hiểu lời mẹ nói chứ?
Lúc này, tôi run rẩy cầm lấy ấm trà trên bàn mà rót ra chén. Thế nhưng đôi bàn tay chẳng thể nắm chặt khiến cho bình trà rơi xuống, nước văng tung toé cả trên mặt bàn rồi từ từ chảy xuống dưới nền nhà. Không một ai phản ứng với hành động của tôi, mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
- Bố mẹ nghĩ là tiền của bố mẹ bù đắp được cho tuổi thơ của con à? Tiền của bố mẹ thì to à? Bố mẹ có biết những năm qua con sống như nào không?
- Mày nói gì?- bố tôi chậm rãi trả lời tôi.
- Bố thử nghĩ xem, 11-12 tuổi người ta sống có đầy đủ cả bố và mẹ. Con với thằng Quyết thì sao- tôi vừa nói vừa khóc, cổ họng nghẹn lại, khó nhọc thốt ra từng lời- con học lớp 6 vừa phải chăm em, vừa phải tự chăm mình. Người ta được bố mẹ đưa đón, chăm sóc đầy đủ, bố mẹ có nghĩ thử một lần xem bọn con sống thế nào không?
- Không phải tao đi làm kiếm tiền vì cái nhà này à?- bố tôi đập mạnh chén trà xuống mặt bàn.
- Vâng, vì cái nhà này, lý do của bố thì lúc nào cũng cao cả. Bố có từng nghĩ tại sao con và thằng Quyết không một ai dính vào tệ nạn dù cho không sống dưới sự bảo ban của bố mẹ chưa? Bố có từng nghĩ xem cảm nhận của bọn con thế nào khi chờ đợi cảnh gia đình quây quần vui vẻ với nhau suốt 14-15 năm qua chưa? Bố mẹ có làm tròn trách nhiệm của bậc cha mẹ à, hay bố mẹ chỉ biết ném tiền xong để bọn con tự sinh tự diệt ở cái nơi này.
Tôi nói, từng câu nói có lẽ đã chẳng thể phát âm trọn vẹn khi tiếng nấc cứ luôn nghẹn vào. Hai hàng nước mắt cũng không tự chủ được rơi lã chã xuống đôi bàn tay đang nắm chặt lại nhau.
- Bố mẹ nhìn thằng Quyết đây này, con chăm nó từ ngày nó học lớp hai, từ lớp hai đấy bố mẹ ạ. Con vừa là anh, vừa là bố, vừa là mẹ, lúc đấy con mới chỉ là một đứa trẻ 11-12 tuổi thôi.
- Anh Tuấn...- thằng Quyết kéo tay áo tôi, lúc này nó cũng đã khóc nấc lên.
- Thế nếu tao không ra ngoài kiếm tiền cho chúng mày ăn sung mặc sướng thì chúng mày sống được ở nơi nhà cao cửa rộng thế này à? Bao nhiêu người mong ước sống một cuộc sống như chúng mày còn không được? Sao mày chỉ biết đổ lỗi thế hả Tuấn?- bố tôi quát to, khuôn mặt đã đỏ au lên.
Mẹ ngồi bên cạnh thất thần, đôi môi mím chặt không nói lời nào. Lúc này, tôi lại tiếp tục nói tiếp.
- Bố biết không, từ ngày con lên đại học con đã không động đến một đồng tiền nào mà bố mẹ gửi rồi. Học phí con tự đóng bằng tiền con đi làm thêm, ăn uống chi tiêu cũng bằng đôi bàn tay con làm ra. Bây giờ nếu bố mẹ quyết định như thế, con cũng xin gửi lại, đồng thời con xin phép ra ngoài, con tự sống cuộc sống của con. Mọi chi phí trước đây bố mẹ đã chu cấp, con đi làm sau sẽ trả lại dần. Từ nay con cũng không bươc chân vào ngôi nhà này nữa. Nếu không phải vì để thằng Quyết yên tâm học xong cấp 3 để thi vào đại học, con rời khỏi cái nhà này lâu rồi.
- Nếu mày nghĩ ra ngoài kia dễ sống như thế thì mày cứ việc cút khỏi đây, tao không cản. Cũng không phải tao chỉ có mình mày là con trai. Để tao xem mày sống được bao nhiêu lâu- bố có lẽ thực sự tức giận sau lời tôi nói, ông ném mạnh một chiếc chén xuống sàn nhà.
Tôi đừng lên chuẩn bị rời đi, lúc này mẹ đưa đôi tay ra níu lấy tay áo của tôi. Tôi nhìn xuống mẹ, đôi mắt mẹ đã đỏ hoen từ lúc nào. Bà vẫn không nói một lời nào cả, chỉ im lặng giữ lấy tay áo như muốn nói tôi đừng đi.
Thằng Quyết có lẽ vẫn chưa hết sock sau những gì vừa trải qua. Nó thơ thẩn, đôi mắt nhìn vào vô định mà vẫn không ngừng rơi nước mắt. Tôi cũng thương nó, thế nhưng bây giờ nó đã lớn để tự quyết định cho cuộc đời mình rồi, tôi không thể mãi bao bọc hay đưa ra ý kiến gì nữa.
- Bố mẹ nghỉ ngơi sớm đi, con lấy quần áo rồi đi ngay, không làm phiền đến hai người nữa đâu.
Nói xong, tôi chậm rãi bước lên phòng, lấy vali và nhét vào vài bộ quần áo. Cầm lấy chiếc chìa khoá xe dream sau đó bước ra khỏi nhà không chút đắn đo nào cả. Mọi người vẫm im lặng ở vị trí cũ, bố tôi không ngừng hút thuốc như để bình tĩnh lại. Lúc này, tôi quay người lại mà nói.
- Con đi đây.
Tắt điện thoại, đặt chiếc vali cũ kĩ nên xe. Tôi chầm chậm nổ máy để rời xa nơi này, rời đi ngôi nhà với cái không khí ngột ngạt ấy. Tôi chẳng muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Tôi cũng đã từng nghĩ đến viễn cảnh này có thể xảy ra. Có lẽ, tôi không đủ sức đi xa nữa mà sẽ thuê trọ, bám trụ lại với mảnh đất thủ đô này. Một thành phố đông đúc với vài triệu con người, có lẽ cũng sẽ khó để bố mẹ tôi có thể vô tình nhìn thấy tôi một lần nữa.
nhiều khi áp lực dồn nén trong 1 thời gian dài mà ko có thể giải toả đc dễ sinh ra nghĩ quẩn lắmChính nó thím ơi, mấy nay thấy câu này hot quá, với lại nó phù hợp với cãi ngữ cảnh lúc đấy nên em thêm vào :v