Hạnh phúc của một con người là gì? Tiền tài, danh vọng hay đơn giản chỉ là hơi ấm tình cảm?
Đợt đấy thì em stress ác :v nửa tháng sống bằng bia với mì tôm mà :vbỏ nhà ra đi để chuyển hộ khẩu sang nhà mẹ vợ à
nhiều khi áp lực dồn nén trong 1 thời gian dài mà ko có thể giải toả đc dễ sinh ra nghĩ quẩn lắm
via theNEXTvoz for iPhone
Đáy là chuyện về sau nữa cơ thím ạ :v
cứ đều tay nhóe thímChap 19: Cuộc sống mới
- Tuấn về luôn à em? Ở lại đi ăn với mọi người cho vui- tiếng anh quản lý gọi tôi lại sau khi thấy tôi cởi bỏ bộ đồng phục và chuẩn bị về.
- Dạ thôi mọi người ở lại chơi vui vẻ,em xin phép về trước em có chút việc ạ.
- Anh đi làm nửa tháng nay mà vẫn chưa thấy đi chung với mọi người hôm nào, hôm nay đi đông đủ cho vui đi anh- cô bé lễ tân nói với tôi.
Tôi gãi đầu cười từ chối mọi người, hẹn họ dịp sau sẽ có mặt rồi từ từ xuống bãi đỗ xe. Cũng đã hai tuần trôi qua kể từ ngày tôi rời nhà đi, cuộc sống tại nơi ở mới cũng khá tốt, tôi luôn lặp lại hành động: đi làm- ăn- ngủ rồi lại đi làm. Thi thoảng Diệu có ghé qua rủ tôi đi uống rượu, tất nhiên, tôi cũng không tiện từ chối "bà chủ nhà" này, cũng may mắn khi trong thời điểm lang thang, cô nàng cũng cho tôi được một nơi dừng chân thích hợp.
Sau khi chuyển tới đây, tôi cũng xin cho mình được công việc giám sát bếp tại một khách sạn trên phố với mức lương khá ổn. Ít nhất là đủ để đáp ứng tất cả nhu cầu của tôi, thậm chí là còn dư dả ra khá nhiều. Thằng Quyết luôn là người được tôi nhờ khoản giấy tờ, tôi chẳng muốn đặt chân về ngôi nhà ấy sau giây phút tuyên bố không bước trở lại của mình.
Còn về phần Linh, sau khi em biết tôi lại tiếp tục bỏ nhà ra đi thì liên tục làm ầm ĩ lên đòi gặp tôi bằng được. Lần này tôi cũng không trốn tránh em nữa, thi thoảng vẫn chủ động đưa đón Linh đi ăn hoặc dạo phố sau mỗi lúc tan ca. Chỉ là tôi không cho em biết địa chỉ nơi tôi đang ở hiện tại, có trời mới biết được liệu em có nổi hứng mà đòi về đây sống với tôi trong căn phòng trọ này hay không.
Về phòng trọ, sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi lại sử dụng thuốc lá và bia như một thú vui tiêu khiển sau những lúc đi làm về. Bật một bài nhạc, tôi ngân nga theo những giai điệu, tận hưởng những giây phút "tự do" mà tôi nghĩ ra.
- Anh đi làm về chưa? Anh về đón em đi ăn nhé?- tiếng thông báo từ mess vang lên, là Linh nhắn cho tôi.
- Hôm nay anh hơi mệt, chắc để hôm khác nhé.
- Dạ, thế anh nghỉ ngơi đi- em trả lời, có lẽ tâm trạng em lúc này cũng có chút thất vọng.
Cũng không phải là tôi cố tình từ chối em, chỉ là bây giờ, tôi đang cố gắng cân bằng lại cảm xúc của mình. Đồng thời, tôi cũng suy nghĩ lại về tình cảm với em. Đồng ý là tôi cũng thích em, thậm chí quãng thời gian trước khi tôi rời nhà, cả hai chúng tôi đã có bước tiến triển rất gần với nhau, chỉ thiếu một chút nữa à có thể thành đôi.
Thế nhưng ở đời, nào có ai đoán được chữ ngờ, biến cố gia đình xảy đến làm tôi choáng ngợp. Tôi nghi ngờ về khả năng mang lại hạnh phúc cho em, nghi ngờ luôn tình cảm của mình liệu có thật sự thích em như những gì mình nghĩ hay đó chỉ là những giây phút cảm động về những điều em thể hiện.
Từng điếu thuốc liên tục được tôi đốt cháy chất đầy trong gạt tàn, đã hai tuần trôi qua, hình ảnh tôi mỗi lúc một tệ. Đôi mắt trống rỗng, vô hồn, râu ria lởm chởm vì lâu ngày không cạo cùng mái tóc rối bời chẳng buồn chăm sóc. Đôi lúc nhìn vào gương, tôi thậm chí còn cảm thấy ngạc nhiên vì không nhận ra chính bản thân mình.
- Bạn ở phòng không đấy?- tiếng Diệu vang lên ngoài cửa, không ngừng gõ gọi tôi.
- Đợi chút bạn ơi- dập điếu thuốc, tôi bước ra mở cửa cho cô nàng.
Vừa vào phòng, Diệu đã nhăn mặt vì mùi khói thuốc nồng nặc. Cô nàng nhanh chóng chạy ra mở cửa sổ cho thoáng, đồng thời trong miệng cũng không ngừng cằn nhằn.
- Khiếp, bạn làm đếch gì mà khói thuốc dày đặc trong phòng như xứ sở sương mù thế này. Tôi có ít đồ, mang qua nhắm với bạn đây.
Diệu chìa chiếc túi đang xách trên tay ra, bên trong là hai chai rượu táo mèo và một túi trâu sấy cùng một ít đồ ăn linh tinh khác. Tôi giúp cô nàng bày mọi thứ ra đĩa, Diệu cũng chẳng ngại ngần gì khi lấy đồ một cách tự nhiên, cô nàng sau vài buổi tâm sự thêm cũng không còn ngại ngùng gì nữa, thực ra cô nàng sau khi quen thuộc với tôi từ những buổi rượu đêm ngày xưa cũng đã chẳng còn khách khí gì nữa rồi.
- Trâu sấy Tây Bắc hàng xịn đấy bạn ơi, tôi được tặng nên mang qua đây thử luôn.
- Khiếp, bạn cứ mò qua đây liên tục thế không sợ tôi ăn thịt bạn à?- tôi cạch chén cùng cô nàng.
- Bạn mà dám thì bạn đã làm lâu rồi- Diệu liếc mắt.
Vừa uống chúng tôi lại vừa tâm sự với nhau, giống như một thói quen dần được hình thành, bất cứ khi nào cô nàng cảm thấy chán nản sẽ lại xách rượu sang tìm tôi nói chuyện. Có đôi khi là than thở về cuộc sống hoặc đơn giản là tìm được người biết lắng nghe như tôi nên cô nàng mặc sức tìm sang.
Có lẽ cũng không cần ăn diện để thu hút những cái nhìn từ người lạ nữa nên mỗi khi sang đây, Diệu đều mặc những bộ đồ hết sức giản dị. Không còn những chiếc váy body bó sát tôn dáng, cô nàng bây giờ chỉ toàn phối đồ đơn giản như quần jean cùng những chiếc áo len tối giản. Trở lại với hình ảnh của Diệu trong trí nhớ của tôi vài năm về trước khi tôi mới quen cô nàng.
- Bạn ở đây cũng nửa tháng đến nơi rồi sao không sắm cái bình ga mới mà nấu ăn cho đầy đủ?- Diệu không giữ ý tứ, vừa nhai miếng thịt trâu sấy dai nhách trong miệng vừa hỏi tôi.
- Thôi tôi lười lắm, đi làm ăn uống sẵn tại đấy rồi mà, về đói thì ăn mì thêm, thi thoảng bạn mua đồ mang sang tôi vẫn có lộc ăn còn gì- tôi cười.
- Mang tiếng đầu bếp xịn mà tôi chưa được bạn nấu cho bữa nào, uổng công tôi ngóng đồ bạn nấu đấy.
Ngồi kề cà cũng gần hết hai chai táo mèo, lúc này đã thấm say, Diệu mặc kệ đống đồ dưới đất mà leo lên giường tôi ngủ, không có một chút ngại ngùng. Cũng không phải lần đầu tiên như thế, từ lúc tôi chuyển về đây cô nàng đã có đôi ba lần uống say rồi mặc kệ tất cả mà lên giường ngủ, hình như cô nàng không hề xem tôi là con trai thì phải.
Thở dài, thu dọn lại bãi chiến trường để đêm đến tôi còn có chỗ trải chiếu đặt lưng. Hì hục một lúc cũng xong, khi chuẩn bị lấy thuốc lá ra hút thì nhận thấy bên trong hộp đã không còn điếu nào. Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11 giờ đêm, tôi nghĩ thầm sẽ nhịn thuốc đến sáng mai nhưng rồi những cơn bứt dứt cứ kéo đến làm tôi lại phải lóc cóc đi ra circleK.
Đắp chăn cho Diệu một cách cẩn thận sau đó tôi cũng lặng lẽ rời phòng. Vừa đi vừa tha thẩn suy nghĩ, từ ngày rời nhà, những cơn mơ về thời thơ ấu vẫn không ngững xuất hiện mỗi khi say giấc. Hình ảnh mẹ tôi vui vẻ mỗi khi bố tặng một bông hoa nhỏ được mua trong lúc tiện đường đi làm về hay những khi bố tôi cười vui khi tan ca mệt mỏi có sẵn mâm cơm nóng hổi chờ sẵn.
Tôi vẫn nhớ bố tôi từng kể khi xưa hai người yêu nhau tha thiết ra sao. Bố mẹ từng trốn hai bên gia đình lên Hà Nội để chờ sinh tôi ra vì sợ ông bà nội ngoại biết sẽ phản đối cuộc tình của họ. Nhớ về những câu chuyện bố kể rằng khi xưa tán mẹ khó khăn ra sao, bị những gã trai khác làng mẹ đánh cảnh cáo thế nào.
Thời gian quả thực quá khắc nhiệt, nó làm thay đổi mọi thứ.
Dưới ánh đèn đường hiu hắt ấy, tôi cô đơn ngồi dưới ghế đá bên đường mà không ngừng hút thuốc để giải toả đi những suy nghĩ không vui. Đã nhiều khi tôi cảm thấy bản thân mệt mỏi vì không có động lực sống, thế nhưng tôi lại không dám nghĩ đến cái chết, cứ như vậy mà chật vật "sống dở chết dở" như thế này.
Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ rằng chỉ là gia đình đổ vỡ, không phải chưa có ai trải qua trước đây sao phải sống vật vờ như thế. Thế nhưng với một đứa trẻ mưu cầu đơn giản về sự hạnh phúc như tôi, điều đó là đủ để đánh sập cả bầu trời xanh trong lòng. Tôi cố gắng tự chăm sóc bản thân và em trai suốt những ngày thơ bé vì điều gì? Không phải là mong bố mẹ yên tâm đi làm rồi sẽ sớm có ngày gia đình đoàn tụ với nhau hay sao.
cuối năm ngoài đưa nàng về dinh, cuối năm nay hạ sinh tiểu long thì trọn vẹn quá rồiTình hình là vợ em bầu được 8 tuần
rồi các thím ạ, em sẽ cố gắng hoàn thiện nốt các chap còn lại trong vòng 1 tháng, mãi iu :v
Em thì chỉ thích con gái thôi thím ạ :v hôm qua đưa vợ đi khám đấy chứ. Hai bên gia đình biết tin thì tíu tít hết cả lên tối qua hội anh em bạn bè thân cũng rủ đến rượu chè bét nhècuối năm ngoài đưa nàng về dinh, cuối năm nay hạ sinh tiểu long thì trọn vẹn quá rồi
via theNEXTvoz for iPhone
giờ hình như cũng chưa biết được giới tính cháu nó đâu thímEm thì chỉ thích con gái thôi thím ạ :v hôm qua đưa vợ đi khám đấy chứ. Hai bên gia đình biết tin thì tíu tít hết cả lên tối qua hội anh em bạn bè thân cũng rủ đến rượu chè bét nhè
Thì em bảo em thích thôi mà thím chứ em không thích có con trai thím ơigiờ hình như cũng chưa biết được giới tính cháu nó đâu thím
Hồi kí thím ạnày là hồi kí hay bác tự sáng tạo ra thế