Sống chung nhà mình có ông chú, kêu chú thôi chứ thực ra ko có bà con gì, ổng theo ba mình học nghề từ nhỏ, từ lúc chưa có mình, rồi ra nghề vẫn theo ba mình cho tới giờ, ở trong nhà mình cũng hơn 30 năm rồi
Nói thêm để nhiều người hiểu lầm: ổng đi theo ba mình học nghề từ lúc còn nhỏ, bỏ quê vô SG làm luôn, vô đây làm 1 thời gian thì ba mình nghỉ, ổng ra làm riêng từ lúc đó đến giờ cũng phải 20 năm rồi nhưng mà vẫn ở trong nhà mình, tiền bạc thì có tháng phụ tiền điện nước vài trăm, tháng ko có gì chứ ko phải là ổng làm cho nhà mình đâu. Được cái ổng cũng thương mình với thằng con, lâu lâu trúng số trúng đề hay cho thằng nhóc con mình vài trăm bỏ ống heo.
Ổng thì ko vợ ko con gì, bữa đang ngồi uống nước trước nhà thì bị đột quỵ, mình với vài người trong xóm đưa vào viện, mà cái đột quỵ này thì càng can thiệp sớm tỷ lệ cứu được càng cao, lúc đó gấp gáp, bác sĩ hối đóng tiền để can thiệp mà liên lạc người nhà ổng ko được, mình phải lấy tiền túi ra để đóng viện phí cho ổng, tổng hết 80 củ. Cháu ổng gọi từ 9h sáng tới 2h mới có mặt trên bệnh viện, mấy anh chị em kia thì chiều tối mới tới
Vừa rồi ổng mới xuất viện về, may mắn là ko sao, tiền bạc thì ổng có gởi lại mình 20 củ, nói khi nào làm có tiền gởi tiếp
Thực sự thì lúc đó gấp gáp cứu người mình cũng ko tiếc gì, ổng cũng ở với mình từ nhỏ tới lớn, mà giờ xong việc lại thấy tiếc tiếc, vì bà con anh chị em cháu chắt cũng nhiều mà cuối cùng thì éo ai phụ đồng nào, mấy người đó cũng thừa biết là ông này cũng ko có tiền bạc gì, toàn là mình bỏ ra
Thời buổi kinh tế khó khăn, 80 củ để phòng thân mà giờ còn lại có 20, cảm thấy khá chán nản khi phải bắt đầu tiết kiệm lại