boyz310
Senior Member
Vợ tôi sinh thường không được phải sinh mổ lúc bác sĩ kêu vô ký giấy xong cho gặp vợ trước khi mổ nhìn vợ nằm trên băng ca sót không chịu nổi. Vợ gặp mình thì khóc bù lu bù loa các kiểu làm mình muốn khóc theo nhưng cố kềm kêu vợ mình không được khóc vì khóc sẽ mất sức. Điều dưỡng thấy vợ mình khóc nên kêu mình ra ngoài. Chờ đâu đó tầm 45 phút nghe gọi tên người nhà mừng hết sức, vác hành lý ba lô chạy 1 mạch tới chỗ bảo vệ ổng chỉ đường lên phòng hồi sức. Lên phòng hồi sức chuẩn bị các thứ xong bước vào phòng tìm vợ và con mình. Lúc vừa gặp trời ơi nó mừng muốn vỡ òa lúc đó méo hiểu sao yếu đuối cứ muốn khóc mà phải cố kiềm. Nhìn đứa con nhỏ xíu mà thương. Con mình mới sinh nó mạnh gì đâu ấy. Trong phòng đứa nào cũng nằm yên , riêng con mình đạp mà bung luôn tấm băng dán vết mổ của vợ mình. Nói chung cảm giác lần đầu gặp con khó tả bằng lời lắm.
Gửi từ Samsung SM-A515F bằng vozFApp