melody350g
Senior Member
Cuộc đời của Paul Alexander có thể được coi là một bi kịch. Không thể tự thở, bị liệt từ cổ trở xuống suốt 7 thập kỷ do bệnh bại liệt, song ông chưa từng để căn bệnh bại liệt hay “lá phổi sắt” cản trở cuộc sống của mình.
Lá phổi sắt thực chất một ống trụ kim loại lớn có thể thay đổi áp suất không khí để kích thích hô hấp. Thiết bị này giúp những bệnh nhân bị liệt không thể hít ôxy bình thường có thể thở được. Nhiều người mắc bệnh bại liệt sẽ chết nếu không có sự hỗ trợ của là phổi sắt, và một số người đã dành phần đời còn lại của mình bên trong thiết bị này.
Trên thực tế, tất cả các bác sĩ đều tin rằng Alexander sẽ không qua khỏi vào năm 1952, khi còn là cậu bé 6 tuổi mắc bệnh bại liệt. Alexander nhớ lại ký ức đáng sợ khi ở trong khoa bại liệt của bệnh viện và nghe các bác sĩ nói chuyện về trường hợp của mình.
“Cậu bé sẽ không qua khỏi hôm nay”, họ nói. “Cậu bé không thể sống”.
Nhưng những câu nói đó như động lực tiếp thêm sự mạnh mẽ và khao khát được sống cho Alexander. Không ai ngờ rằng, trong chiếc phổi sắt, Alexander đã thực hiện điều mà rất ít người có thể làm được. Cậu bé đã tự học cách thở theo cách riêng. Sau đó, cậu không chỉ sống sót mà còn vươn lên mạnh mẽ bên trong chiếc máy thở bằng sắt cho đến khi qua đời ở tuổi 78.
Bi kịch ập đến…
Paul Alexander đã phải nhờ đến lá phổi sắt để thở sau khi mắc bệnh bại liệt lúc 6 tuổi. Ảnh: ATI![]()
Vào một ngày tháng 7 oi ả năm 1952, tại bang Texas, cuộc sống của cậu bé Alexander đã thay đổi hoàn toàn. Dịch bại liệt đã bùng phát và hoành hành khắp nơi khiến mọi người không dám ra khỏi nhà vì sợ hãi căn bệnh lạ không có thuốc chữa. Các hồ bơi, rạp chiếu phim và hầu hết các địa điểm tụ tập công cộng khác đều đóng cửa.
Thời điểm đó, cậu bé Alexander đang vui chơi ngoài trời cùng anh trai thì đột nhiên cảm thấy mệt và chạy vào nhà. Mẹ Alexander kể lại cậu bé lúc đó trông như người mất hồn. Bà đã gọi đến bệnh viện, nhưng các nhân viên y tế nói rằng không còn chỗ cho cậu bé. Cách tốt nhất là cố hồi phục tại nhà.
Tuy nhiên, sau 5 ngày, Alexander mất hết mọi chức năng vận động. Cậu bé không thể cầm bút chì màu, nói, nuốt hoặc ho. Không còn lựa chọn nào khác, mẹ của Alexander đã vội vã đưa cậu đến phòng cấp cứu.
Tại đây, các bác sĩ đều đang bận rộn điều trị cho các bệnh nhân bại liệt khác. Họ nói rằng trường hợp của Alexander không thể cứu chữa. Cậu bé được đặt lên cáng và để ở hành lang. Alexander cảm thấy vô cùng khó thở. May mắn, một bác sĩ vội đi qua đã nhìn thấy cậu bé, nghĩ rằng cậu bé vẫn còn tia hy vọng nên đã đưa Alexander vào phòng phẫu thuật để mở khí quản.
Ba ngày sau đó, Alexander tỉnh dậy trong một lá phổi sắt, không thể cử động hay nói chuyện. Bao quanh cậu bé là một “biển” trẻ em khác đang được hỗ trợ bởi những chiếc máy thở khổng lồ. Theo thời gian, Alexander đã cố gắng giao tiếp với những đứa trẻ khác thông qua biểu cảm khuôn mặt. Nhưng không có người bạn mới nào của cậu bé sống được lâu.
“Mỗi lần tôi có thêm một người bạn mới, người đó lại chết”, Alexander kể lại với The Guardian vào năm 2020.
Trước khi vaccine bại liệt được phát minh, hàng chục nghìn trẻ em ở Mỹ đã bị bại liệt. Ảnh: Wikimedia Commons![]()
Nhưng sức sống của Alexander dường như mãnh liệt hơn. Với sự hỗ trợ của “lá phổi sắt”, cậu vẫn có thể duy trì hô hấp. Thiết bị này đã trở thành vật “bất ly thân” với Alexander. Nếu không có thiết bị này, một bộ phận thay thế cơ hoành, Alexander sẽ không thở được. Mỗi khi được các y tá đưa đi tắm hoặc đi vệ sinh, cậu bé phải nín thở.
Tương lai của Alexander không mấy tươi sáng, nhưng cậu bé đã quyết tâm vượt qua mọi khó khăn. Khi về nhà, cậu bé bắt đầu tăng cân và dần có thể dành một giờ, rồi hai giờ, thở mà không cần lá phổi sắt. Tuy nhiên, khi đi ngủ, Alexander vẫn phải sử dụng thiết bị này.
Năm 1954, chuyên gia vật lý trị liệu Sullivan đã liên lạc với gia đình Alexander và đề nghị giúp đỡ. Bà Sullivan làm việc với March of Dimes, một tổ chức từ thiện xóa sổ bệnh bại liệt. Không lâu sau, bà bắt đầu dành thời gian cho Alexander, và cậu bé bắt đầu tin tưởng bà mặc dù rất sợ bác sĩ và y tá.
Với sự hỗ trợ của bà Sullivan, cậu bé Alexander đã thực hành cách giữ không khí trong khoang họng và rèn luyện các cơ để đẩy không khí xuống qua dây thanh quản vào phổi, kỹ thuật này được gọi là “thở ếch”. Bà Sullivan nói với Alexander rằng nếu cậu có thể thực hiện kỹ thuật này trong 3 phút, bà sẽ mua tặng cậu một chú chó con.
Alexander mất 1 năm để đạt mục tiêu đó, nhưng anh vẫn không ngừng tập luyện để chinh phục những thành tích lớn hơn. Alexander ao ước có ngày cậu sẽ được vui chơi thoả thích cùng người bạn mới - chú chó tên là Ginger - ngoài trời nắng.
![baotintuc.vn](/proxy.php?image=https%3A%2F%2Fcdnmedia.baotintuc.vn%2FUpload%2FG5r0l6AdtRt8AnPUeQGMA%2Ffiles%2F2024%2F06%2F0406%2Fhstl%2F0406-ironlung.jpeg&hash=ca79679fb2ab6d1eecce86baa30305c8&return_error=1)
Cuộc đời truyền cảm hứng của người sống trong 'lá phổi sắt' gần 72 năm
Trước khi qua đời vào tháng 3/2024 ở tuổi 78, Paul Alexander đã nhận bằng luật, viết hồi ký và trở thành người nổi tiếng trên mạng xã hội. Tất cả nỗ lực này đều được thực hiện trong thời gian ông sử dụng
![baotintuc.vn](/proxy.php?image=https%3A%2F%2Fcdnstatic.baotintuc.vn%2FImages%2Ficon.gif&hash=8df1ff9636a49d8015c1c2f582671664&return_error=1)