Có ai thấy cuốn "3 chàng ngự lâm quân" không xuất sắc như lời đồn như tôi không?
Cuốn này nổi tiếng vl, được lên phim, thêm cái tên tựa nghe kêu nên tôi hí hửng mua đọc thử, mặc định sẽ được đọc cái gì đó lãng mạn và ngôn từ bay bổng lắm, nhưng đọc xong thì ... meh, không tệ, có thể nói ở mức khá, nhưng không tới được mức siêu phẩm ngang độ phủ sóng của nó.
Trong khi lúc mua cuốn " Nhà thờ đức bà Paris', tôi không kỳ vọng nhiều, chủ yếu mua phần vì cái tên Victor Hugo, phần vì hồi bé nghe đề cập cụm từ thằng gù nhà thờ đức bà của disney suốt. Tôi đã đinh ninh cuốn này sẽ khô khan lắm, vì tựa sách là cái nhà thờ khô khan thế kia mà, vậy mà đọc xong thì mới thấy hấp dẫn vl
Giờ ngồi nhìn lại hai cuốn trên tôi mới thấy trình độ của Victor Hugo trên hẳn một bậc so với Dumas thế nào. Nhà thờ đức bà Paris tác giả xoáy sâu vào cái nhà thờ, kiến trúc của nó , bối cảnh lịch sử và câu chuyện về tình yêu xoay quanh nàng Esmeralda, nghĩa là phần câu chuyện không phải trọng tâm duy nhất. Còn ở cuốn 3 chàng ngự lâm quân, tác giả xoáy sâu vào bối cảnh lịch sử pháp và câu chuyện của 4 chàng ngự lâm quân. Phần miêu tả bối cảnh lịch sử thì tôi thấy cả hai đều làm tốt khi truyền tải được không khí nước Pháp giai đoạn đó, nhưng ở phần xây dựng cốt truyện, tôi thấy Dumas đã làm không tốt bằng Victor Hugo, qua 3 khía cạnh:
1. Tạo ấn tượng nhân vật cho độc giả:
-Dumas khi giới thiệu nhân vật mới chỉ miêu tả ngoại hình, nếu là nhân vật chính thì ông miêu tả thêm chút về gia cảnh, điều này khiến tôi không ấn tượng hay nhớ lâu được.
-Victor Hugo thì khác, khi bắt đầu giới thiệu nhân vật, ông sử dụng một thủ pháp rất khéo léo đó là đặt họ trong một tình huống đời thường trước, tả cách họ phản ứng rồi sau đó mới miêu tả kĩ hơn ngoại hình, gia thế ở phần sau hoặc miêu tả cùng lúc tình huống và ngoại hình. Gingore, esmeralda hay thằng gù đều có chung công thức giới thiệu như thế. Thủ pháp này cực kì hiệu quả. Lấy ví dụ ở Quasimodo, ông đặt nhân vật này vào cái tình huống bị mọi người chung quanh sỉ nhục, kết hợp tả ngoại hình. Nếu ông làm theo thứ tự tả ngoại hình rồi mới tới tình huống, có lẽ nhân vật sẽ bớt đáng nhớ hơn nhiều =>Tạo ngay ấn tượng mạnh cho người đọc.
2. Sự chặt chẽ trong cốt truyện.
-Dumas xây dựng được một thế giới chi tiết, tuyến nhân vật dày, song tôi thấy cách ông kết truyện chưa thỏa đáng. Cần biết rằng phản diện trong truyện là Đức giáo hoàng và người đàn bà tay sai. Ở phần kết thúc, ông chỉ nêu lên kết cục của 4 chàng ngự lâm, người đàn bà tay sai, vậy còn đức giáo hoàng đâu?
Đọc hết mà tôi còn chưng hửng một hồi => Thiếu trọn vẹn.
-Victor Hugo thì viết chặt chẽ hơn hẳn. Các nhân vật trong truyện, dù có số lượng không đa dạng bằng, song lại cực kì vừa vặn, không thừa không thiếu. Họ đều được ông ban cho một cái kết xác đáng, và số mệnh của họ vẫn luôn xoay quanh nhân vật tâm điểm là nhà thờ đức bà Paris=> Trọn vẹn.
3.Văn phong.
Cái này thì cảm nhận cá nhân thôi, tôi thì tôi thấy Victor Hugo tả hay hơn. Tuy 3 chàng ngự lâm quân Dumas có tả rất nhiều cảnh chiến đấu, tỏ tình các kiểu còn Nhà thờ đức bà Hugo chỉ chú trọng vào câu chuyện tình yêu của các nhân vật, hồi cuối mới có duy nhất cảnh chiến đấu nhưng nó hấp dẫn và li kì hơn hẳn. Từ cái đoạn đầu tả gingore rồi sự xuất hiện của Quasimodo tôi đã thấy văn phong của người tác giả quá khủng rồi, rồi từ cái đoạn mà Phoebus mời Esmeralda vào cung điện cho đến đoạn kết thì phải nói thực sự quá hoàn hảo, gây cấn cực kì.
4. Tạo sự đồng cảm cho nhân vật
-Victor Hugo do văn phong và thủ pháp tôi nói ở trên làm quá tốt nên lấy được sự đồng cảm của người độc rất dễ. Quasiomodo, frollo, hay Esmeralda đều tạo được dấu ấn đậm nét trong lòng tôi. Có nhiều đoạn tôi đọc mà trong đầu tự hình dung lên vẻ ngoài của họ luôn. Đặc biệt là Esmeralda và Quasimodo, thực sự rất đáng nhớ.
-Dumas thì lại thất bại hoàn toàn ở khía cạnh này. Ngoài Athos với artemis còn lấy được chút cảm thông thì Pothos trông như trai bao, còn d'Artagnan thì thực sự tôi thấy quá đạo đức giả. Cụ thể ở chi tiết tác giả cho nhân vật này... hiếp dâm nữ tay sai của đức giáo hoàng, để rồi cuối cùng khi nhân vật nữ này bị xử tử, anh này nói với cô đại khái là "những gì tôi làm là sai, cho tôi xin lỗi nhưng cô phải chết"
Tôi thực không hiểu nổi dụng ý của tác giả ở đây là gì nhưng một nhân vật như vậy quá mất dạy để đồng cảm.
5.Ý nghĩa truyền tải
-Nhà thờ đức bà Paris nói lên được rất nhiều thứ lớn lao. Nó phản ánh được hiện thực xã hôi, cách con người ta đối xử tàn tệ với nhau, chà đạp những nhân vật thấp kém về địa vị như Esmeralda hay về ngoại hình như Quasimodo. Nhưng sau tất cả, tình yêu thương vẫn tồn tại. Esmeralda dù ngu dại yêu phải sở khanh nhưng vẫn là con người tốt, có tấm lòng vị tha, còn Quasimodo dù biết tình yêu với esmeralda là vô vọng nhưng vẫn yêu hết lòng và hi sinh tất cả. Tôi gọi đây là sự lãng mạn trong hiện thực. Có một chi tiết rất đắt trong truyện là khi Quasimodo tỏ tình với esmeralda bằng cách đặt bình pha lê nhưng vỡ nên hoa héo với bình sành nhưng không vỡ nên hoa tươi( ngụ ý tốt gỗ hơn tốt nước sơn) bên cửa sổ và Esmaraldo chọn ngay...hoa héo.
-3 chàng ngự lâm quân không thể hiện được nét lớn lao về ý nghĩa, chủ yếu thuần giải trí.
=>>Nhìn chung, Nhà thờ đức bà Paris- một tên tựa khô khan cùng một câu chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng lại xuất sắc hơn rất nhiều so với 3 chàng ngự lâm quân với cái tựa và bối cảnh hết sức hoành tráng của mình. Dù xét ở mặt giải trí hay ý nghĩa, tác phẩm của Victor Hugo vẫn hay hơn bội phần.
Đây cũng chỉ là nhận xét phiến diện từ tôi, tương lai sẽ mua thêm 2 tác phẩm tiêu biểu khác của hai nhà văn này là "Bá tước Monte Cristo" và " Những người khốn khổ" đọc để có cái nhìn chính xác hơn.
Rảnh rỗi nên lan man so sánh hai tác phẩm bất hủ này, anh nào đọc cả 2 rồi thì bàn với tôi cho vui nhé