• Trưa nay Shopee có tí mã 5/5

【Kể chuyện cho nhau nghe】 Bố mẹ độc hại.

Thà ko có con cái chứ rồi con cái vào như nhà chú tôi, con gái chửa hoang, ko ở được với mụ mẹ phải bỏ đi dù ông chú thừa tiền nuôi thì đủ hiểu. Nghĩ là thà ly hôn, đau một lần rồi thôi chứ để con cái thế cũng sợ.
Từng chứng kiến mụ đánh mắng em gái mụ, tát mấy cái rồi chửi ngay giữa nhà, mà bà em gái tôi tiếp xúc thì thấy khá hiền, mặt có vẻ phúc hậu, mà bà này còn chăm chỉ chịu khó làm ăn hơn mụ này.
Nghĩ lại ông chú cũng như bị làm sao, chả hiểu ăn phải ngải gì, ko dứt được. Hay như kiểu ông này đi tàu lâu, về chỉ nghe loáng thoáng họ hàng với hàng xóm bàn tán nên ko tin.
À hồi xưa ông chú nghèo, chưa đi tàu, vì ko kiếm được nhiều tiền còn từng bị mụ này đuổi ra khỏi nhà, phải đến nhà họ hàng xin ngủ nhờ nữa cơ. Ngoài nể ông chú khoản đi làm ăn ngon nghẻ thì tôi cũng chẳng hiểu sao ông này phải đội vợ lên đầu thế.
Chắc họ hàng với a will smith:D. Mà mấy kiểu lụy đó k hiếm đâu. Mình chứng kiến rất nhiều. Chỉ có thể giải thích là kiếp trc chắc là mắc nợ nhau nên kiếp này phải trả, chứ thật sự k thể hiểu nổi
 
Thế tôi hỏi nhẹ nhàng với anh, khi anh đang 6 tuổi, đang đêm khuya trong giấc ngủ anh nghe thấy tiếng bố mẹ chửi nhau làm anh tỉnh dậy.
Lúc đấy anh sẽ giải quyết thế nào với trí thông minh của anh?
thưa anh , tôi chưa được 3 tuổi thì bố tôi lấy vợ 2, mẹ tôi gánh rau rong nuôi mấy chị em, ở nhà ông bà ngoại lúc đó còn là nhà tranh , nền đất, vách đất, cả năm chỉ tết mới được ăn thịt nhiều hơn vài miếng.
7 tuổi tôi phải sống chung cả dì ghẻ, đánh đập như cơm bữa , đay nghiến chửi bới, đánh nhau với ông già cả ngày. Tôi còn bị đổ phân sống trộn gio lên đầu ( nêu anh biết gio là gì ) , 5h sáng giữa trời mùa đông 3 chị em phải đưa nhau ra tắm nước lạnh để còn kịp đi học sáng k thì thối um. Tôi phải ngủ cạnh chuồng lợn cách đúng 1 cái cửa gỗ mà anh biết chuồng lợn ngày xưa nó bẩn thỉu ntn k ?


Trong tư duy của tôi lúc đó là căm ghét , nhưng đồng thời đơm mầm quyết tâm sau này phải mạnh mẽ để trả lại những thứ mình phải chịu + bảo vệ mẹ và các chị.

Nhưng lớn lên hẳn thì tôi lại thấy lựa chọn của họ thì họ sẽ phải tự chịu hậu quả sau này của nó ( dì ghẻ và ông già ) còn mình mà cũng hận thù họ thì mình sẽ lại như họ, đồng đẳng với họ. Mình thông minh - bản lĩnh hơn thì phải vượt hơn qua đó mà sống , mà phát triển, họ chỉ là những bụi gai trên đường trưởng thành của mình . Và năm đó tôi mới 14 tuổi đã nhận thức được như thế nhờ vào việc đọc rất nhiều sách.

Nên anh đừng kể khổ ra ở đây , nghe có vẻ nhà anh độc hại chứ so với ngay tôi chưa phải là hoàn cảnh bi đát nhất thì anh vẫn là sống trong nhung lụa anh ạ
 
Thế ý anh là giờ cứ mong cho tất cả bố mẹ đều toxic chửi rủa đánh đập con cái thì sẽ tốt hơn là sinh ra trong gia đình êm ấm, được dạy dỗ một cách văn minh, yêu thương, được dạy phải trái đúng sai và được bố mẹ làm gương cho con cái noi theo? như thế thì dễ trở thành yếu đuối?
1 trong những gia đình đáng nể nhất ở VN tôi nghĩ là nhà ông Nguyễn Lân, và tôi nghĩ một gia đình toxic không thể tạo nên được những điều tốt đẹp hạnh phúc như thế này đâu. Hơn 20 giáo sư, tiến sĩ trong bức ảnh này.
dai-gia-dinh-1-1648373116277984085393.jpeg

Anh học được mấy cái trí khôn trường đời dạy cho thì là tốt, nhưng mà k nên nói đến yếu đuối hay mạnh mẽ ở đây, bởi vì thực ra mạnh mẽ hay k, thông minh hay k một phần lớn do nòi giống nữa, và quan trọng là k có nền tảng gia đình thì anh vẫn mãi là "thằng" gì đó thôi, chứ k thành ông này bà kia được ở cái tầm trên cao hơn được.
tư duy của những kẻ thất bại, thôi anh cứ giữ tư duy đó đi. Đã là tư duy thì k ai cấm hay thay đổi anh được, và nếu cs của anh chưa HP , k hài lòng anh có thể đổ lỗi cho bất cứ ai hay hoàn cảnh, nhưng sự thật là đổ lỗi tn nó cũng k thay đổi được cs của anh. Vì bản chất anh k hiểu nó phải là từ bản thân anh chứ không phải từ người khác.

Sau cùng cs của anh và vợ con anh anh là người chịu TN. Anh thay đổii được tư duy tốt thì bản thân anh và ng xung quanh được nhờ, còn anh k thay đổi được thì khổ chính mình và gđ mình thôi.

Còn anh có thể đọc qua tôi kể vài chuyện nhỏ tuổi thơ k tồn tại của tôi ngay cmt trên để anh hiểu 3 cái các anh gọi là bố mẹ độc hại các anh kể với tôi nó quá bt , quá nhẹ nhàng. Có chăng là vì các anh yếu đuối thôi
 
tư duy của những kẻ thất bại, thôi anh cứ giữ tư duy đó đi. Đã là tư duy thì k ai cấm hay thay đổi anh được, và nếu cs của anh chưa HP , k hài lòng anh có thể đổ lỗi cho bất cứ ai hay hoàn cảnh, nhưng sự thật là đổ lỗi tn nó cũng k thay đổi được cs của anh. Vì bản chất anh k hiểu nó phải là từ bản thân anh chứ không phải từ người khác.

Sau cùng cs của anh và vợ con anh anh là người chịu TN. Anh thay đổii được tư duy tốt thì bản thân anh và ng xung quanh được nhờ, còn anh k thay đổi được thì khổ chính mình và gđ mình thôi.

Còn anh có thể đọc qua tôi kể vài chuyện nhỏ tuổi thơ k tồn tại của tôi ngay cmt trên để anh hiểu 3 cái các anh gọi là bố mẹ độc hại các anh kể với tôi nó quá bt , quá nhẹ nhàng. Có chăng là vì các anh yếu đuối thôi
Anh ạ, đừng dùng bộ não để phân tích sự khổ đau dựa theo những đại lượng lý tính. Khổ, đau, giận, vui, buồn, hụt hẫng, hoảng hốt, yêu, ghét nó đều là những trải nghiệm cá nhân mang tính cực kỳ riêng biệt.
Nếu cần một mỏ neo để so sánh, thì chúng ta chỉ cần so sánh loài người hiện tại với một ngàn năm trước, rõ ràng chúng ta sống lâu hơn, khỏe mạnh hơn, ăn uống đủ đầy hơn, làm lụng bớt cực khổ hơn, thế nhưng những thứ cảm xúc kia vẫn còn đó, thậm chí có phần tiêu cực hơn nữa.

Sự "độc hại", ngay từ bản chất, nó nằm trong một trạng thái của đứa con bỗng dưng ghét cay ghét đắng và phẫn uất trước hành vi của cha mẹ nó mà nó khiến rùng mình, chứ không liên quan gì đến việc cha mẹ đã làm gì. Có thể có vài người khác bị cha mẹ đánh đập, bỏ đói, nhục mạ, nhưng người ta không để ý, không căm phẫn, hoặc họ vô lo vô nghĩ, thì không gọi là "độc hại". Ngược lại có những hành động không tâm lý của cha mẹ, có thể dẫn đến sự tích tụ ghét bỏ lâu dài. (Hồi nhỏ tôi thật sự rất hoảng loạn và khiếp đảm trước một câu nói của mẹ tôi đó là "Sao không được mười điểm?", mặc dù cấp 1,2,3 tôi học rất giỏi và toàn được chín mười điểm thôi, nhưng chỉ cần được chín rưỡi hay chín hai lăm là bị nói câu đó. Xét ra thì phụ huynh tôi chả làm gì sai, họ cho tôi ăn, tôi mặc, quan tâm sự học hành của tôi. Nhưng khi lớn lên tôi thấy có gì đó rạn nứt. Tôi không yêu cha mẹ mình được, theo cái cách hiếu thảo mà mọi người vẫn thường rao giảng. Có cái gì đã chen giữa tôi và cuộc đời. Và khổ nhất là tôi phải cứ đeo một cái mặt nạ để gặp họ, trong khi vẫn khổ sở bộc lộ sự dè chừng khốn đốn một cách kín đáo.)

Tôi hy vọng anh sống hạnh phúc, các con của anh cũng vậy (nếu anh có con), hy vọng anh dạy dỗ nó nên người và hiếu thảo. Nhưng anh đừng đánh giá những đứa trẻ khác anh ạ. Chúng ta luôn tưởng chúng ta đều là những người cha mẹ tốt cho đến khi nó để lại thư tuyệt mệnh, lao ra ban công lạnh lùng gieo mình xuống. Hoặc nó sẽ sống tốt, nó không đi làm cái chuyện dại dột đó, nhưng nó sẽ thành người giống như tôi: không thể yêu thương cha mẹ mình. Tức là nó vẫn sống mà lúc nào cũng giương ra cái ánh mắt van xin giấu kín khi gặp cha mẹ nó (mà dĩ nhiên đấng sinh thành thì chả biết và vẫn luôn tự hào vỗ ngực về đứa con họ nuôi dạy thành). Sau cùng, là con người với nhau, nên sống với nhau bằng sự thương cảm, dẫu là kẻ sát nhân, người phạm tội hay phường cướp giật lừa đảo bất nhân, thì, sống với nhau bằng sự nhân từ vẫn là một lựa chọn từ bi nhất.
 
Anh ạ, đừng dùng bộ não để phân tích sự khổ đau dựa theo những đại lượng lý tính. Khổ, đau, giận, vui, buồn, hụt hẫng, hoảng hốt, yêu, ghét nó đều là những trải nghiệm cá nhân mang tính cực kỳ riêng biệt.
Nếu cần một mỏ neo để so sánh, thì chúng ta chỉ cần so sánh loài người hiện tại với một ngàn năm trước, rõ ràng chúng ta sống lâu hơn, khỏe mạnh hơn, ăn uống đủ đầy hơn, làm lụng bớt cực khổ hơn, thế nhưng những thứ cảm xúc kia vẫn còn đó, thậm chí có phần tiêu cực hơn nữa.

Sự "độc hại", ngay từ bản chất, nó nằm trong một trạng thái của đứa con bỗng dưng ghét cay ghét đắng và phẫn uất trước hành vi của cha mẹ nó mà nó khiến rùng mình, chứ không liên quan gì đến việc cha mẹ đã làm gì. Có thể có vài người khác bị cha mẹ đánh đập, bỏ đói, nhục mạ, nhưng người ta không để ý, không căm phẫn, hoặc họ vô lo vô nghĩ, thì không gọi là "độc hại". Ngược lại có những hành động không tâm lý của cha mẹ, có thể dẫn đến sự tích tụ ghét bỏ lâu dài. (Hồi nhỏ tôi thật sự rất hoảng loạn và khiếp đảm trước một câu nói của mẹ tôi đó là "Sao không được mười điểm?", mặc dù cấp 1,2,3 tôi học rất giỏi và toàn được chín mười điểm thôi, nhưng chỉ cần được chín rưỡi hay chín hai lăm là bị nói câu đó. Xét ra thì phụ huynh tôi chả làm gì sai, họ cho tôi ăn, tôi mặc, quan tâm sự học hành của tôi. Nhưng khi lớn lên tôi thấy có gì đó rạn nứt. Tôi không yêu cha mẹ mình được, theo cái cách hiếu thảo mà mọi người vẫn thường rao giảng. Có cái gì đã chen giữa tôi và cuộc đời. Và khổ nhất là tôi phải cứ đeo một cái mặt nạ để gặp họ, trong khi vẫn khổ sở bộc lộ sự dè chừng khốn đốn một cách kín đáo.)

Tôi hy vọng anh sống hạnh phúc, các con của anh cũng vậy (nếu anh có con), hy vọng anh dạy dỗ nó nên người và hiếu thảo. Nhưng anh đừng đánh giá những đứa trẻ khác anh ạ. Chúng ta luôn tưởng chúng ta đều là những người cha mẹ tốt cho đến khi nó để lại thư tuyệt mệnh, lao ra ban công lạnh lùng gieo mình xuống. Hoặc nó sẽ sống tốt, nó không đi làm cái chuyện dại dột đó, nhưng nó sẽ thành người giống như tôi: không thể yêu thương cha mẹ mình. Tức là nó vẫn sống mà lúc nào cũng giương ra cái ánh mắt van xin giấu kín khi gặp cha mẹ nó (mà dĩ nhiên đấng sinh thành thì chả biết và vẫn luôn tự hào vỗ ngực về đứa con họ nuôi dạy thành). Sau cùng, là con người với nhau, nên sống với nhau bằng sự thương cảm, dẫu là kẻ sát nhân, người phạm tội hay phường cướp giật lừa đảo bất nhân, thì, sống với nhau bằng sự nhân từ vẫn là một lựa chọn từ bi nhất.
Tư duy của tôi rất đơn giản.

Bố mẹ mình mình k chọn được, độc hại hay k thì chỉ bản thân mình biết . ĐÚng ý anh chưa ?
Vậy thì điều quan trọng k phải là nhìn lại cái quá khứ đó , mà hướng tơi tương lai : mình làm cha mẹ như thế nào?


Vấn đề lớn nhất của việc làm cha mẹ làm cho con k thể yêu thương ng sinh thành ra mình và tạo ra cái các anh gọi là cha mẹ độc hại chủ yếu nằm ở 2 thứ
  • Không chịu / biết lắng nghe con cái
  • Không biết cách làm con cái chia sẻ.

Mà thực ra những vấn đề này không hề khó nếu mình đủ nhận thức. Chỉ cần làm bạn với con, để con tin tưởng đc mình, k đặt kỳ vọng, k coi thường hay thất vọng trước mọi thành công - thất bại của con thì mọi ch sẽ dễ hơn rất nhiều.

Tất nhiên tôi k bảo làm được những điều trên là dễ dàng.

Nhưng ít nhất nó phải xuất phát khởi động từ việc muốn làm đã. Chứ bản thân mình còn chưa ổn định tâm lý, bị ám ảnh bởi cái gọi là cha mẹ độc hại thì làm sao mà có thể bước lên con đường làm 1 ng cha mẹ k độc hại cho được.
 
Hồi xưa bà già tôi hay so sánh tôi với mấy đứa em họ học giỏi trong quê xong kêu nhà mình vô phúc vì đẻ ra thằng con đéo học giỏi như chúng nó.
Lớn lên tôi tiếp cận với khái niệm toxic parents thì thấy ông bà già tôi đéo sót 1 thứ gì trong các biểu hiện của cha mẹ độc hại, kể sơ qua thì có gas-lighting, cấm bộc lộ cảm xúc tiêu cực, khống chế bằng tiền bạc, hay thích bi kịch hoá chuyện nhỏ nhặt xong tỏ ra mình là nạn nhân ... Vãi looz.
Em chỉ nghe tóm tắt mấy cái bác nói về cha mẹ độc hại cũng thấy giống nhà em vl rồi. Đọc chi tiết hơn ở đâu ạ.

Chuyện cha mẹ độc hại thì kể nhiều ra giống như kể khổ ấy. Thường chuyện gia đình thì đóng cửa bảo nhau nghe. Chứ đi đằng này kể xấu, đi đằng kia kể xấu thì bản thân mình cũng chẳng hiểu mình ra cái thể loại gì. Rồi kể nhiều thành thói quen thì sẽ có lúc cảm xúc bị chai lì, mục đích chả còn là đòi cảm thông hay công bằng nữa. Mà là 1 hình thức lợi dụng sự thương hại của người khác. Vì căn rễ vấn đề ko đc giải quyết.
 
Tư duy của tôi rất đơn giản.

Bố mẹ mình mình k chọn được, độc hại hay k thì chỉ bản thân mình biết . ĐÚng ý anh chưa ?
Vậy thì điều quan trọng k phải là nhìn lại cái quá khứ đó , mà hướng tơi tương lai : mình làm cha mẹ như thế nào?


Vấn đề lớn nhất của việc làm cha mẹ làm cho con k thể yêu thương ng sinh thành ra mình và tạo ra cái các anh gọi là cha mẹ độc hại chủ yếu nằm ở 2 thứ
  • Không chịu / biết lắng nghe con cái
  • Không biết cách làm con cái chia sẻ.

Mà thực ra những vấn đề này không hề khó nếu mình đủ nhận thức. Chỉ cần làm bạn với con, để con tin tưởng đc mình, k đặt kỳ vọng, k coi thường hay thất vọng trước mọi thành công - thất bại của con thì mọi ch sẽ dễ hơn rất nhiều.

Tất nhiên tôi k bảo làm được những điều trên là dễ dàng.

Nhưng ít nhất nó phải xuất phát khởi động từ việc muốn làm đã. Chứ bản thân mình còn chưa ổn định tâm lý, bị ám ảnh bởi cái gọi là cha mẹ độc hại thì làm sao mà có thể bước lên con đường làm 1 ng cha mẹ k độc hại cho được.
Đúng rồi, nhưng anh chỉ nói đúng cái ý hướng về tương lai thôi, còn việc các bác ở đây hướng về quá khứ không phải là để trách móc, than thân, kể khổ, đàn bà mè nheo, mà là để cảnh tỉnh người khác, để nêu ra tấm gương cũng như chia sẻ những trải nghiệm cá nhân để TẤT CẢ MỌI NGƯỜI CÙNG HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI. Chứ ý các bác đây không phải là để nguyền rủa cha mẹ mình đâu. Thứ lỗi vì đã hiểu nhầm ý anh.
 
một sự toxic nhưng nó rất khác

đọc nhiều coment trong thớt, tôi thấy rằng có rất nhiều bạn đều có bố hoặc mẹ toxic, và dường như thứ toxic đó khá là tương đồng nhau, chỉ khác nhau về mức độ mà thôi

Thế nên tôi cũng xin chia sẻ 1 loại cha mẹ toxic, nhưng là theo 1 cạc rất khác, quá chiều chuộng con

cá nhân tôi cực kì may mắn khi mặc dù bố mẹ đều toxic nhưng tôi lại có 1 người dì tuyệt vời
Phải dùng tính từ tuyệt vời để diễn tả dì tôi
Dì đối với tôi còn hơn cả 1 người mẹ
Dì thương tôi rất nhiều, đói gì dì cho ăn, rét thì dì cho mặc, mà gặp vấn đề tâm lí thì dì có thể giúp tôi giải toả tâm lí

Có lẽ cuộc đời tôi sẽ u tối hơn rất nhiều nếu ko có dì

Nhưng, cách dì nuôi dậy con dì thì tôi lại ko thể đồng tình được

dì chiều chuộng thằng em tôi một cách thái quá đến vô lí

hồi còn nhỏ thì tôi nhớ như in, có một lần sinh nhật thằng cu, nó đòi cái xe điều khiển mà khóc lăn khóc dãy ko ai dỗ đươc , khi đó cũng tối muộn rồi, trời đang mưa gió mà bà dì tôi còn phóng xe lên hàng bông mua xe cho cu cậu

Còn gần đây nhất có 2 vụ
1 lần là cu cậu đòi vào sài gòn học, bà dì vào tận nơi mua cho con 1 căn hộ để nó đi học. Và sau đó thì thằng em tôi học được có nửa năm thì bỏ
1 lần khác mới vài hôm gần đây, cu em lại đòi mua cái ô tô. Dù nhà dì có khá giả nhưng bỏ ra 3-4 tỉ mua ô tô cũng ko hề đơn giản nhưng dì vẫn cắn răng đi vay mượn mua ô tô

Hậu quả thì thằng cu em nó thành 1 đứa tự kỉ dạng nhẹ, thành 1 thằng net chính hiệu khi mà 24/24 nó đều ngồi trên phòng chơi pc , cơm nước mẹ bê lên tận bàn :whistle:

Nhiều lúc tôi tự hỏi là bà dì có hiểu chính mình đã hại con mình hay ko :(
 
thưa anh , tôi chưa được 3 tuổi thì bố tôi lấy vợ 2, mẹ tôi gánh rau rong nuôi mấy chị em, ở nhà ông bà ngoại lúc đó còn là nhà tranh , nền đất, vách đất, cả năm chỉ tết mới được ăn thịt nhiều hơn vài miếng.
7 tuổi tôi phải sống chung cả dì ghẻ, đánh đập như cơm bữa , đay nghiến chửi bới, đánh nhau với ông già cả ngày. Tôi còn bị đổ phân sống trộn gio lên đầu ( nêu anh biết gio là gì ) , 5h sáng giữa trời mùa đông 3 chị em phải đưa nhau ra tắm nước lạnh để còn kịp đi học sáng k thì thối um. Tôi phải ngủ cạnh chuồng lợn cách đúng 1 cái cửa gỗ mà anh biết chuồng lợn ngày xưa nó bẩn thỉu ntn k ?


Trong tư duy của tôi lúc đó là căm ghét , nhưng đồng thời đơm mầm quyết tâm sau này phải mạnh mẽ để trả lại những thứ mình phải chịu + bảo vệ mẹ và các chị.

Nhưng lớn lên hẳn thì tôi lại thấy lựa chọn của họ thì họ sẽ phải tự chịu hậu quả sau này của nó ( dì ghẻ và ông già ) còn mình mà cũng hận thù họ thì mình sẽ lại như họ, đồng đẳng với họ. Mình thông minh - bản lĩnh hơn thì phải vượt hơn qua đó mà sống , mà phát triển, họ chỉ là những bụi gai trên đường trưởng thành của mình . Và năm đó tôi mới 14 tuổi đã nhận thức được như thế nhờ vào việc đọc rất nhiều sách.

Nên anh đừng kể khổ ra ở đây , nghe có vẻ nhà anh độc hại chứ so với ngay tôi chưa phải là hoàn cảnh bi đát nhất thì anh vẫn là sống trong nhung lụa anh ạ
Anh vẫn không nói được cái gì hay ho cả, ừ thì anh bị đổ phân sống trộn gio lên đầu, thế lúc đấy anh có thể làm gì ngoài việc ra mà tắm rửa??
Anh lại còn tưởng tôi không biết gio là cái gì, tôi thấy chính anh mới là loại kể khổ rác rưởi nhất, anh coi thường cái khổ của người khác là đã ăn thua gì, nó không khác gì bài ca của bố mẹ tôi kiểu: Ngày xưa tao khổ thế này khổ thế nọ còn chưa đâu vào đâu, xong rồi bắt bọn tôi làm những việc ngoài sức vậy.
Thế tôi hỏi anh, bây giờ anh có con thì anh sẽ bắt chúng nó khổ để chúng nó phấn đấu, lựa chọn, hay là tạo điều kiện tốt cho chúng nó phát triển, yêu thương chúng nó hay là đổ phân sống trộn gio lên đầu chúng nó?
Anh nghĩ anh đọc nhiều sách hơn tôi à? Mà dù có đọc sách nhiều hơn nhưng tư duy như anh thì đọc sách cũng éo khác gì nước đổ lá khoai mà thôi.
 
Anh vẫn không nói được cái gì hay ho cả, ừ thì anh bị đổ phân sống trộn gio lên đầu, thế lúc đấy anh có thể làm gì ngoài việc ra mà tắm rửa??
Anh lại còn tưởng tôi không biết gio là cái gì, tôi thấy chính anh mới là loại kể khổ rác rưởi nhất, anh coi thường cái khổ của người khác là đã ăn thua gì, nó không khác gì bài ca của bố mẹ tôi kiểu: Ngày xưa tao khổ thế này khổ thế nọ còn chưa đâu vào đâu, xong rồi bắt bọn tôi làm những việc ngoài sức vậy.
Thế tôi hỏi anh, bây giờ anh có con thì anh sẽ bắt chúng nó khổ để chúng nó phấn đấu, lựa chọn, hay là tạo điều kiện tốt cho chúng nó phát triển, yêu thương chúng nó hay là đổ phân sống trộn gio lên đầu chúng nó?
Anh nghĩ anh đọc nhiều sách hơn tôi à?
anh tự vả vào mồm mình đấy à, anh đặt câu hỏi kể khổ với tôi trước, tôi ví dụ cho anh thấy TH của anh là rất bt ( tôi k hề bảo tôi bị khổ vì tôi gặp n th còn khổ hơn mình )

Anh nên đi khám tâm lý vì qua cách nc tôi thấy anh mắc 1 số bệnh lý nghiêm trọng mà anh không nhận ra. Để lâu sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới rất nhiều người xung quanh đó anh ạ.

Anh đang mắc 1 số biểu hiện rõ ràng nhất bao gồm : Tự luyến - tự kỷ ám thị - Gato - nóng tính nhưng lại hèn nhát đó.

Tôi nói thật chứ k troll, vì tôi gặp ng như anh k ít, anh nên đi học 1 khóa thiền dài ngày hoặc thuê bsi tâm lý đi
 
Hồi xưa bà già tôi hay so sánh tôi với mấy đứa em họ học giỏi trong quê xong kêu nhà mình vô phúc vì đẻ ra thằng con đéo học giỏi như chúng nó.
Lớn lên tôi tiếp cận với khái niệm toxic parents thì thấy ông bà già tôi đéo sót 1 thứ gì trong các biểu hiện của cha mẹ độc hại, kể sơ qua thì có gas-lighting, cấm bộc lộ cảm xúc tiêu cực, khống chế bằng tiền bạc, hay thích bi kịch hoá chuyện nhỏ nhặt xong tỏ ra mình là nạn nhân ... Vãi looz.
Giống lão già tôi vkl, 3 năm nay đéo thèm nói chuyện với lão nữa :doubt:
 
đọc 1 vòng thấy các bạn trẻ giờ yếu đuối quá hay là thời mình mạnh mẽ quá.

Các TH đều đáng thương nhưng chưa là gì so với thời mình.
Thôi, sủa đến đây thì câm được rồi. Và chắc chắn mày là loại có bố mẹ siêu toxic (nhưng không biết, hoặc biết nhưng không chịu thừa nhận), vì chỉ có bố mẹ siêu toxic mới đẻ ra loại EQ lẫn IQ đều thấp, và không có khả năng thấu cảm (đặt mình vào vị trí người khác) như mày.

OK bọn đang than là bọn yếu đuối, mày thì mạnh mẽ, những trường hợp ở đây đều "chưa là gì so với thời mày" ok mày thắng. Mời cút.
 
Thôi, sủa đến đây thì câm được rồi. Và chắc chắn mày là loại có bố mẹ siêu toxic (nhưng không biết, hoặc biết nhưng không chịu thừa nhận), vì chỉ có bố mẹ siêu toxic mới đẻ ra loại EQ lẫn IQ đều thấp, và không có khả năng thấu cảm (đặt mình vào vị trí người khác) như mày.

OK bọn đang than là bọn yếu đuối, mày thì mạnh mẽ, những trường hợp ở đây đều "chưa là gì so với thời mày" ok mày thắng. Mời cút.
ừ chắc bố mẹ mày phải toxic cỡ nào mới sinh ra 1 thằng tích cách như mày.
Mở mồm ra coi thưởng, sỉ nhục người khác không có căn cứ, đọc hiểu có vấn đề. Tư duy nông cạn Loại mày chắc con cái phật ý thì chửi nó , trì chiết nó từ sáng tới đêm đến lúc nào nó nhảy lầu tự tử mới thôi là cái chắc.

Mở mồm ra bảo người khác sủa , sủa là cái gì, nếu tao đang sủa thì mày cũng đang sủa thì mới có thể hiểu mà cmt lại tao đúng không ? Hay toxic + ngu quá nên không nhận ra bản chất đơn giản đấy ?

đáng thương cho ai lấy phải loại mày hay phải chung sống với loại toxic thiếu cả IQ và EQ lại còn chó tính như mày.
 
thế nào gọi là chọn vợ hợp lý ?

Mỗi ng nhân sinh quan khác nhau , nhìn nhận vấn đề cũng # nhau.

Cùng 1 hoàn cảnh, 1 người vợ, 1 tính cách nhưng ng đàn ông xử sự khác nhau thì kết quả cũng khác nhau.

Lấy ví dụ vợ tôi không biết nấu ăn, lười dọn việc nhà, k thích đi làm thuê... k biết quan tâm nội ngoại. Nếu nhiều ng # sẽ là kêu ca, chán nản >> sinh ra mâu thuẫn, cãi nhau. Vợ chán chồng, chồng chán vợ >>> vợ toxic, cs chán chường bế tắc....

Nhưng tôi coi điều đó là bt, vì vợ tôi khá được chiều từ bé, sk lại khá yếu, sống thiên về tâm lý . Tôi không kêu ca bao giờ. Nấu cơm khê, mặn nhạt tôi đều ăn bt k chê, chỉ góp ý nhẹ nhàng như là "món này vợ làm ngon nhưng lần sau làm nhạt hơn tý thì tuyệt vời"hoặc "vị món này ok, mà chồng xem trên mạng món này còn có kiểu nấu này nữa, hay hôm nào vợ thử tay nghề xem.." . >>> sau mấy năm vợ tôi đã nấu ăn khá hơn, có vài món còn nấu ngon.

Vợ tôi lười thì tôi động viên, khuyến khích , hướng vợ tới cái vợ thích >>> dần thành có nghề làm việc ở nhà thu nhập cũng ổn.

Và đây là hiện thực gđ tôi đang có, mọi thứ rất ổn. Kể cả về cách dạy con cái, thay vì để vợ dạy con rồi sinh ra vđ mâu thuẫn. Tôi chủ động dành nhiều thời gian cho con trong việc dạy dỗ, mua sách về khuyên vợ đọc, ngồi thảo luận, lấy ví dụ trên mạng và ng cả 2 biết rõ từ đó thống nhất hướng dạy dỗ con.

Do vậy, bạn không chọn đc hoàn cảnh bạn sinh ra, càng không biết chắc bạn đời bạn đã chọn là chính xác hay không, ở lâu mới biết. Nhưng nếu giữ 1 tâm thái bình thản, bình tĩnh, thay vì kêu ca hay lấy đó làm lý do để tôi thế này thế kia thì nên nhìn nhận nó ở góc độ khác. Tìm ra giải pháp thay vì xoáy vào nguyên nhân.

Tất nhiên không loại trừ đen, gặp phải vợ hãm thực sự, k thể thay đổi với TH này rất đơn giản . 1 là thay đổi, 2 là giải tán. Nhưng trước khi khẳng định k thể thay đổi thì bản thân mình phải đặt câu hỏi mình đã thực sự nhẹ nhàng giải quyết vấn đề chưa.

Ở cty tôi có sếp rất điềm tĩnh. Tôi cũng thuộc dạng ng cực kỳ bình tĩnh mà có lúc gặp Kh chuối đéo tả đc, nó sai lè 100% nhưng cãi cùn, cãi cố, cãi bất chấp.Giống như anh vừa mua 1 cái máy, về nhà làm rơi vỡ xong đến ăn vạ bắt đền đổi cái mới vậy. Đến tôi cũng muốn thẳng thắn trao đổi - phân tích ra ai đúng ai sai.

Nhưng sếp tôi thì bảo : Thôi, k tranh cãi, coi như mình sai, cho nó đúng, cho nó hướng lợi. Trăm khách vạn khách thì cũng gặp phải 1 2 chí phèo. Nên gặp TH vậy cty chấp nhận thiệt hại, còn cãi nhau với khách là mình đã sai rồi, k cần biết mình đúng và KH vô lý mức nào. Vì cãi nhau tức là mình đánh mất 1 KH dù là KH tồi và đồng thời có thể đánh mất nhiều KH khác liên quan, vì họ chỉ nhìn được bên ngoài chứ k biết rõ câu chuyện bên trong. Có trách thì trách mình trong phiếu bàn giao đã không ghi rõ tình trạng khi bàn giao là gì.

Tôi cũng biết có lần có thằng xe máy vượt đèn đỏ đâm ngang xe sếp cũng k tai nạn nặng nề gì. Thay vì tranh cãi mất thời gian, sếp tôi hỏi thăm rồi cho thằng đó đi ( xe bị đâm móp cửa), bảo sếp thì sếp bảo có bảo hiểm lo rồi, cãi nhau mất thời gian mà mệt người chả giải quyết vđ gì, chả lẽ gọi giao thông check cam để kiếm mấy đồng đền bù ???

Có thể vì thế mà TH cty tôi chưa từng dính phốt nào, cũng rất được lòng KH. Tôi vẫn nhớ ông ý có 1 triết lý tôi thấy rất tâm đắc "Khi một chuyện đã xảy ra, kẻ đi tìm nguyên nhân hay đổ lỗi đích thị đã là kẻ thất bại rồi. Nguyên nhân phải là tìm sau khi mọi thứ đã ổn, việc tìm nguyên nhân là nhằm đề đưa ra cách thức cho lần sau những TH như vậy hoặc tương tự không xảy ra nữa"

Do vậy, vấn đề gì đầu tiên hãy hỏi bản thân mình đã tìm cách giải quyết thực sự nhẹ nhàng và phương án tốt nhất chưa đã. Trong vô hình mọi người chính là 1 phần thủ phạm thúc đẩy người khác trở thành ác độc mà không hề hay biết anh ạ.

Môi trường chỉ ảnh hưởng 1 phần nhỏ thôi, cách mình đối diện với hoàn cảnh mới tạo dựng lên con người mình. Tôi k nói số đông làm được vì như anh nói đó, nhân sinh quan , khả năng nhận thức của mỗi ng là khác nhau. Nên nếu nói mạnh mẽ - đủ nhận thức thì e là hơi ít.
cmt mà cá nhân tôi thấy hay nhất trong cái thread này :D
 
Lấy ví dụ vợ tôi không biết nấu ăn, lười dọn việc nhà, k thích đi làm thuê... k biết quan tâm nội ngoại

Cười ỉa, thể loại này mà ngay từ đầu cũng lao vào rồi lấy về, xong tự thủ dâm ra hàng loạt lý do lý trấu để huyễn hoặc bản thân. Bọn toxic và méo mó thường hút lấy nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nồi nào vung nấy là vậy.
 
anh tự vả vào mồm mình đấy à, anh đặt câu hỏi kể khổ với tôi trước, tôi ví dụ cho anh thấy TH của anh là rất bt ( tôi k hề bảo tôi bị khổ vì tôi gặp n th còn khổ hơn mình )

Anh nên đi khám tâm lý vì qua cách nc tôi thấy anh mắc 1 số bệnh lý nghiêm trọng mà anh không nhận ra. Để lâu sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới rất nhiều người xung quanh đó anh ạ.

Anh đang mắc 1 số biểu hiện rõ ràng nhất bao gồm : Tự luyến - tự kỷ ám thị - Gato - nóng tính nhưng lại hèn nhát đó.

Tôi nói thật chứ k troll, vì tôi gặp ng như anh k ít, anh nên đi học 1 khóa thiền dài ngày hoặc thuê bsi tâm lý đi

Tôi nghĩ là mỗi người đều có nỗi khổ tâm của riêng mình, tôi thấy anh nói cũng có nhiều phần đúng cơ mà so sánh nỗi khổ thì lại ko hợp lý lắm vì sức chịu đựng của mỗi người là hoàn toàn khác nhau.
Có thể mình thấy là bình thường nhưng ở trong trường hợp của họ mới thấy được rõ chuyện nó như thế nào.
Chỉ góp ý thôi :D
 
Cười ỉa, thể loại này mà ngay từ đầu cũng lao vào rồi lấy về, xong tự thủ dâm ra hàng loạt lý do lý trấu để huyễn hoặc bản thân. Bọn toxic và méo mó thường hút lấy nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nồi nào vung nấy là vậy.
loại toxic + ngu như mày thì không thể hiểu được những điều này. Vì mày chỉ biết nhìn thấy cái xấu của người khác hoặc tự huyễn ra, tự bịa ra cái xấu của người khác.

Bản chất của việc đó là mày quá yếu kém, muốn tự nâng mình nên nhưng kém cỏi không làm được nên muốn dìm người khác xuống trong suy nghĩ để tự luyến rằng mình hơn người khác.

Còn người có bản lĩnh thì người ta nhìn thấy được cái tốt, cái tích cực trong mọi hoàn cảnh, trường hợp để mà tiến về phía trước. Thế nên cuộc đời người ta mới có thể vui vẻ, thoải mái, mọi thứ diễn ra hàng ngày suôn sẻ và hạnh phúc.
Còn kiểu toxic như mày không bao giờ tìm thấy hạnh phúc, vì đơn giản bất cứ ai đứng bên cạnh mày mày cũng chỉ tìm cách soi mói, bịa ra, đặt điều cho người ta những thứ xấu xa.

Nên cuối cùng cuộc đời mày sẽ bê bát như rất nhiều thằng dưới đáy xã hội ngoài kia thôi em ạ. Và những thằng như mày cuộc sống như cứt tao sẽ chỉ nhìn - cười khoái trá trên đau khổ của mày. Vì những thằng tư duy như mày xứng đáng bị như vậy chứ không xứng đáng được người khác giúp đỡ
 
Tôi nghĩ là mỗi người đều có nỗi khổ tâm của riêng mình, tôi thấy anh nói cũng có nhiều phần đúng cơ mà so sánh nỗi khổ thì lại ko hợp lý lắm vì sức chịu đựng của mỗi người là hoàn toàn khác nhau.
Có thể mình thấy là bình thường nhưng ở trong trường hợp của họ mới thấy được rõ chuyện nó như thế nào.
Chỉ góp ý thôi :D
tôi k bh bảo là tôi khổ hay có ý so sánh khổ này với khổ kia . Như anh nói tôi đồng ý và tôi cũng đã cmt vấn đề này rồi, mỗi ng có khả năng nhận thức và đối diện vấn đề # nhau.

mà thằng trên tôi đang cmt tích cực thì nó lôi ra kể lể mỗi cái ch thấy bố mẹ cãi nhau >> nó tập trung hết vào vấn đề đấy như là vđ nghiêm trọng làm ảnh hưởng tới nó ghê gớm ( đổ tại hoàn cảnh - k nhận thức được bản thân , chỉ biết đổ lỗi cho ng # vì cs của mình k hạnh phúc). Nên tôi kể ch của tôi để ví dụ cho nó thấy : trong 1 hoàn cảnh tệ như thế nhưng tôi trưởng thành vẫn vươn lên và bỏ qua được tất cả vì cứ nhìn lại, đổ tại thì mãi mãi k thể nào khá lên được. ĐỒng thời nó là nguồn cơn sinh ra 1 thế hệ toxic tiếp theo ( chính bản thân những ng k thể phát triển bản thân trưởng thành được)
 
Tôi nghĩ là mỗi người đều có nỗi khổ tâm của riêng mình, tôi thấy anh nói cũng có nhiều phần đúng cơ mà so sánh nỗi khổ thì lại ko hợp lý lắm vì sức chịu đựng của mỗi người là hoàn toàn khác nhau.
Có thể mình thấy là bình thường nhưng ở trong trường hợp của họ mới thấy được rõ chuyện nó như thế nào.
Chỉ góp ý thôi :D
Anh nói chuẩn rồi đấy.

Bọn ngu (và toxic) thì không hiểu rằng, nỗi buồn nỗi đau là phạm trù không thể so sánh được. Không thể bảo nỗi buồn thằng A không bằng nỗi đau thằng B, vì thế thằng A không được than (còn thằng B thì được), cũng như không thể vì thế mà kết luận thằng A "yếu đuối" hơn thằng B.
 
Back
Top