warriorsorochilubu
Đã tốn tiền
Ở đây có ai có ba hoặc mẹ cứ hở ra là chửi. Nếu có thể đến từ bất cứ lý do gì: Đi ra ngoài quá nhiều, về quá khuya (sau 9g30), bực bội ai đó nên mình làm cái gì đó thấy ngứa là chửi, làm việc nhà chửi (cái này mẹ mình bị), kiểu chửi để thõa giận chứ ko hề lý do.
Ví dụ đơn giản nhất: Bạn để xe ngay góc nhà chỗ hay để, mẹ lại bảo sao m để xe ngu vậy, rồi bắt đầu la làng lên, sau đó dắt xe tới lui để lại chỗ y nãy và chửi tiếp sao m ko để như thế này, mở miệng ra cãi thử là chỗ y nãy thì sẽ thành cục xả tức. Cả tuần đi làm đc cuối tuần ở nhà phụ việc nhà, xong ăn chửi vì còn 1 chỗ nào đó dơ, bảo nhà này toàn tao làm, nhà lol này như cái chuồng heo, đời tao khốn nạn vv .
Giờ ra riêng thì ko đc vì ở có 2 mẹ con. Mình từng đề xuất nhẹ nhàng là ở gần, 1 ngày chạy qua chạy lại, nhưng nghe xong là nổi trận lại là đòi tự tử, đòi từ mặt, chẻ tài sản và ko gặp nữa. Bảo nuôi m lớn m bỏ tao . Ở trong nhà mình nhìn chắc phải gọi bằng thánh rồi vì những cái đúng cũng bị chửi, sai cũng bị chửi, có lòng phụ cũng bị chửi, cảm giác như 1 bãi rác xả giận, giống như mẹ mình nuôi 1 con chó. Thích thì vuốt ve nuông chiều, cọc thì lôi ra chửi cho đã cọc . Cách giải quyết duy nhất là ít tiếp xúc thì sẽ bị lôi ra bảo là bất hiếu, ăn cháo đá bát trong khi có bỏ éo đâu, đơn giản là vì mất 1 con chó biết nghe lời và biết nghe chửi.
Ai ở vs mẹ mình cũng chạy hết r, ba mình thì ko còn ở chung từ sớm. Nói chung mình vs ba thì khá ok, 2 người cũng hiểu nhau nên chả bao giờ có chuyện gì to. Nhưng ba mình có gđ rồi còn mẹ thì có 1 mình, bỏ thì thương và vương thì tội. 2 mấy năm lúc đéo nào đúng cũng phải nhịn nghe chửi.
Tiền mình tự làm, tích góp đủ để sống 3-4 năm đek cần đi làm nên mấy ai nhìn tít bớt cái kiểu lên giọng ăn bám thì chịu. Lương lậu vẫn có, thậm chí dư, biết mẹ chịu cực nên lâu lâu có lễ tết là mua quà ko nhỏ thì to về tặng. Nhưng đến lúc cọc thì vẫn chửi thôi .
Ví dụ đơn giản nhất: Bạn để xe ngay góc nhà chỗ hay để, mẹ lại bảo sao m để xe ngu vậy, rồi bắt đầu la làng lên, sau đó dắt xe tới lui để lại chỗ y nãy và chửi tiếp sao m ko để như thế này, mở miệng ra cãi thử là chỗ y nãy thì sẽ thành cục xả tức. Cả tuần đi làm đc cuối tuần ở nhà phụ việc nhà, xong ăn chửi vì còn 1 chỗ nào đó dơ, bảo nhà này toàn tao làm, nhà lol này như cái chuồng heo, đời tao khốn nạn vv .
Giờ ra riêng thì ko đc vì ở có 2 mẹ con. Mình từng đề xuất nhẹ nhàng là ở gần, 1 ngày chạy qua chạy lại, nhưng nghe xong là nổi trận lại là đòi tự tử, đòi từ mặt, chẻ tài sản và ko gặp nữa. Bảo nuôi m lớn m bỏ tao . Ở trong nhà mình nhìn chắc phải gọi bằng thánh rồi vì những cái đúng cũng bị chửi, sai cũng bị chửi, có lòng phụ cũng bị chửi, cảm giác như 1 bãi rác xả giận, giống như mẹ mình nuôi 1 con chó. Thích thì vuốt ve nuông chiều, cọc thì lôi ra chửi cho đã cọc . Cách giải quyết duy nhất là ít tiếp xúc thì sẽ bị lôi ra bảo là bất hiếu, ăn cháo đá bát trong khi có bỏ éo đâu, đơn giản là vì mất 1 con chó biết nghe lời và biết nghe chửi.
Ai ở vs mẹ mình cũng chạy hết r, ba mình thì ko còn ở chung từ sớm. Nói chung mình vs ba thì khá ok, 2 người cũng hiểu nhau nên chả bao giờ có chuyện gì to. Nhưng ba mình có gđ rồi còn mẹ thì có 1 mình, bỏ thì thương và vương thì tội. 2 mấy năm lúc đéo nào đúng cũng phải nhịn nghe chửi.
Tiền mình tự làm, tích góp đủ để sống 3-4 năm đek cần đi làm nên mấy ai nhìn tít bớt cái kiểu lên giọng ăn bám thì chịu. Lương lậu vẫn có, thậm chí dư, biết mẹ chịu cực nên lâu lâu có lễ tết là mua quà ko nhỏ thì to về tặng. Nhưng đến lúc cọc thì vẫn chửi thôi .