Tôi không thấy câu đó chí lí hay không, vì tôi đã uống thuốc và khi đã uống thuốc thì sẽ như một người bình thường, mà người bình thường thì chưa chắc đã nhìn nhận mọi vấn đề chính xác.
Nếu tôi thấy câu đó nhảm nhí, tức có nghĩa là tôi cũng đã uống thuốc, như một người bình thường thì chủ quan nhận thức cũng là bình thường.
Việc fen uống thuốc hay chưa cũng không thể dựa hoàn toàn vào việc tôi thấy câu nói của fen như thế nào, vì nếu tôi đã uống thuốc mà lại vội vàng đưa ra nhận định thì không hẳn là chính xác.
Việc tôi thấy câu nói của fen thế nào xảy ra sau khi fen viết câu đó còn tùy thuộc vào tình trạng lúc đó tôi có uống thuốc hay không, nếu tôi và fen đều không uống thuốc thì người nói và người nghe đều nhận định trong vô thức, việc đó rất vô nghĩa.
Có nghĩa việc fen uống thuốc hay chưa thì ý kiến của tôi lúc chưa uống thuốc là vô nghĩa và lúc đã uống thuốc cũng chưa chắc đã chính xác.
Cũng có nghĩa việc tôi thấy fen nói câu đó như thế cũng chưa thể khiến tôi đưa ra nhận định chính xác dù là tôi đã uống thuốc hay chưa nên không thể tác động đến việc fen có uống thuốc hay chưa, tuy nhiên nếu fen chưa uống thuốc thì fen không thể nhận biết quá khứ mình có uống thuốc hay chưa, còn nếu fen đã uống thuốc thì fen đã nhớ khoảng thời gian bắt đầu từ khi fen uống thuốc, còn việc quá khứ trước lúc fen uống thuốc thì căn bản fen không thể nhớ.
Fen lúc chưa uống thuốc hay đã uống thuốc có nhận ra là tôi đã uống thuốc hay chưa uống thuốc nên lúc tôi chưa uống thuốc hay đã uống thuốc cũng không thể nhận ra là fen đã uống thuốc hay chưa uống thuốc.