Văn hoá khổ dâm nó vậy. Chứ hàng có bàn ghế đàng hoàng thiếu gì. Không chỉ việc ăn. Cứ phải chật chật vậy nó mới nổi tiếng, thế mới tài.
Tôi sống từ bé đến lớn ở đất Hà Nội, chỗ ở từ Bờ Hồ ra đến Láng cũng vài chục năm. Đi ăn số lần phải xếp hàng cũng khoảng 30- 40 lần thôi, chủ yếu là ở các quán sang chảnh như 4P Pizza, Gà Trống, Sen... Còn lại khoảng vài ngàn lần ăn uống chả xếp hàng gì cả, và tôi cũng hiếm khi phiền lòng vì thời gian xếp hàng đa phần cũng không quá 15 phút.
1. Để tôi giải thích cho mấy anh phóng khoáng nghe:
- Người Hà Nội có thói quen cầu kì về hương vị (gọi là sành ăn cũng được). Nghĩa là thế nào?
Sành ăn tức là bỏ thời gian, công sức, tiền bạc... hơn mức bình thường để thỏa mãn dạ dày.
Cái này có thể do văn hóa, do gen... nhưng một khi họ đã xác định được khẩu vị ưa thích thì họ rất trung thành, và kén quán. Họ cảm thấy ăn phở chỉ nên ăn ở chỗ này thì có đi xa hay ngồi đông một chút cũng không sao, quan trọng là hợp khẩu vị. Ví dụ như anh họ tôi nhà 3 đời sống ở phố Hàng Bè, nhà hơi nghèo nhưng thứ 7 chủ nhật nào cũng phải đủ món phở Bát Đàn, cà phê Nhân, bánh cuốn Hàng Gà...Có người chê là nghèo mà sành điệu. Biết làm sao được? Anh ấy đi ăn một mình, chả phải làm màu cho ai thấy cả. Quan trọng là thích, vậy thôi.
- Các quán ăn cũ đa phần là dạng gia truyền. Công thức thì họ giữ kín. Cũng có nơi bắt chước mà không giống được 100%. Mà với những người có vị giác cầu kì, họ có thể phân biệt được (tôi thì ko, tôi ăn quán nào cũng na ná). Đối với họ, sự khác biệt giữa các quán là rõ rệt. Vậy thì họ bỏ tiền bạc, thời gian để đổi lại khẩu vị mà họ cho là xứng đáng. Có gì sai? Tại sao các ông lại mua iPhone mà không mua Android?
- Giờ đất chật người đông. Nhà đâu có thể nới rộng được ra? Mà công thức đã là gia truyền, con cháu ko phải ai cũng muốn làm bếp. Vậy thì làm sao mở rộng ra mấy cơ sở mà phục vụ được? Khách đến mà đủ bàn chẳng lẽ phải đuổi đi, ai làm vậy? Nên phải xếp hàng hoặc phải ngồi đông. Ai ko đủ kiên nhẫn có thể tự rời đi. Có khó hiểu không?
- Xếp hàng hay "khổ dâm" cũng phổ biến trên thế giới (Mỹ, Nhật). Thậm chí tôi ở Canada đây, con phố Tàu có 2 quán: Phở Bằng và Phở Bắc. Phở Bắc dở hơn đương nhiên nhiều người ko vào. Phở Bằng quán cũng to đẹp, nhưng đông người cả Tây Tàu Việt. Muốn vào ăn mùa đông có khi phải xếp hàng dài bên ngoài chờ nửa tiếng dưới trời tuyết -10 độ. Vào ngồi ăn cóng mẹ nó tay chân. Người ta vẫn chờ (toàn dân phóng khoáng đấy nhé).
2. Còn về phần các ông: Khẩu vị dễ dãi, món ăn dạng nhậu là chính chẳng hạn. Ăn uống không cầu kì. Quán ăn lại nhiều. Có ai chê các ông không sành ăn không. Cho nên bớt trò soi mói đi.
Các ông đã tự nhận mình là phóng khoáng. Thì hãy cư xử sao cho xứng với 2 chữ phóng khoáng ấy.