Hãy kể 1 câu chuyện lạ hoặc kỳ ảo mà các thím được nghe ông,bố,... kể lại

Tầm 3 năm trước, mình canh xe ở trọ. Hôm đó 1h hơn mới lên lầu vào phòng ngủ. Thấy thằng phòng bên cạnh đi chỗ hành lang, mắt vô hồn. Mình chào nó mà nó không đáp lại. Sáng mai thì mấy người ở trọ nói nó nhảy lầu chết rồi. Rồi từ đó phòng của nó ai ở cũng chỉ tầm vài tháng là dọn phòng. Chỉ có riêng mấy thằng bạn đại học mình ở từ năm ngoái đến giờ. Mà cứ đến gần ngày giỗ nó là tụi bạn không ngủ được. Trời tháng 7 Sài Gòn nóng đổ lửa mà đứa nào cũng rét run, như có kiểu người ám. Hên tụi nó cũng gan to nên bị nhiều rồi quen.
 
Thầy tôi, tiến sĩ khoa A của một trường đại học kỹ thuật nổi tiếng phía Nam, thầy kể rằng có lần dạy ban đêm, đi qua căn phòng phòng tối om 30x nhà C... thì nghe tiếng người gọi lạnh lẽo, "thầy ơi, em đói, em khát lắm..." hoảng hồn thầy giật mình bỏ chạy luôn. Lúc đó là 9g tối mùa hè năm 2009. Đó là tâm sự của thầy tôi sau một lần nhậu, gặng hỏi thì thầy nói, từ lần đó thầy tin trên đời có... ma thật. :too_sad:

via theNEXTvoz for iPhone
Chỉ đơn giản là nghe giọng nói mà bỏ chạy thì tức là người ta là người sợ ma, sợ ma thì trước đấy đã tin là có ma thật, chứ ko phải là từ lần đấy mới tin.
Nếu là tôi thì tôi sẽ dòm lại cho thật kĩ xem có thằng nào trêu mình không, cho nó con 2 vào trán.
 
Thím nhầm , 700k thời đó hơn 1 chỉ vàng thôi , tôi nhớ k nhầm hồi đó phở là 1k5 , bún là 1k . Lương tháng trung bình như nhà thím phải thêm 3 con số 0 vào .
Bạn nhầm mới đúng, giá vàng năm 1997 tầm gần 500k 1 chỉ, mẹ mình mua cái dây 2,5 chỉ vàng 18k cộng cả tiền công làm hết 1tr, lương mẹ mình là giáo viên mười mấy năm thâm niên lúc đấy 1tr8.
Tất nhiên nếu có mang 10k đánh đề thì cũng là bình thường, đc 700k
 
Hic, mình đàn ông, gần 40 rồi, gái cái gì mà gái? Thấy ai viết đúng chính tả, hợp ngữ nghĩa cũng nghĩ là gái hết nhỉ?
Kể chuyện ông Nội. Không rõ mấy người am tường về địa lý thiên cơ j j đó như thế nào, chứ ông Nội mình tìm hiểu về địa lý, tử vi, cúng kiến đều qua sách vở cũ của Cụ cố để lại, ai nhờ nhiều lắm mới làm và làm thì làm ko công, ko rõ lấy lý do hoặc là thật khi từ chối thường hay nói xem giúp địa lý thì tạm đc, nhưng cũng hao tài của nhà tôi, chứ bấm độn xem quẻ nói trc tương lai thì tổn thọ và phải bớt lộc đời con cháu sau này lắm. Nói am tường thì có lẽ là nâng tầm quá, mỗi lần làm gì đó liên quan thường mang kính rồi ngồi lật dở kỹ càng cả đống sách cũ, loại sách dùng giấy dầu nâu vàng như kiểu giấy bao xi măng, gáy sách dán bằng nhựa đường hay gì đó đen đen, và được cột bằng dây dù. Nhiều sách lắm, toàn chữ Tàu, dò dẫm rồi lấy bút bi viết nội dung tiếng Việt ra 1 tờ lịch. Đó là hình dung thực tế của mình cách Ông làm rồi nhé :LOL: (Nói về số sách này thì mình dám chắc là vẫn còn, đầy đủ theo bộ thì mình ko chắc vì trc khi về quê Ông có công tác ĐH Văn Khoa, những năm 90 có bạn bè đồng nghiệp, nghiên cứu, học trò gì về quê chơi mà xin sách,xin đồ vật, Ông hay mềm lòng mà cho tặng , còn cả bể bằng đá trắng, dĩa tô cổ, đồng xu cổ, mấy cây đao, kiếm có vỏ gỗ, nghiên mực bút lông, gạt tàn, ấm trà...sau khi Ông mất thì hiện tại lưu giữ trong tủ ở điện thờ chính nhà thờ tộc tại TC, YK, YY, NĐ. Bạn nào xin bản scan ở trên thì mình nghĩ là đc,nào có dịp về quê chụp hình cho xem.)
Thời Cụ cố ruộng đất nhiều, sau CM cào bằng thì Cụ cố đồng ý xung công hết chỉ trừ khuôn viên nhà đất của Cụ cố đang ở và khu mộ tổ trên gò Cao gần làng Vàng là nhất quyết ko chịu hiến dù 1 gang (cũng nhờ ông Nội đi làm CM mà ở nhà ko bị đấu tố đánh đập ép uổng thẳng tay) . Nhưng chuyện đất đai đấu tố khục khoặc cả mấy chục năm trời đến tận những năm 80 lúc ông Nội về lại quê vẫn chưa dứt, rồi ông Nội xuống nước chịu thu nhỏ khu mộ tổ lại còn 1/4 để dồn điền đổi thửa làm cánh đồng canh tác, cắt khu vườn sau nhà để làm ao htx, đen hơn nữa là mềm lòng để bọn xã cắm 2 cây cột điện đôi góc phía Đông rìa đất mộ tổ. Sau vụ cúng kiến mấy nhà trong làng đc xây từ ván áo quan và cột đình thì dở sách ra xem, từ đó Ông hay buồn và day dứt vì biết đã bị chạm nhiều đến phong thuỷ đất cát trong nhà khi hiến vườn làm ao ngay sau, thêm 1 vài hộ dân xung quanh xây nhà đã phá đi nhiều trụ đá, bia đá, non bộ trong vườn và khu bìa đất cho dù trc khi mất Cụ cố dặn ko đc đụng chạm bất kỳ thứ gì nếu ko coi sách( vì thời đi CM, tư tưởng ông Nội khác rồi, ko còn coi trọng sách vở địa lý phong thuỷ) Ông day dứt rồi mày mò tìm hiểu mãi tới 89 mới cúng xin âm dương chán chê rồi tải đá xanh về kè bờ ao sau nhà, xong xây bệ đặt 2 con rùa đá quay ra hướng ao htx, phía trong trồng tre ngà, xem như phần từ hàng tre ra tới ao ko còn là đất nhà mình nữa. Trên khu mộ tổ thì cho đào phần đất chôn 2 cột điện đôi ngang mặt ruộng, phía trong làm đài vọng nguyệt, hồ sen khá tốn kém mà chẳng mấy ai khùng ra đó ngồi ngắm, trồng thêm duy nhất 1 cây đại(cây sứ) hoa đỏ gần hết đất phía hướng Tây, dịch lư hương chính bằng đá qua 3 4m gì đấy so với vị trí cũ. Sau đó hơn năm thì mọi thứ ổn. Biểu giải thích những gì Ông làm thì mình chịu. Mỗi lần về quê Bố Mẹ mình hay các Bác thường chỉ từng bia đá, hàng cây rồi kể về ngày xưa của Ông và lý do Ông làm, còn năm 89 thì mình đc 5t, ton hót đi theo chầu chực oản xôi nên tận mắt chứng kiến.
Lười viết nên kể vắn tắt nốt những chuyện sau:
-Ông coi sao đó biết trc con cái lấy vợ tuổi gì, lấy vào năm nào, sinh mấy con, trai gái đều trúng phóc, Ông ghi ra giấy, ai giữ đc thì đối chiếu, Ông ko bao giờ nói lại.
-Ông đi đầu trong công tác tận dụng vật liệu tháo dỡ đình chùa sau CMV Hoá nên dùng nhiều cột đình về xây nhà, 3 ngày liền nằm mơ cùng 1 giấc mơ đi ra vườn thấy tượng rùa đá nhắm mắt, lần 1 dắt 1 bé gái, lần 2 đi 1 mình Ông, lần 3 thấy Bố mình. Năm 88 chị đầu mình mất, năm 98 Ông mất, năm 2008 Bố mình mất. Chị đầu chưa sinh ra Ông đã lên chùa xin gởi chị, mà đẻ ra Bố mình ko chịu cho Ông đưa ra chùa, đc 7 năm thì mất tại cầu ao htx có 2 con rùa quay ra đó. Bố mình buồn trách móc Ông bấm số này kia, Ông bảo ko ngại tổn thọ bày cách giữ con mà ko nghe, Bố nổi sùng lên lấy búa tạ ra đập đầu rùa đá, miệng nói mỗi khi xuống tay : Này thì bói này, này thì tin này. Ông chỉ buồn rầu đứng nhìn. Trước lúc Ông mất 1 tuần, tự nhiên vết thương thời chiến tranh hành chân đi cà nhắc mà cứ đi bộ ra bưu điện xã 2 3 lần,gọi vô trong Nam cho tất cả các con: Thầy nhớ các cháu, cho chúng nó về chơi. 2 Bác cho anh chị về chơi, riêng Bố mình thì ko. Đc 1 tuần anh chị chuẩn bị bắt tàu đi vào Nam thì Ông ngủ ko dậy nữa. Cả nhà về chịu tang, Bố ko khóc, cứ lầm lỳ, trc ngày đi ra thắp hương rùa đá phía sau. Suốt 9 năm Mẹ mình giỗ Ông sao Bố ko quản, riêng năm Bố mất lại đòi cúng giỗ cho Ông. Trc khi Bố mình mất vài ngày, Mẹ mình nằm mơ Ông về hỏi giấy tờ đâu? Mẹ mình tưởng làm giỗ chưa trọn, đi xem bói, bà bói bảo ko có gì. Lúc về nhà Bố hỏi đi đâu về vậy, Mẹ ko dám chối là đi coi bói, Bố bảo: chưa chừa à mà bói vs toán. Đc mấy hôm cũng ngủ ko dậy luôn. Sau đi khai tử ngoài Phường, lục trong mớ giấy tờ có tờ lịch Ông viết cho Bố, có dòng Mậu Thân-Bính Thìn-Mậu Tý gạch chân.
Ông cũng lấy ván gỗ áo quan về làm cửa bếp, đêm trên mái bếp cứ rầm rập tiếng chân người đi, Ông lấy gạo muối 7h tối ném tứa lưa lên mái bếp, miệng khấn nôm gì đấy, chiều tối hôm sau cúng oản, xôi, cháo đậu rồi lấy 1 tảng đá xanh sân chùa chẻ làm 2, đục lỗ trũng chôn làm bản lề cửa bếp.
-Mình sinh được 3 tháng, khóc dã đề, Ông lấy giấy vẽ chữ Tàu lên, xong lấy dao đẽo 4 chân giường mỗi chân 1 mảnh gỗ, gói vô lá bùa, chẳng biết làm gì nữa, sau ko khóc nữa, nghe Mẹ kể vậy.
-Biết trước em trai ông Nội té xong liệt giường gần 2 tháng rồi mất, Ông biểu lên nhà con ở tx Ninh Bình tháng sau hãy về, mà ông nội chú ko nghe.
-Ngày bốc mộ Ông, các Bác ko biết coi sách của Ông nên đi coi thầy tận trong Bình Lục HN, thầy bày 3h sáng bốc, Bố biểu nửa đêm tháng 11 rét mướt ai chịu nổi, 5h sáng hãy cải táng. Bác cả ko nghe, đêm hôm trc Bác cả nằm mơ Ông về, đứng quay lưng 2 tay chắp sau đít nhìn mặt trời ko nói gì. Nhưng nhất nhất theo lời thầy 3h sáng cúng kiến rồi cải táng. Đào tới đâu, nước dâng tới đó, chật vật hơn 4h sáng mới tới quan tài. Bố vs mấy người lên sau, hun rơm đốt đuốc mù mịt, mấy người kia bốc mộ lên vẫn thấy gân, đòi ngồi lóc, lại còn thiếu cốt. Bố bảo thôi để tôi lóc, tội Ông đau, vừa nhúng vô thau rượu chuẩn bị lóc thì gân rời ra, xương cốt được tìm đầy đủ luôn. Đúng lúc hơn 5h sáng 1 chút. Sau vụ đó Bác ko ỷ thế huynh trưởng nữa, tự nhiên đầm tính, thu xếp nhà cửa trong Nam rồi ra trông coi nhà thờ tộc.
-Trước 2đêm Bố mình mất, tự nhiên đang làm xa nhà, ko ngủ được, bt có mấy khi gọi di động, Bố Mẹ xài chung đt, mình mà nhắn kiểu gì Mẹ cũng nhắn lại. Đêm đó nhắn tin hỏi han, kể lể này kia ko thấy Mẹ nhắn lại. Sau đám tang Mẹ kể Bố đọc tn đt xong ra ban công hút thuốc rồi vào. Đêm hôm sau thì Bố ngủ ko dậy nữa. Về tới nhà chịu tang thì đã niệm xong, vừa vứt cái balo xuống thì tờ bùa phủ mặt Bố mình bị gió nâng lên khiến mình thấy mặt, họ trang điểm trắng bệch, môi tô son màu cam. Xót xa quá vỡ oà lên khóc. Đám xong đi làm tiếp đến 49 ngày thì về cúng 49 ngày, tự nhiên trằn trọc mãi ko ngủ đc. Cứ thấy tủi thân rồi rơm rớm nước mắt. Dưới nhà nghe tiếng Mẹ ho sặc sụa, chạy xuống thì Mẹ biểu: Bố mày vừa về, Mẹ ngủ lơ mơ thấy dáng ổng nhẹ nhàng đi vô dù cửa đóng, ổng đứng nhìn Mẹ xong quay đi ra. Lúc mình xuống, nghe phòng Mẹ mùi thúi thúi, được 1 lúc thì hết. Nghe thì nghe thế thôi, chứ ko tin lắm, nghĩ Mẹ nhớ thương rồi mộng mị, nhưng còn mùi hổi thì ko giải thích đc. Hơn tiếng sau mình lên lại phòng nghỉ tiếp, vẫn trằn trọc và chảy nước mắt, cảm giác cứ buồn lắm. Thế rồi 3h sáng ra cầu thang hút thuốc, tại giếng trời vẫn mở. Thì thấy con đom đóm ko nháy, cứ bay từ từ lên tới tấm kiếng đậy giếng trời, rồi đậu mãi ở đó. Mình ngồi nhìn lên rồi tuy đàn ông nhưng lại bật khóc nức nở, Mẹ mình nghe thấy dậy bật đèn hỏi thì mình im im vô phòng ngủ tiếp. Hôm sau cũng chẳng bàn tán gì vs Mẹ luôn. Truyện nghe mùi hôi 1 lát trong phòng, và thấy con đom đóm ko nháy là 100% mình thấy, và cũng ko biết giải thích sao.
Nhà ông nội bác ở ngã ba hay có đường đâm vào đúng không?
 
Chuyện dưới đây là mình đọc được, viết lại cho mọi người tiện theo dõi.

Mình từng có lần được nghe một bác bộ đội từng lái xe trên đường Trường Sơn kể lại rằng trong một chuyến chở hàng vào chiến trường, bác này đã bắt gặp một chuyện lạ. Một đêm nọ, lúc đang lái xe trong rừng phía tây tỉnh Quảng Bình phần giáp biên giới Lào, đang thong thả cầm lái bác chợt nhìn thấy bên đường ..ngấp nghé một bóng người rất cao lớn. Hoảng hồn bác tưởng biệt kích Mỹ nên cho xe phanh gấp rồi vớ lấy khẩu súng trường đã lên đạn chực đưa lên ngắm bắn. Nhưng khi nhìn kỹ lại bác ấy thấy người ở phía trước không phải ngụy trang mà là trên người toàn lông rất dài, đang đứng nghiêng nghiêng nhìn bác... Biết là sợ nhưng bác vẫn cho xe chạy chậm từ từ tiến lại để dò xét. Sau khi nhìn lại thật kỹ thì hóa ra đó là một sinh vật giống người, thuộc giống đực, toàn thân lông lá với đôi tay dài. Thấy xe đến gần, 'người đó' bất ngờ quay mặt bỏ chạy thình thịch rồi nhảy vọt lên vách ta luy dương trốn biệt vào rừng.

Theo bác ấy kể, vách taluy cao chừng 3m mà cái con hình người đó nhảy lên phát một. Khi về đơn vị bác mới đem chuyện này kể lại cho anh em cùng đơn vị nghe, nhưng bất ngờ hơn là mọi người đều tỏ ra thản nhiên, bảo là 'Đười Ươi' tò mò ra nhìn xe thôi có gì đâu. Chứng tỏ không chỉ một mình bác này gặp, và chuyện này khá thường xuyên ở đây. Nhưng mẹ mình khi biết chuyện thì nói đó có thể là Pì Coong Cói, vì mẹ mình là dược sỹ, trong một lần đi tìm thuốc trên Sơn La đồng bào Thái có dặn mẹ mình phải thật cẩn thận khi vào rừng vì ở đấy có giống người rừng. Họ tả lại y chang bác kia kể...
 
Chỉ đơn giản là nghe giọng nói mà bỏ chạy thì tức là người ta là người sợ ma, sợ ma thì trước đấy đã tin là có ma thật, chứ ko phải là từ lần đấy mới tin.
Nếu là tôi thì tôi sẽ dòm lại cho thật kĩ xem có thằng nào trêu mình không, cho nó con 2 vào trán.
Căn phòng tối om, khoá trong, khoá ngoài hết rồi giờ đó ai làm gì ở đó mà trêu?? Ông thầy cũng tỉnh chứ đâu phải gà rù đâu??

via theNEXTvoz for iPhone
 
Tôi cũng đc nghe mẹ kể về cái này và họ hàng cũng xác nhận. Chuyện là nhà tôi ở vùng biển, hồi đó chị cả của mẹ đi lấy chồng gần nhà là ngư dân. Cũng đi bắt ghẹ và có được bắt được 1 con mà cái yếm của nó cũng có hình một toà tháp mặc dù nghe là nhìn ko nét lắm mờ mờ như kiểu lẫn sương ảnh đó. Nhưng điều đặc biệt là cái yếm của nó sáng màu rất đẹp như kiểu rực rỡ luôn và lúc bắt để chung các con ghẹ khác thì chúng nó tụ lại 1 chỗ tránh xa con ghẹ đấy luôn. Hồi đó có đem lên nhà ông bà ngoại t và đc khuyên là đem đi thả. Vì ko rùm beng nên chỉ có ông bà + các bác + mấy nhà hàng xóm gần đó và mấy người đi đánh cá chung với ck bác cả là nhìn thấy. Ai cũng xác nhận về hình ảnh đó luôn. T ko nghĩ là có chuyện tương tự đến khi đọc đến cái thread này.
có khi nào mấy con ghẹ đó là sứ giả của vương quốc dưới đáy biển k nhỉ? kiểu atlantis ấy
 
Chuyện dưới đây là mình đọc được, viết lại cho mọi người tiện theo dõi.

Mình từng có lần được nghe một bác bộ đội từng lái xe trên đường Trường Sơn kể lại rằng trong một chuyến chở hàng vào chiến trường, bác này đã bắt gặp một chuyện lạ. Một đêm nọ, lúc đang lái xe trong rừng phía tây tỉnh Quảng Bình phần giáp biên giới Lào, đang thong thả cầm lái bác chợt nhìn thấy bên đường ..ngấp nghé một bóng người rất cao lớn. Hoảng hồn bác tưởng biệt kích Mỹ nên cho xe phanh gấp rồi vớ lấy khẩu súng trường đã lên đạn chực đưa lên ngắm bắn. Nhưng khi nhìn kỹ lại bác ấy thấy người ở phía trước không phải ngụy trang mà là trên người toàn lông rất dài, đang đứng nghiêng nghiêng nhìn bác... Biết là sợ nhưng bác vẫn cho xe chạy chậm từ từ tiến lại để dò xét. Sau khi nhìn lại thật kỹ thì hóa ra đó là một sinh vật giống người, thuộc giống đực, toàn thân lông lá với đôi tay dài. Thấy xe đến gần, 'người đó' bất ngờ quay mặt bỏ chạy thình thịch rồi nhảy vọt lên vách ta luy dương trốn biệt vào rừng.

Theo bác ấy kể, vách taluy cao chừng 3m mà cái con hình người đó nhảy lên phát một. Khi về đơn vị bác mới đem chuyện này kể lại cho anh em cùng đơn vị nghe, nhưng bất ngờ hơn là mọi người đều tỏ ra thản nhiên, bảo là 'Đười Ươi' tò mò ra nhìn xe thôi có gì đâu. Chứng tỏ không chỉ một mình bác này gặp, và chuyện này khá thường xuyên ở đây. Nhưng mẹ mình khi biết chuyện thì nói đó có thể là Pì Coong Cói, vì mẹ mình là dược sỹ, trong một lần đi tìm thuốc trên Sơn La đồng bào Thái có dặn mẹ mình phải thật cẩn thận khi vào rừng vì ở đấy có giống người rừng. Họ tả lại y chang bác kia kể...
bác có nghe mẹ bác nói Pì Coong Cói là gì k, kể nghe đi bác :beauty:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Đánh dấu
hnecfgz.gif
 
:doubt: Chuyện của tôi thấy góp vui được không.

Có lần tôi chơi gái, và có đeo bao. Đại loại là con card của tôi lúc nào cũng nằm trong âm đạo.

Đến lúc tôi bắn xối xả xong rút ra thì ếu thấy bao nữa. Thế là tôi với con ghệ móc gần chết để kiếm cái bao nhưng k thấy. Định bụng đi bv rồi. Gấp chăn màn chuẩn bị lên đường thì thấy nó nằm trên nệm.
 
chuyện này trước em type trên voz tân rồi, nay type lại.
Bà nội em trước làm giao liên, có kể, có lần đi với tiểu đội qua suối thì dừng lại ven bờ câu cá nấu ăn, câu xong cá thì tiện tháy khúc gỗ to vắt qua suối nên nội em láy làm thớt kê cá lên mần luôn, mà chặt xuống khúc gỗ 1 cái là tháy máu chảy ra và tháy cục cựa, nội sợ quá la lên máy chú chạy đi coi thì đó là 1 con rắn khổng lồ, nó nằm vắt qua suối, xong nội kể là máy chú thảy lựu đạn nổ chết nó.
Bà nội em là chiến sĩ, rất nghiêm túc nên em tin nội em không nói xạo
"Bà mẹ nó, đang tắm dưới suối tự nhiên bị chém xong ăn lựu đạn chết luôn"
 
Thấy chạy nhanh , đã bóp còi còn cố băng qua thì không chửi ngu được à . T ngu ( đã tự nhận mới mua xe nên trẩu ) còn thằng băng còn ngu hơn ( thấy xe đang chạy nhanh còn cố từ lề đường bên này, phóng qua bên kia cho được ). Tự mình coi rẻ mạng sống của bản thân thôi
Tốc độ nhận thức và phản xạ của thần kinh con người khoảng 1,5 giây. Người trung niên có tuổi nữa thì chắc được 2 giây thôi, ông chạy nhanh thế người ta chưa kịp nhận thức gì đâu ông ơi nói gì phản ứng.
 
Xưa phố ít đèn, nhiều cây. Dân đi chợ sớm ở phố thi thoảng lại truyền tai, dọa dẫm lũ trẻ về việc nhìn thấy có người ngồi trên mấy cái cây xà cừ ở giữa phố Kim Mã.
Về sợ sệt hỏi bà nội thì bà bảo, có đấy, đi qua đừng chửi bậy là được. Hỏi bà ở chỗ nào hả bà thì bà bảo chỗ nào cũng có 😑
Bẵng đi thì cũng chẳng để ý, cho đến đợt Tiger Cup 1998 thì phố mình tai nạn lia lịa. Đua xe ấy, với 2 vụ đâm thẳng con Toyota cá mập vào cái cây mọc lấn ra gần đèn đỏ Kim Mã-Núi Trúc, cách nhau có mấy ngày và kì lạ là đều đâm vào một cây, cùng một vệt kiểu phanh ở đấy :scary:
Còn dân đua thì chết kha khá trên phố, đủ lí do nhưng chỉ tập chung từ phố Trần Huy Liệu - điểm buýt UBND phường bây giờ. Thời đấy chim cú lợn nhiều, bọn nó bay từ bên đại sứ quán Thụy Điển sang bên hàng xà cừ và cứ kêu éc éc suốt.
***
Thời của mình ăn uống lung tung vẫn chả đau bụng, nhiều bệnh như bây giờ. Thời đấy có lập bản đồ hoa quả khắp quanh khu sống, giờ thi thoảng vẫn cười một mình vì đi qua mấy khu đó, cười vì ngày xưa vui vẻ biết bao, cười vì mình đã có một tuổi thơ đầy ắp chiến tích.
Khu tập thể giảng võ gần B6 bây giờ có 1 khoảng sân rộng, có một cây đa quả rất sai. Các bác biết đấy, tuổi trẻ chưa trải sự đời thì biết sợ là cái đếch gì, ông bà hay dặn "cây gạo có ma, cây đa có thần" nhưng khi đứng trước thứ quả tím tím, ngọt lịm thì sao mà cưỡng được.
Hôm đấy đi với 5 đứa nữa, đúng mùa quả chín nên sướng lắm. Que thì không có nên phải trèo lên, du cành cho rụng quả, bọn dưới nhặt thôi. Có thằng trèo trước xong mới đến mình, cây đa ấy gốc to, rễ nhiều và cành nhiều quả nó vặn xoắn với 1 cành khác, tạo một cái hốc nhỏ giữa hai thân cành, mình trèo đến nửa cây nhờ bám vào mấy cái rễ mà leo lên thôi.
Đang thò tay bám vào cái hốc đấy thì chạm tay với thứ cũng mềm mềm, ấm ấm. Mình lại tưởng tay thằng trèo trước nên có hắng giọng hỏi "mày để tay ra chỗ khác tao còn bám" thì có tiếng đáp là "biết rồi" rồi tự nhiên nó lại nắm chặt phần cánh tay mình suýt thì ngã.
May bám được nên cũng có chửi bậy mấy câu, đứa bên kia đang nắm tay mình nó bỏ ra, xong có tiếng càu nhàu không rõ nghĩa lắm đáp lại. Mình lại du ra cành mà đạp quả, kệ m* thằng kia trên cây.
Du chắc cũng được nhiều rồi thì nhảy xuống xem kết quả, gặp thằng trèo trước đang lom khom nhặt quả với mấy thằng kia thì mình thấy lạ, nó trèo trước tức là phải ở trên cây chứ sao lại ở dưới vì mình đứng chắn chỗ trèo lên, nếu nó xuống thì phải gặp mình chứ?
Bọn dưới cũng bảo là sao trên cây mày chửi lắm thế, thằng kia nó leo lên xong đu rễ xuống trước mày rồi cơ mà?
😱
 
Đang thò tay bám vào cái hốc đấy thì chạm tay với thứ cũng mềm mềm, ấm ấm. Mình lại tưởng tay thằng trèo trước nên có hắng giọng hỏi "mày để tay ra chỗ khác tao còn bám" thì có tiếng đáp là "biết rồi" rồi tự nhiên nó lại nắm chặt phần cánh tay mình suýt thì ngã.
May bám được nên cũng có chửi bậy mấy câu, đứa bên kia đang nắm tay mình nó bỏ ra, xong có tiếng càu nhàu không rõ nghĩa lắm đáp lại. Mình lại du ra cành mà đạp quả, kệ m* thằng kia trên cây.

Bọn dưới cũng bảo là sao trên cây mày chửi lắm thế, thằng kia nó leo lên xong đu rễ xuống trước mày rồi cơ mà?
😱
Lúc ấy chắc bạn học sinh ngoan nhỉ.
Hồi học sinh mà gặp vụ này tôi sẽ buột miệng " D.m rờ con card, bỏ ra cho tao leo"
Ko biết nói xong, nó có bảo " card đâu cho tao xem" thì thốn lắm.
:big_smile::beauty:
 
Back
Top