hippoppo
Senior Member
kể thím nghe. Hồi trước em cũng y chang như thím, cũng bị quản thúc, làm con cưng của ba mẹ. Riết em cũng muốn tự quăng mình ra xã hội, tự lớn để tự thử thách bản thân. Bây giờ có 1 cách này, là cách em đã tự thực hiện, thím áp dụng thử xem.Ở chung nhiều cái nó khố lắm thím à. Các thím từ bé được tự lập (bố mẹ ít gò vào khuôn khổ) thì nói sao chả được. Cái vụ nấu ăn em vừa nói ở post bên trên đấy. Còn vụ dọn dẹp thì càng không tưởng, em thì cơ bản cũng ngăn nắp rồi, còn cần gì là em chưa kịp làm cô giúp việc và mẹ đã làm cả rồi. Tiền thì em cũng nói ở trên em làm lương 15 triệu rồi mà bác.
Vậy nên em mới suy nghĩ bước đầu tiên phải ra riêng ở trọ để có áp lực cho bản thân phải tự hoạch định mọi thứ.
Cơ bản thím đã có 1 nền tảng tốt, đó là kiến thức, nói thật em cảm giác thím học khá giỏi (giống em hihi), làm được việc. Thế thì thím hãy tận dụng nền tảng này, apply 1 công việc, hoặc 1 khóa học, ở nước ngoài xem sao. Nếu xong xuôi, coi như mình có 1 cái cớ, để đi ra ngoài, mà không phải làm căng quá lên với ba mẹ, lại khiến ba mẹ an tâm vì con mình có 1 suất du học/làm việc ở nước ngoài. Từ đó, từng bước mình sẽ trưởng thành thôi.
Đến giờ, em đã ở nước ngoài 6 năm rùi. Ba mẹ vẫn gọi điện hỏi thăm đều đều, nhưng cũng chỉ là hỏi thôi, còn những cái khác, mình tự quyết, ba mẹ cũng ko cản, ví dụ như chuyện tình cảm chẳng hạn. Hồi trước ba mẹ em không thích người iu em cho lắm, nhưng khi nghe e nói em về nước ra mắt gia đình bên đó, 1 phần là để tìm hiểu nết ăn ở bên nhà họ, xem mình có phù hợp không, thì ba mẹ cũng ko cản, chỉ bảo là sang đó thì để ý này kia phụ giúp người ta thôi.