[Hồi ký nữ tù] Đánh mất thanh xuân.

Chap 3: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-19#post-8190917

Chap 4: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-22#post-8208618
Chap 5: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-26#post-8247747
Chap 6: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-28#post-8274860
Chap 7: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-28#post-8298942
Chap 8: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-30#post-8349406
Chap 9: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-35#post-8525503
Chap 1.
Chào mọi người! Đắn đo, ấp ủ bao ngày nay mới đủ dũng khí để lập thread để kể về câu chuyện của đời mình. Câu chuyện tù tội vốn cũng chẳng hay ho gì cho lắm nhưng muốn chia sẻ với mọi người để nhẹ lòng và cũng mong đừng ai lạc lối như mình. Đừng để thanh xuân bị đốt cháy ở trong Hỏa Lò.

Cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả. Thôi kể về 3 tháng tạm giam ở cơ sở đã. Trước hết mình xin nói qua về hoàn cảnh của mình chút. Mình là nữ, xuất thân ở 1 vùng quê nghèo ngoại tỉnh. Là con gái út trong nhà, bên trên có 2 anh trai nữa. Nhà mình thì bên dòng tộc họ nội thì từ đời cha mình về trước thì đúng kiểu thuần lương phúc thiện, còn bên ngoại thì giàu truyền thống giang hồ, đúng kiểu 3 đời giang hồ, đến đời anh em họ của mình vẫn giang hồ tiếp, cô dì chú bác bên ngoại thì phần lớn là ăn cơm tù nhiều hơn cơm nhà, làm các nghề xã hội. Tuổi thơ của mình cũng khá êm đẹp như đồng trang cùng lứa của mình nhưng mình thì sướng hơn nhiều, rất nhiều so với bọn trẻ trong làng, ăn ngon mặc đẹp, sài đồ đắt tiền, (có hẳn váy mặc đó, trong khi bọn trẻ cùng lứa vẫn mặc quần áo thủng đít) và được cha mẹ đầu tư học hành rất tốt, có hẳn gia sư về dạy riêng luôn. Hồi đó ngoan lắm, tuy không "ngoan nhất lớp, giỏi nhất trường" nhưng lúc nào cũng được trong top lớp cả, thầy yêu bạn mến, là niềm tự hào của cha mẹ, là tấm gương sáng được nhắc tới thường xuyên mỗi khi hàng xóm đánh chửi con cái vì tội "học dốt" . Hồi bé ngây thơ cũng chẳng biết vì sao mà cha mẹ mình lại nhiều tiền đến vậy. Cho đến khi lớn dần thì mình cũng lờ mờ nhận ra, rồi năm mình lớp 7 thì có biến cố lớn xảy ra với gia đình mình là tự nhiên công an ập vào nhà và bắt cha mẹ mình, mẹ mình bị kết án 22 năm tù vì buôn bán ma túy, còn cha mình thì không sao, mẹ mình gánh hết. Từ ngày mẹ mình vào trại thì cha mình vẫn lo toan được cho cả nhà, cũng chẳng dấu gì, cha mình cũng dân anh chị trong cái tỉnh mình, từng vào tù 1 lần, và toàn đánh bạc xuyên tỉnh, mọi thứ cũng khác gì so với trước, mọi thứ mình vẫn được chu cấp đầy đủ. Bọn bạn cùng làng hay bạn học cũng không có dám chọc ghẹo hay nói gì mình vì chúng nó sợ mấy ông anh của mình lắm. Nhưng mình thì lại học hành sa sút dần, bắt đầu lên cấp 3, cũng cố gắng thi đỗ được vào cái trường bán công lập ở vùng, thời đó cũng là cái thời internet bắt đầu thịnh hành, bắt đầu có audition, yahoo, blog. Học so với đám bạn cũng không kém lắm, đủ điểm lên lớp, và làm trùm của trường, cái lứa 9x đời đầu con gái bắt đầu nổi loạn lắm, bắt đầu đánh nhau nhiều để thể hiện. Mình thì chỉ có đi đánh người chứ chưa bị đánh lại bao giờ. Rồi xong cấp 3 thì mình cũng thi được vào 1 cao đẳng kế toán để học, học được đến năm 2 thì mình nghỉ do ham chơi. Xong tiếp 1 biến cố nữa xảy ra là cha mình cũng bị bắt vì cầm đầu đường dây đánh bạc liên tỉnh, nhưng bị có 5 năm, còn 2 anh trai cũng bị đi luôn, anh cả bị bắt vì bảo kê rồi đánh lộn, còn anh hai thì bị bắt vì sử dụng ma túy trái phép và tàng trữ vũ khí quân dụng. Mình cũng sa đọa từ đó, và nay đây mai đó, sống nhờ cùng anh chị họ rồi bạn bè trong làng mình. Làng mình cũng có mấy đứa em trai là em họ, cũng là dân xã hội, mấy đứa đó thì làm nghề chăn dắt gái. Mình thì chỉ chơi bời thôi chứ cũng ko có ma túy gì nhá, chỉ chơi đá cho vui thôi, và chơi game chứ không nghiện đá hẳn.

Sau 2 năm thì hết tiền, đúng vào ngày sinh nhật mình, nghĩ ngây thơ thế nào mà 2 đứa bạn rủ đi cướp để mua quà, làm quà sinh nhật cho mình, mình ngáo ngáo nên cũng liều đi luôn, đó chắc là quyết định sai lầm nhất đời mình, và món quà sinh nhật tồi tệ nhất đời mà mình nhận được, thế là mình và 2 đứa bạn, 1 trai 1 gái sau 1 hồi tính toán và rủ nhau đi cướp xe taxi. Đó cũng là lần đầu tiên mình đi cướp luôn, lúc đi có bàn nhau là chỉ cướp thôi chứ ko làm gì người ta cả. Nhưng thằng đi cùng mình có kề dao và đâm vào mạn sườn của anh lái taxi, anh đó rút chìa khóa ra và chạy được, thế là cả 3 đứa bị dân và công an tóm ngay trong ngày hôm đó.

Và thế là quãng đời tăm tối bắt đầu. Lúc mình bị bắt khoảng 10h đêm và giải về trại lúc 11h đêm nên bị tống luôn vào buồng chứ chưa hỏi cung. Lúc đó cả ngày chưa ăn uống gì, đói lả người, nhưng chẳng thấy đói, cũng chẳng thấy sợ mà như đứa mất hồn, cảm giác đây chỉ là giấc mơ thôi chứ không dám tin nó là sự thật, là mình bị bắt.

Bước vào cánh cửa sắt đầu tiên, có 1 quản giáo nữ đi kèm, phòng này là phòng chứa đồ dùng của phạm nhân, người ta bắt lột đồ hết ra, đến cái gọng áo lót cũng phải lột ra, chỉ để nguyên bộ quần áo ngoài, và tư trang mọi thứ đều phải lột hết ra để lại. Mình thì lúc đó chẳng có gì, 1 chiếc điện thoại cục gạch tài khoản còn 0 đồng, vài đồng tiền lẻ đủ để ăn sáng và 1 sợi dây chuyền vàng nhỏ mà mẹ mình mua tặng làm quà từ bé, và 1 chiếc nhẫn bạc của mối tình đầu tặng, 2 cái đó thì có giá trị nhưng mình có túng quẫn đến đâu chứ nhất quyết không chịu cầm cố bao giờ cả.

Rồi tới cửa thứ 2 kín mít mới là dành cho phạm nhân ở. Có 1 cửa sổ nhỏ cho bọn tù bên trong nhìn ra, nhưng tất nhiên là chỉ nhìn được hành lang và phạm nhân mới chuẩn bị vào buồng chứ ko nhìn ra ngoài trời được, cái cảm giác đó đúng kiểu chuẩn bị vào hang cọp vì nó tối thui, không đèn điện gì hết. Phải nói là người thiết kế tù giam cũng rất tài tình, ngoài tác dụng giam giữ ra còn giam luôn cái tinh thần của phạm nhân, áp lực tâm lý rất nặng. Những thứ tươi đẹp ngoài kia, trời xanh, nắng vàng, những vì sao sáng, hay ánh trăng.. tương lai tươi đẹp, sự ấm áp... là thứ bên ngoài bức tường, là thứ xa xỉ, phạm nhân bên trong sẽ không bao giờ thấy đươc. Khi quản ngục chuẩn bị mở cửa thì thấy dùng thanh sắt gõ mạnh vào cửa đó rồi nói với 1 cái giọng chán nản vào trong cho bọn phạm nhân bên trong nghe thấy mà chuẩn bị: “ có lính mới làm nhẹ nhẹ tay thôi". Cũng không biết đó là lời cảnh cáo không được làm gì phạm nhân mới hay là lời khích lệ của mấy anh ấy nữa luôn.

Rồi cửa phòng mình mở ra, quản giáo đưa mình vào bên trong buồng giam và hất vào phòng, vào thì thấy rộng khoảng mấy mét vuông, có cái rãnh ngay chỗ cửa đủ để 3-4 người đứng xếp hàng dọc, tất cả cúi đầu hô " dạ c chào cán bộ". Sau đó quản giáo liếc nhìn 1 lúc rồi quay ngoắt đi.
Khi cánh cửa đóng lại thì mình đứng dưới sàn bê tông lạnh toát đầu óc vẫn mông lung lắm, lúc đó cứ vẫn đang cố lừa dối mình đây là giấc mơ thôi, tỉnh dậy là sẽ hết, cơ bản tại mấy hôm trước mình có đập đá và mấy hôm rồi không ngủ, đầu óc lúc đó không có 1 chút gì là tỉnh táo. Có 1 con khoảng 40 tuổi, người gầy quắt, môi thâm, mắt thâm quầng tóc ngắn, da tái nhợt đứng trên sàn cũng là nơi nằm ngủ bằng bê tông, nó được gọi là buồng trưởng vì nó ở đó lâu nhất, kiểu như sống lâu thì lên lão làng ấy ( sau này khi lên trại lớn thì ko phải lâu nhất mới là buồng trưởng nhé, lúc đó cái cơ chế nó khác rồi ). Con đó nó bẻ tay vặn cổ, vặn tay kêu rắc rắc đúng kiểu võ sĩ trước khi ra đài, khởi động tay chân và cũng là khiêu khích, dằn mặt đổi thủ để lấy thế thượng phong đó, nó hổ báo định vào ăn vã mình luôn, lúc đó mình ko thèm để ý tới nó mà thứ mình để ý chính là trước mặt mình là 1 sàn bê tông đủ cho 3 người nằm, bên tay trái của mình tính từ phía ngoài vào cách có mấy bước chân là nhà vệ sinh, rất là thông thoáng luôn khi mà cứ tưởng tượng là ai ở đó đi vệ sinh hay tắm rửa cởi quần áo thì bên ngoài cũng nhìn thấy hết, bên cạnh là một cái bể chứa nước có chiều cao 5 gang tay và 1 cái gáo nhựa.

Cứ tưởng nó ăn vã mình luôn, nhưng không hiểu sao nó lại hỏi chuyện mình chứ. Con trưởng buồng trợn mắt với mình. Bọn tù này nhìn đứa nào đứa ấy nhợt nhạt, không có sức sống do thiếu ánh nắng, bọn này cũng tội lặt vặt nên ở đây tạm giam vài tháng thôi chứ bên ngoài cũng chẳng phải dân anh chị số mà gì cả, mình cảm nhận chỉ là bọn ong ve. Mình thì bên ngoài tiếp xúc với nhiều dân anh chị đúng nghĩa rồi nên nhìn cái cách nó cố tỏ ra đàn chị là thấy lố rồi.

- Ê con đũy này có vẻ ghê nhỉ? Mắt chó à mà vào buồng ko chào ai mà ngủ luôn? Án gì?
Mình quắc mắt nhìn nó và nói mỗi câu: "Cướp, giết người"!

Xong mình không đợi nó hỏi gì nữa mà mình phi lên trên cái được gọi là chỗ ngủ, cũng ko thấy cái chiếu hay gối chăn gì, bọn kia nó vơ hết rồi, lúc này chỉ muốn nhắm mắt vào và nghĩ rằng mở mắt ra và đó chỉ là 1 ác mộng thôi. Con kia nó ko dám làm gì mình vì đơn giản lúc đó cái giọng của mình cũng khiến nó không dám làm luật buồng. Mình bình thường giọng dễ thương lắm, nhưng do bên ngoài tiếp xúc với rất nhiều với dân xã hội nên cái giọng cũng rất có hồn "giang hồ" đúng nghĩa. Với cũng đang điên người nên chúng nó mà có ăn vã mình thì mình cũng sẽ liều chết cắn xé lại.

Tiếp đến 1 con khác thấy trưởng buồng không động tay động chân gì với mình thì nói chen với cái giọng nịnh bợ: "Thôi kệ đi chị, mai rồi hỏi sau đã vào đây là còn lâu dài mà, nó lại án cướp thì còn ở đây dài." Bọn nó nói chuyện, bàn tán công khai chứ ko có nói nhỏ, nói thầm gì hết á.
Còn mình khi nghe thì cứ lắc đầu, thở dài mệt mỏi vì ko muốn chấp nhận sự thật, đêm hôm đó tuy lạnh toát nhưng vẫn cứ nhắm mắt muốn ngủ, vì chỉ muốn ngủ 1 giấc để không phải chấp nhận thực tại, có thể sống mãi trong giấc mơ thì tốt, hoặc khi mình tỉnh dậy thì nó sẽ chỉ là giấc mơ, giống những lần từng mơ ác mộng trước kia. Sáng sớm hôm sau mình đang mơ màng co ro thì nghe thấy tiếng mở ổ khoá giật mình mở mắt, lắc lắc đầu mấy cái. Ôi! vẫn là trong này là sao? Đập cửa mở chốt thì anh quản giáo, cũng vẫn cái giọng chán ghét khinh bỉ vô hồn:

- Nhi ra ngoài.

Thế là lập cập bò dậy, lếch thếch ra đi đến phòng được gọi là phòng hỏi cung.

Chap 2.

Bước chân ra khỏi cái phòng tối đó là cái còng số 8 kề vào 2 tay luôn, mình bước chân đất đi lên tới cái phòng hỏi cung. Mình nhìn thấy 1 con bạn của mình, còn 1 thằng bạn kia thì không thấy đâu, nhưng ko ai nói được gì với nhau mà chỉ nhìn nhau lén lút sau đó cúi mặt xuống thôi. Khi tất cả công an nhìn thấy mình chỉ phán 1 câu tiếc nuối:

-Sao xinh vậy mà lại đi cướp hả?

Mình chẳng nói gì, ngồi luôn xuống bàn, đặt 2 tay bị còng lên mặt bàn và cúi xuống. Câu trên của anh CA là không phải bịa ra đâu nhá, mình tuy không thể gọi là sắc nước nghiêng trời phong hoa tuyệt đại nhưng ở bên ngoài mình khá thanh tú, mảnh mai ưa nhìn. Ở làng cũng từng là niềm mơ ước của bao nhiêu chàng trai làng đó.

Kế tiếp anh CA:

- Bây giờ phải trả lời thành thật mọi câu hỏi của tôi. Có biết vậy là phạm pháp không?

Mình thành thật trả lời: "Em chỉ nghĩ đơn giản là vui thôi chứ ko hề nghĩ như này." Mà đúng thật mà, câu đó mặc dù nghe hơi điêu nhưng đúng là mình chỉ nghĩ đi cướp cho vui, giống như ngày bé vẫn hay từng đi ăn trộm hoa quả thôi. Trong lúc mơ màng còn tý đá trong người thì đúng là nghĩ thế thật.

Anh CA tưởng mình dỡn nên đập bàn đến bộp 1 cái rồi quát:

- Ừ vui mà chúng mày định giết con nhà người ta rồi.

Mình chả nói gì cứ ngồi cúi mặt xuống bàn. Anh công an kiểu như tự hào với nghiệp vụ của mình là đã nắm bắt được tâm lý tội phạm, thấy có chút phấn khích rồi nhếch mép khinh bỉ:

- Sao bây giờ lại im thế! lúc rút dao đâm người ta có như vậy ko?

Mình nghe giật mình. Cái này thì không được đâu anh. Anh ấy định nhét chữ vào mồm mình. Thấy vậy mình phản ứng luôn:

- Em không đâm ạ. Em còn ngăn bạn em lại nữa anh ơi.

Cái này thì đúng, lúc thằng bạn mình có dí dao đâm thì mình có kéo tay lại không cho đâm nhưng nó vẫn đâm trúng.

CA đập bàn quát mình:

- Mày còn thích cãi à con này. Sau đó hắn đi ra ngoài và để mình và 1 đứa cùng vụ của hắn ở đó. Mình với con bạn mình, hai đứa lúc này mới nhìn nhau, mình an ủi con bạn: " thôi kệ đi không sao đâu đừng nghĩ nhiều. Con bạn cũng ừ ừ rồi 2 đứa lại chìm vào im lặng. Năm phút sau gì đó thì CA quay lại và giải mình về buồng giam.

Bước chân lại vào buồng thì tầm này mình mới nhìn rõ đc toàn cảnh buồng giam nơi mình sẽ ở đây. Nhờ có ánh sáng bên ngoài le lói vào mình mới thấy cái nơi nó ở này khác xa vs những gì mình biết đến từ ngày xưa, do bạn bè rồi cả cha mẹ mình đi trại nên cũng nghe chuyện không ít. Mọi thứ tuy nhỏ nhưng lại sạch bóng 1 cách lạ thường, chứ ko hề như người ta đồn là đi tù bẩn lắm, rồi ghẻ lở đầy người. Phòng có cái nền xi măng bóng và cái góc vệ sinh góc phòng không có cửa. Vào ngồi chưa ấm chỗ thì con trưởng buồng đi vệ sinh. Chuyện vệ sinh ị đái ở đây đúng là cực hình. Đúng kiểu ị công khai luôn. Đứa nào thích nhìn thì nhìn, còn không muốn nhìn, không chịu đựng mùi thối thì thò đầu ra cửa lồng để thở. Con Nhung trưởng buồng đúng là đã xấu còn đóng vai ác, con mắm này ị thối kinh lên được. Mình cũng phải ra lồng mới thở nổi.

Các bạn tù của mình tất nhiên là chưa hề thân thiện với mình. Nhìn mình soi xét một hồi thì con buồng trưởng tên Nhung nhàn nhạt ra lệnh:

- Mày vừa vào đây thì tý tới giờ cơm ra lấy cơm.

Mình "Vâng" mỗi tiếng nghe rất nhu thuận rồi thôi. Kế tiếp con cùng phòng tên Phương bắt đầu giao giảng nội quy phòng.

- Thứ 1: Lính mới vào buồng này đến giờ cơm sẽ phải mang bát ra ngoài lấy cơm, thứ 2 cơm ai người đó ăn chỗ ai người đó nằm mỗi buồng có luật riêng của buồng đó, buồng bên cạnh mà gọi mày thì nếu đc sự cho phép của buồng trưởng thì mày sẽ đc đứng lên nói chuyện ( nó chỉ lên cái khung cửa sổ bé - nơi duy nhất chiếu ánh sáng vào phòng ) ở đây không gọi là cửa sổ mà tính từ khi bước chân vào tù, cửa sổ sẽ gọi là "lồng". Tức là mình sẽ được đứng lên lồng nói chuyện với nó.

Mình trả lời "Vâng" rất chi là ngoan đúng không, vì mình không muốn va chạm hay to tiếng vì bản thân mình còn không biết được nay mai mình sẽ như thế nào nữa. Bọn tù này thấy mình như vậy cũng chả dây vào làm gì. Chúng nó cũng biết nhìn vào thái độ của phạm cũ phạm mới mà hành xử.

Cuối cùng giờ cơm đã tới. Cửa sắt lại mở ra, bọn nó to nhỏ với nhau bằng 1 giọng điệu chán nản. Con Nhung buồng trưởng:

- ĐM hôm nay lại ca thằng Trường(cán bộ quản giáo) - thằng hách dịch.

Mấy đứa kia không nói gì, 1 lúc sau thì chưa thấy người đã nghe thất tiếng lão quản giáo, đúng như lời bọn nó nói, cái tiếng the thé nghe nhức cả nách "Cơm tới" của tên Trường.

Cửa mở ra, việc của mình là ra lấy cơm nên mình chạy nhanh lắm, mọi người đừng có nghĩ đi lấy cơm ở xa nhá, mà là ở ngay sát cánh cửa sắt bên ngoài chỗ hành lang chung của mấy buồng luôn. Buồng mình là buồng số 1, bên cạnh là buồng nam, buồng đầu nên được mở ra đầu tiên. Và cái việc mình ra lấy cơm cũng gây sự chú ý tò mò của các buồng bên cạnh không ít.
Buồng có 4 người, sẽ có 4 tô cơm và 4 tô canh ngoài ra không có gì thêm cả, lúc mình chạy ra là nghe đc nhiều giọng bì ổi của các buồng bên cạnh "phạm mới kìa, lính mới kìa," "xinh thế, ngọt thế". "có phải rau sạch không thế".... vô vàn ngôn từ bẩn tưởi đến từ mõm chó của mấy thằng dâm dê buồng bên. Đến khi anh CA kia lên tiếng quát trật tự tụi nó mới im.

Cửa buồng lại đóng, 3 người kia thì ăn chung với nhau còn mình ra góc ăn riêng, khi cầm bát cơm thấy không có gì thì chan luôn bát canh vào cho dễ nuốt. Phải nói trình nấu ăn trong trại rất là giỏi luôn, rõ là tô canh có màu xanh nhìn rất bắt mắt nhưng lại không có một cọng rau nào luôn ý. Cơm nhạt, canh nhạt mà mình ăn ngon lành, vừa ăn vừa cay đắng nhủ thầm: " Cố lên Nhi ơi, ngày dài tháng rộng, mày phải sống để ra ngoài gặp cha mẹ chứ". Nhìn tô cơm canh cay đắng nhận ra là cha mẹ mình đã từng phải ăn như này suốt bao nhiêu năm trời. Cha mẹ ăn được thì mình cũng sẽ ăn được. Tuy cơm không ngon lắm và không có thức ăn nhưng nó cũng không có cứt chuột như những lời nói mà mình biết đến khi ngoài xã hội. Cái tô nhựa đựng cơm dành cho phạm đó là tô khá to, nếu mà xới đầy tô đó thì vào tầm 3 tô con cơm bình thường mà vẫn ăn ở gia đình. Thế mà mình ăn hết mới ác chứ, lại có vẻ ăn ngon lành nữa, cũng đúng mà, 2 hôm nay có được cái gì vào bụng đâu, ngửi mùi cơm nóng đã thấy chảy nước miếng ra rồi. Mấy con tù kia thấy mình ăn và thì thầm to nhỏ: "ĐM con này tái tù à mà đếu khóc lóc hay gì cả." - Cái này mình lúc đó không có nghe thấy, mà là sau này tụi nó mới kể về ấn tượng lần đầu gặp mình, đó cũng là nguyên nhân vì sao chúng nó không làm luật buồng như thường lệ với mình. Bọn này bắt vía và cứ nghĩ mình là tái tù.

Bữa cơm kết thúc trong ngon lành. Cũng may là cơm vừa nuốt xong, Định mệnh cửa sắt lại đập tiếp. Lại nghe thấy cái tiếng chán ghét: " Nhi ra ngoài". Rõ ràng mới hỏi xong mà lại gọi tiếp làm gì, mấy ông không nghỉ thì cũng phải cho người ta nghỉ chứ, không cho người ta nghỉ ngơi à. Mấy con kia như cũng hiểu được thắc mắc của mình. Và giải thích : "mày mới vào nên còn đi nhiều không kể giờ giấc đâu. Sáng lúc mày đi cùng tao thấy mấy thằng quản có nói chuyện về vụ của mày. Nó bảo có nhiều nhà báo ngoài cổng lắm. Nhưng ông trưởng quản ko cho vào đấy. Minh không nói gì, lại tiếp tục chân đất đi ra ngoài cửa.

Chap 3: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-19#post-8190917

Chap 4: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-22#post-8208618
Chap 5 https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-26#post-8247747
chap 6: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-28#post-8274860
Chap 7: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-28#post-8298942
Chap 8: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-30#post-8349406
Chap 9: https://voz.vn/t/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.264800/page-35#post-8525503
 
Last edited:
:byebye: :byebye: :sexy_girl::boss::matrix:link bài báo Nghi Vấn được cho là nói về vụ án cướp xe taxi của nhân vật Nữ tù nhân Vốt-Dơ tên Nhi được 1 vozer chia sẻ,,,,................................)))))))))))))!!!

Nữ tù nhân Vốt-Dơ tên Nhi said :"Còn các bác xin hình hay xin bài báo thì thôi, cái đó bí mật sống để bụng, chết mang theo của em. Mà ông nào ác ôn có tìm ra thì em cũng hận 1 đời, có khi sẵn sàng vào trại lần nữa đó nghe."
 
Last edited:
Vào đây để chia sẻ với bạn Nhi, chắc nhỏ tuổi hơn em, đôi lời động viên bạn Nhi cố gắng sống quãng đời còn lại không thẹn với lòng, không làm những điều luật pháp cấm.
.
Chứ em cũng từng bị hỏi cung, cũng từng vô ngồi sau song sắt, gần đây cũng có thêm trò vào trại giam nhậu chung với mấy tay cán bộ.
.
Với lại các anh tài mò info tha cho em nó đi nhé mọi người. Nghe cho vui được rồi, mò info con nhà người ta ra để làm gì? Mình vui tý nhưng hệ lụy cho người ta nhiều lắm.
 
Vào đây để chia sẻ với bạn Nhi, chắc nhỏ tuổi hơn em, đôi lời động viên bạn Nhi cố gắng sống quãng đời còn lại không thẹn với lòng, không làm những điều luật pháp cấm.
.
Chứ em cũng từng bị hỏi cung, cũng từng vô ngồi sau song sắt, gần đây cũng có thêm trò vào trại giam nhậu chung với mấy tay cán bộ.
.
Với lại các anh tài mò info tha cho em nó đi nhé mọi người. Nghe cho vui được rồi, mò info con nhà người ta ra để làm gì? Mình vui tý nhưng hệ lụy cho người ta nhiều lắm.
Cảm ơn bác nhiều, chứ mình cũng ngại mấy vụ info này lắm. Nên mọi người đọc thì cứ tám chuyện cho vui thôi nhé, coi như 1 câu truyện đọc cho vui thôi.
 
Cảm ơn bác nhiều, chứ mình cũng ngại mấy vụ info này lắm. Nên mọi người đọc thì cứ tám chuyện cho vui thôi nhé, coi như 1 câu truyện đọc cho vui thôi.
Nhi cho thêm ảnh minh hoạ vào cho bài viết sinh động và dễ hình dung nhé. với cả xác nhận hộ tớ xem có nữ tù nhân nào trong đó như này không
1.jpg
 
Chứ em cũng từng bị hỏi cung, cũng từng vô ngồi sau song sắt, gần đây cũng có thêm trò vào trại giam nhậu chung với mấy tay cán bộ.
:matrix: :byebye: :byebye:vl ,,, thầy hiệu trưởng vozer của 1 trường miền núi mà cũng từng phải ngồi tù giam sao!!!!!!!)))))))))))))
 
anh ye
Chap 4.

Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng đập cửa loạn lên của buồng bên cạnh làm mình cùng mấy bà giật mình. Thấy tiếng gọi loạn:

- Báo cáo cán bộ.. báo cáo cán bộ... có người sắp chết có người sắp chết...!

Tiếng đập cửa liên hồi nhưng không có người mở cửa, chúng tôi đều im lặng nghe ngóng tiếp xem như nào. Sau khoảng 15 phút có tiếng chân rất nhẹ, tất cả mọi người đều nói:

- Thầy ơi mở cửa cho nó ra ngoài với, nó lên cơn hen rồi thầy ơi!

Tiếng đáp lại vỏn vẹn lành lùng ba chữ: Kệ mẹ mày!

Thấy tình hình không ổn và tiếp theo lại có mấy tiếng từ buồng phát ra nghe rất vội vã có chút van xin:

- Thầy ơi! Thật đó thầy ơi! Nó chết mất ạ!

Bên ngoài lại vọng vào bằng 1 giọng lạnh ngắt :

-Hai nghìn đắp mặt là xong!

Kết thúc hội thoại, bên kia cũng im luôn. Mình nghĩ sao lại ác như vậy chứ, cần cấp cứu mà không ai cứu gì cả. Rồi tiếp theo có tiếng bên này đập sang bên cạnh hỏi thăm:

- Ê thằng Thái sao rồi? Nặng không hả?

Bên buồng đó vọng lại với cái giọng hơi buồn buồn chán nản:

- Đợi nó hồi hồi tý đã, chắc không sao đâu.

Mấy bà bên này lại to nhỏ: "Chắc cò quay rồi, lại hết thuốc lào đây mà".

Mình nổi hứng tò mò nên gặng hỏi cho rõ thì được giải thích là thằng Thái này bị hen thật nhưng mà nó lại nghiện nữa, mà cả buồng đàn ông chúng nó bao giờ cũng sẽ có thuốc lào(gọi là thuốc lào nhưng có khi là thuốc khác) nhưng chắc hết, bọn nó sẽ bảo thằng này giả vờ lên cơn hen để đưa nó ra ngoài thoáng ngoài kia, nó sẽ ăn trộm thuốc lào, hoặc bằng cách nào đó mà chỉ cần ra ngoài là sẽ có đồ mang vào buồng để phủ phê với nhau. Nhưng trò này chắc diễn nhiều rồi nên lần này hết tác dụng với cán bộ.

Minh lại nằm xuống và ngủ tiếp và mặc kệ đời, mặc kệ bọn tù. Đêm rồi nói là ngủ chứ khó ngủ lắm, được 1 lúc đang thiu thiu gần vào giấc thì định mệnh con mụ trưởng buồng bên cạnh lại đi đái. Tiếng xoè xòe đặc trưng rồi tiếng dội nước ào 1 cái. Chả hiểu rồi bọn buồng bên có nghe được không nhỉ?

Rồi cũng vào được giấc. Đang ngủ thì tự dưng chân nhói một cái như kim tiêm. Giật mình ngồi phắt dậy thì thấy cảm nhận thấy chảy máu ngón chân cái. Thủ phạm là bị con đuỹ chuột ác ôn cắn mình. Trời Phật ơi! Sao lại thế này hả Trời, trên đời mình sợ nhất là chuột, rắn và sâu bọ. Mình tức quá đập sàn cái bộp 1 cái rõ lớn. Mấy bà kia giật mình:

-Gì vậy mày?

- Chuột cắn chảy máu em rồi.

Mấy mụ có vẻ quen với chuyện này rồi nên nói an ủi:

- Không sao đâu mà, sống chung với lũ đi, thỉnh thoảng cũng có đó. Chắc hôm nay nó ngửi thấy có người xã hội vào mà thịt thơm nữa nên muốn nếm thử vị xã hội như thế nào đó.

Mình cười nhếch môi thầm nghĩ lại còn có cả chuột tù và chuột xã hội nữa cơ đấy! Bình minh cũng như thời gian ở đây không biết lúc nào, vì chỉ có ăn với nằm ngủ thôi. Rồi lại thủ tục lại đi cung tiếp. Hôm nay mấy mụ kêu mình nếu đi cung thì khi ra cửa cứ lấy đôi dép trong cái kệ đó mang đi, cảm thấy tình chị em có vẻ ấm lên dần rồi đó. Bước được chân ra khỏi cái phòng giam đó mình chẳng thấy thoải mái tí nào. Đi 1 bước bị soi 1 bước, đủ mọi ánh mắt nhìn vào mình, từ ánh mắt dâm đãng, ánh mắt tò mò rồi khinh khỉnh... bị hỏi và chọc ghẹo đủ thứ.

Hỏi cung cũng không có gì quá đáng cả, khoảng 1 tiếng thì lại về phòng. Vừa bước chân trở lại phòng giam là mình nghe mấy ông buồng bên nói:

- Nhi ơi! Em không phải lính mới nữa nha Nhi. Bên em có người mới đó, nhưng già quá Nhi à! Không có nuột được như Nhi của anh đâu à.

Mình chẳng buồn nói gì, đợi anh CA mở cửa xong mình đi vào luôn. Đúng thật là trong phòng có thêm 1 người mới, nhìn còn thảm hại hơn mình lúc mới vào đây 2 ngày. Đặc biệt là đang bị làm luật buồng, cái thứ mà mình may mắn không phải trải qua. Mấy mụ kéo mình lên sàn nói nhỏ vào tai:

- Mày sao rồi, ổn không? Con kia cờ bạc lính mới đó mày, để im xem bọn tao làm luật.

Mình cũng ngồi im và xem cũng không có ý can ngăn, mình thừa hiểu là không nên vơ việc vào lòng, vơ việc vào lòng chính là tự hại mình, với lại mấy nữ cờ bạc bên ngoài cũng chẳng có lành gì, mà đã phải vào tù thì đa số chẳng ai lành cả, để ý là từ lúc mình vào buồng là người mới kia bị ngồi dưới sàn góc chỗ nhà vệ sinh ( thôi từ nay gọi là nhà mét nhé ), bà này tầm hơn 40t, người béo tốt bệ vệ cổ kiêu ba ngấn lẳng người khá đẹp với cái tuổi đó. Buồng trưởng hỏi bà kia:

-Án gì?

Người kia với 1 giọng rất khép nép bộ dáng rất là lo lắng:

- Dạ cờ bạc ạ!

Buồng trưởng:

- Cởi hết đồ ra bọn tao kiểm tra.

Người kia:

- Dạ e không có gì ạ. Các anh CA kiểm tra và lấy hết rồi ạ. Xin các chị tha cho em!

Nó bắt đầu khóc rống lên như lợn bị chọc tiết. Mụ Nhung bắt đầu nói với vẻ mặt hung ác:

- Đâu cũng có luật buồng cả, cởi ra và đứng đó từ giờ tới tối không tao vả chết mẹ mày luôn.

Người kia:

- Em xin chị. Trời lạnh thế này em chết mất ạ!

Chưa nói hết câu thì mấy bà kia xông vào tát và đánh tới tấp, cứ tóm tóc sau đó đấm vào bụng dưới liên tiếp. Mình cứ ngồi xem như bộ phim vậy, thấy phụ nữ đánh nhau mà mình thấy buồn cười, không biết ngày trước khi mình đi đánh nhau có giống vậy không nhỉ? Lại là tiếng đạp tường cùng tiếng buồng bên vọng sang:

- Nhẹ tay thui nha mấy em. Khổ thân em nó lần đầu còn bỡ ngỡ.

Kế tiếp xong lại anh CA vào và nói" nhẹ tay thôi chúng mày, nó án cờ bạc đó" ( có nghĩa là án đẹp, án mắc màn và nếu có điều kiện tốt sẽ được về trong nay mai thôi, nhưng phải đánh thì mới sợ thế mới muốn ra sớm, chứ đi tạm giam mà như đi trại dưỡng lão thì có khi chúng nó ở đây dài dài hưởng thụ chứ ra đời bon chen làm gì cho mệt óc chứ ). Mấy chị trong này thì: "vâng Cán Bộ ạ! bọn c chỉ hỏi chuyện xã hội chút thôi, chứ ai dám làm gì nó đâu." Xong xuôi người kia lại bị đánh tiếp và cuối cùng nó cũng tự nguyệt lột truồng ngoan ngoãn đứng ở nhà mét, thở mạnh cũng không dám thở, và nhiệm vụ của nó là châm nước bồn cầu mỗi khi có người vào đi vệ sinh.

Trong buồng quanh đi quẩn lại có vài bước chân mà cứ vậy thôi, họ kể chuyện cuộc sống của họ ngoài xã hội. Mình nằm nghe, hoá ra trưởng buồng này là án kinh tế, bị giam ở đây 4 tháng rồi. Tất cả vì gia đình mà 1 mình chịu trận. Mà giờ thằng chồng ở ngoài còn cặp bồ không thăm bà ấy luôn. Chỉ có gia đình nhà bà đó tới thăm thôi. Bảo sao từ hôm vào tới giờ là nhiều khi tự dưng đang im im cả phòng thì bả lại hát vu vơ vài câu: "Giờ này ở ngoài đó. Anh có nhớ em không. Anh đi với con nào thì nhớ mặc áo mưa nhé! ). Nghe rất ngang, chua loét, chẳng thấy vần điệu gì cả nhưng lại cảm nhận được chút đượm buồn chua xót trong đó.

Mấy bà kia thì nhìn trước ngó sau rồi lôi đồ ra khâu khâu vá vá,phụ nữ mà, dù có như nào thì cái bản năng nguyên thủy cũng sẽ vẫn luôn tồn tại trong người, mình thấy vậy nên mượn cây kim để khâu lại vết rách quần lúc chạy chốn CA. Nhưng khi cầm vào cây kim mình mới ngạc nhiên hỏi:

- Ơ..ơ! Chị ơi đây là kim á? Sao bé thế chị? Mà khâu kiểu gì được, làm gì có lỗ để xuôn chỉ đâu chứ.

Mấy bà khoái chí cười:

- Mày tù đầu thì không biết mấy cái này là phải, cũng như bọn tao lúc mới vào thôi, toàn các anh buồng tái tù chỉ cho đó. Đây này! Nhìn đi... Cái này nó là cái gọng sắt nhỏ mà thằng tự giác hay đưa cơm nó lén mang vứt vào cho. Mình mài nhỏ cái đầu ra cho bé như kim là được, còn không cần lỗ đâu, chỉ khâu thì rút từ khăn mặt ra đó mày, chứ đây kiếm đâu ra chỉ cho mày thế. Hiểu chưa?

Mình ờ ờ thán phục sáng mắt lên, kiểu như ngộ ra chân lý sống ý. Muốn có mọi thứ không dễ dàng nhỉ? Cũng tự nhiên lại nhớ đến bồ cũ. Ngày xưa nó cũng từng đùa rằng " Hai đứa mình bỏ nhà lên núi quy ẩn, làm ngôi nhà nho nhỏ rồi ngày ngày chồng đi săn bắt hái lượm, vơ ở nhà thêu thùa rệt vải chăm con". Ngày hôm đó khá là yên bình trừ bà lính mới ra là ko được vui thôi, vừa bị đánh đập, cơm còn không ăn được miếng nào vì người đó chưa hề biết chấp nhận sự thật. Chưa nuốt được cơm như mình ngày đầu. Công nhận mình giỏi, ngày đầu mà ăn ngon lành luôn. Một hồi thì thấy mấy cha buồng bên gọi mình lên hỏi chuyện, 1 giọng rất ân cần chứ không bì ổi như lần đầu:

- Nhi đã ổn chưa Nhi ơi! Có cần bọn anh giúp gì không?

Mình nói với sang:

Em muốn liên lạc về với gia đình anh ạ!

- Tý gửi xe sang số điện thoại cho anh nghe Nhi. Mai có thông tin.

Minh vâng dạ rồi cảm ơn thật lòng. Vội quay sang bên cạnh mượn bút nhưng trong đây sao mà có cho nó được, mấy bà ấy lại chỉ mình thêm 1 trò đó là lấy kem đánh răng cho vào vỏ của băng vệ sinh rồi lấy chà ra màu xanh, lúc đó rồi viết ra bìa hộp bánh vứt ra ngoài là được. Tới đêm buồng bên sẽ câu vào (câu ở đây nghĩa là họ sử dùng sợi dây chun quần mà họ giấu kỹ đi rồi đến lúc dùng mới lấy ra nối với nhau tạo nút thắt sau đó quăng từ cửa lồng tới cái chỗ vứt đồ của các buồng cách tầm 1m gì đó tự thắt và kéo về phía họ ). Tất cả đã xong xuôi ngày tiếp theo này của mình lại bắt đầu.

Tiếng cửa buồng mở ra. Nhưng lần này mình không thấy đưa mình lên phòng lấy cung như mọi hôm mà đưa mình ra con xe lếch xù hướng bệnh viện thẳng tiến.

Tới nơi đi cùng mình là 1 CA nữ. Chị ấy rất tốt bụng, xuống xe là mình vẫn bị còng tay, có cái áo che đi chỗ tay bị còng cho mình nhưng mà dù có che thì người dân cũng biết ngay vì kè kè bên cạnh là hai anh CA cao to như Hộ Pháp. Ai cũng nhìn mình chằm chằm rồi bụng kiểu tò mò kiểu chẳng hiểu bị bắt vì tội gì. Tội gì cũng được nhưng đừng nghĩ tui bán dâm là được.

Mình được chị CA đưa tới chỗ đợi khám. Chị tháo còng tay cho mình và hỏi chuyện gia đình. Mình chỉ kể xơ qua và nhờ chị cho mình mượn điện thoại gọi về cho gia đình để lo chuyện của mình.

Chị ấy có đưa điện thoại và bảo mình:

- Em gọi nhanh lên nhé!

Mình cầm máy và bắt đầu ấn số nhưng lại chẳng có ai nghe, rồi gọi cho bạn và cũng có cuộc nói chuyện chóng vánh nhưng không đâu vào đâu cả.

Mình đưa điện thoại cho chị CA tốt bụng đó và đi vào khám, quên mất không nói cho mọi người là khi tất cả các nữ bị bắt, hết thời gian tạm giữ là sẽ bị đưa đi khám xem có thai ko. Tuỳ vào tình tiết phạm tội nặng nhẹ, nếu có thai sẽ đc tại ngoại về nhà chờ xét xử sau.

Và tất nhiên là mình không có vấn đề gì rồi, không may mắn có thai. Thật sự là mình có trai gái đâu, ngoài anh bộ đội - người yêu cũ, cũng là mối tình đầu cho đến hiện tại của mình thì mình không yêu đương ai cả, mà tất cả bạn bè ai biết mình thì đều biết mình luôn yêu và nhớ anh bộ đội của mình. Mình khá lụy tình, kiểu như yêu rồi là sẽ không bao giờ quên và không thể chấp nhận cái mới. Cũng chỉ vì ham chơi nghịch ngợm mà anh ấy nói chia tay. Nghĩ cũng buồn, nhưng thôi kệ đi. Ba ngàn đại đạo mấy ai có đạo phu thê, tình đầu chẳng nát thì tan, tình đầu có bao giờ là tình cuối được chứ.

Sau đó thì lại ra xe về nơi giam giữ mình, lúc này nó lại phải ký lệnh đầu tiên là lệnh tạm giam 3 tháng. Chốt kèo và đi vào buồng.
Mình có kể cho mấy người trong phòng đó về việc xảy ra, mọi người bảo:

- Thường thì ở đây chỉ tạm giam 2 tháng, mà mày 3 tháng thế này là lệnh thành phố rồi, xác định em nhé, ít nhất đầu khung 7 năm nha mày.

Ờ..
p/s Cảm ơn mọi người đã ủng hộ động viên em, đêm hoặc mai em post chap mới
ANh yêu em!!!
 
:matrix: :byebye: :byebye:vl ,,, thầy hiệu trưởng vozer của 1 trường miền núi mà cũng từng phải ngồi tù giam sao!!!!!!!)))))))))))))
Xui trẻ con ăn cứt gà đó thím.
Năm đó bọn sư phạm Sử, Địa ra trường không có việc làm, em xúi bọn nó qua nhà công vụ của bí thư tỉnh ủy căng băng rôn biểu tình, ý em là làm cho cấp cao thấy cái khổ của bọn nó. Ai ngờ chả ai thèm đếm xỉa gì tới, bọn ngu đó lấy đá chọi vào sân.
.
Kết quả là về đồn tỉnh hẳn hoi, do công an tỉnh ngó ra cái cổng nhà bí thư tỉnh, bọn nó vào uống nước trà, ăn bạt tai, ngủ muỗi 1 đêm rồi về. Em thì cũng bị gọi lên ngủ muỗi 1 đêm với uống nước trà, vì bị nghĩ là xúi bọn nhỏ chơi ngu, may chưa ăn cái bạt tai nào. À mà sau vụ đó thì bọn này đc phân công về các trường hết nhé. Dù là chỉ 1 phần nhỏ làm đúng ngành, còn lại về các trường tiểu học, mẫu giáo làm đủ thứ: dạy nhạc, dạy vẽ, thư viện, thiết bị, tổng phụ trách đội, văn thư... Không đứa nào thất nghiệp hết.
 
Back
Top