Đã đọc câu chuyện này rất lâu rồi, rất lâu rồi...và mãi luôn nhớ nó:
============
Nắng tháng ba
– Em sẽ nhớ anh chứ?
– Không biết nữa.
– Tại sao?
– Vì em vẫn chưa tìm được vị trí nào để thả anh vào nỗi nhớ của em.
Giữa cơn mưa chiều, những câu thoại thưa dần rồi theo những bong bóng nước chìm vào im lặng.
Ngày mai anh đi.
Ừ!
Ngày mai anh đi.
***
Chắc chắn là họ còn rất nhiều điều để nói. Chắc chắn là họ cần nhiều hơn một cái khẽ chạm tay. Nhưng rồi họ im lặng. Chẳng ai muốn làm đau nhau bằng những lời hứa. Anh sẽ về? Cô sẽ chờ?
Không!
Ngày mai anh đi.
***
Tháng 3, những con phố dài chói chang nắng. Nắng xanh trên tàn cây. Nắng vàng trên bóng điệp. Nắng tím trên cánh bằng lăng.
Ngày mai anh đi.
Con phố vẫn dài.
Nắng vẫn chói chang.
Và cô. Và anh. Và con đường đã có ngả rẽ.
***
Cô hát. Một khúc hát có nhiều kỷ niệm về những buổi chiều đầy nắng, đầy mưa. Cô nhớ, đoạn đường ấy, lần đầu tiên cô và anh gặp nhau. Cô nhớ, mùi âm ẩm mốc của những tiệm sách cũ. Cô nhớ, mùi cà phê cháy khét. Cô nhớ, tiếng ghita buồn buồn. Cô nhớ, vòng khói thuốc ngai ngái. Có chút gì đó như luyến tiếc.
– Buồn cười nhỉ?
– Sao?
– Không có gì… Mai anh đi rồi. Em sẽ không tiễn đâu.
– Ừ!
– Nhưng em muốn anh hứa với em một điều.
– …
– Hãy hứa rằng anh sẽ… không nhớ em.
– Tại sao?
– Vì em không muốn chờ đợi và hy vọng về… một điều gì đó… xa vời.
***
Vậy là anh đi. Phi trường đầy bóng người. Chẳng ai đến chào anh cho một chuyến đi dài đằng đẵng. Anh bấm điện thoại.
Không ai nghe máy.
Một tin nhắn.
“Vào trong đi anh. Chỉnh tay áo lại và đeo kiếng đen vào. Sẽ không thấy em đâu. Đừng tìm”.
***
Máy bay cất cánh. Cô đeo kiếng đen vào. Sẽ không ai thấy đôi mắt cô hoe đỏ.
Phố tháng 3.
Nắng vẫn chói chang, phượng vẫn đỏ, điệp vẫn vàng và bằng lăng vẫn tím.
Và cô – đã biết đặt anh ở đâu trong nỗi nhớ của mình.
Nhưng anh đi rồi.
Phố tháng 3…
Không ai muốn làm đau nhau bằng những lời hứa. Dù ra đi hay trốn chạy thì cũng là chia ly. Tháng 3, từ nay cho đến nhiều năm về sau, sẽ có một người băng qua ký ức và tìm thấy mình trong tiếng thở dài của thời gian…