bị bệnh nan y còn chữa làm cái quái gì nữa nhỉ

tôi cũng nghĩ như thớt, nan y mà bán nhà bán cửa làm khổ gia đình chữa làm dek j. chữa bệnh là chữa bệnh khỏi được.
46GKjpk.gif


như tôi gặp nhiều người đột quỵ giờ sống như thực vật, nằm cả ngày đến nỗi da thịt thâm lại rồi lở loét ra. nói ko nói được, đau chỗ nào cũng chịu chỉ rên rỉ cả đêm. ỉa đái dùng bỉm. sống vậy ngang địa ngục, chả hiểu ý nghĩ từ sống là ntn
Jle9a7z.gif
 
Nên phải khám sức khỏe tổng quát hàng năm đó cac Vozer ạ. Mẹ vợ tôi mới bị UT Vú giai đoạn đầu chạy chữa đâu 10 ngày là được về nhà rồi. Chuẩn bị tái khám đây, mới phát hiện nên nhẹ nhàng thôi.
 
🤨ông chú tôi bị ung thư dạ dày, năm ngoái cũng đã bán nhà đi chữa 1 lần cũng ổn ổn dc 8 tháng, giờ lại tái phát lại. tuy ko ai nói nhưng tôi thấy chắc chả sống nổi nữa đâu, sáng vợ ông chú qua nhà tôi vay tiền để đi bv tiếp với hi vọng còn nước còn tát, mẹ tôi ko cho vay nữa,vì có cho vay biết chắc là ko có tiền để trả nữa rồi, đem ra cho luôn 10tr thì cũng cầm , nhưng vẫn nói kiểu trách móc thấy khó khăn ko giúp rồi đi về, nom có vẻ giận ra mặt,
phải tôi mà là ông chú thì tôi kệ cmn đi, cố đấm ăn xôi làm cái j ko biết, tranh thủ còn sống dc thì kiếm thú vui gì chơi nốt rồi hẹo , chứ cứ đổ tiền đi bv vừa mệt vừa khổ cả người nhà, mấy ông có thấy thế đúng ko,
phải là người trong cuộc mới hiểu dc chú mày sao hiểu được cảm giác của người ta,
ung thư thì đau mỗi ngày ăn chơi sao được
 
tôi chỉ sợ cảnh đầu bạc tiễn đầu xanh thôi
chứ dm tôi bữa khám sk ra bệnh tùm lum mà ba mẹ thì già rồi :burn_joss_stick:
 
Tôi cũng tính comment mà sợ các thím bị UT vào đọc nên thôi im lặng đi ra
Nói sao nhỉ?!
Không phải họ không nhìn ra vấn đề, mà vđ nó nằm ở nhiều phía lắm.
Trong đó ngoài áp lực từ phía tình thân hi vọng mong manh (mà chính đội ngũ y bác sỹ phải tiêm vào đầu họ - không thể khác), còn là áp lực từ gia đình lớn và xã hội nữa.
Kiểu như 100 lời khen không bằng 1 lời chê ấy. Còn tôi thì thấy sống giả tạo vẻ ngoài đạo đức, nói hay những chuyện mình éo phải cân nhắc hậu quả, nó thành cái gì đó rất là hãm l của cái dân tộc này.
Các ông các bà ngồi với nhau kháo chuyên thì hay tặc lưỡi... "thế này chết!" - Ấy, họ biết thế cả! Nhưng thử có ai đó nhảy vào phát biểu : "cho an tử" "dồn tiền cho chơi thăm thú những ngày cuối"... Thì kiểu éo gì cũng bị vài gương mặt đại diện đạo mạo, lấy cái lý lẽ dạy đời hiếu lễ sáng ngời ngợi ra mà sỉ vả cho bằng nhục thì thôi!
 
Thớt có người nhà bị bệnh mới thấy tình cảm gia đình thiêng liêng, khi người ta đau đớn ở cửa tử, có người muốn giải thoát nhưng có người họ rất sợ chết, muốn sống đc càng lâu càng tốt. Bố tôi đang chống chọi với ung thư dạ dày, lúc đầu ông cứng đầu ko chịu đi viện, nhưng đau đớn và gần đến giai đoạn cuối thì ông đã chấp nhận bỏ qua sự cố chấp của mình. Tôi cũng suy tim giai đoạn 3, và ko rõ tương lai thế nào, nhưng vì con gái mà tôi nhiều lúc tôi còn chẳng quan tâm đến việc mình có bệnh, vẫn đều đặn uống thuốc và đi làm kiếm tiền.
 
như tôi nếu xđ ung thư k thể chữa được thì thôi, để tiền đi du lịch, ăn chơi với gia đình còn hơn :D ít ra trc khi chết cũng sống vui vẻ, còn liệt tới mức k đi nổi nữa thì thôi, oẳng sớm cũng vừa tốt cho mình vừa đỡ khổ gia đình
 
tôi cũng nghĩ như thớt, nan y mà bán nhà bán cửa làm khổ gia đình chữa làm dek j. chữa bệnh là chữa bệnh khỏi được.
46GKjpk.gif


như tôi gặp nhiều người đột quỵ giờ sống như thực vật, nằm cả ngày đến nỗi da thịt thâm lại rồi lở loét ra. nói ko nói được, đau chỗ nào cũng chịu chỉ rên rỉ cả đêm. ỉa đái dùng bỉm. sống vậy ngang địa ngục, chả hiểu ý nghĩ từ sống là ntn
Jle9a7z.gif
Nhà bạn t chăm ông nội nó tai biến 14năm ổng mới chet, phải nói là cùng cực của cùng cực.
Mốt tới lúc đi cũng hi vọng đi trong giấc ngủ, đỡ bệnh tật lay lắt khổ con khổ cháu khổ cả mình
 
Thế nên đang khỏe mạnh, làm ra tiền thì cứ làm 1 cái bảo hiểm nhân thọ cho bản thân. Đến lúc cần còn có cái mà dùng. Lúc đổ bệnh ra ko nhờ đc ai đâu.

Gửi từ Samsung SM-N985F bằng vozFApp
 
kiểu như nếu còn con thơ, nó còn quá nhỏ, tuổi ăn học, chưa tự lập được thì con người ta làm cha mẹ sẽ luyến tiếc, lo lắng lắm, không đành lòng nhìn con mình chưa lớn mà mình phải ra đi, còn nếu con đã lớn, đã tự lập được rồi thì tôi vote ra đi luôn, tránh thành gánh nặng của gia đình, cõi này là cõi tạm, có bám víu thì cũng được cao lắm trăm năm, so với dòng luân hồi của tam thiên thế giới nó chưa được nửa cái chớp mắt, cố bán víu vào nó, tưởng nó là thật thì càng đau khổ thôi
 
kiểu như nếu còn con thơ, nó còn quá nhỏ, tuổi ăn học, chưa tự lập được thì con người ta làm cha mẹ sẽ luyến tiếc, lo lắng lắm, không đành lòng nhìn con mình chưa lớn mà mình phải ra đi, còn nếu con đã lớn, đã tự lập được rồi thì tôi vote ra đi luôn, tránh thành gánh nặng của gia đình, cõi này là cõi tạm, có bám víu thì cũng được cao lắm trăm năm, so với dòng luân hồi của tam thiên thế giới nó chưa được nửa cái chớp mắt, cố bán víu vào nó, tưởng nó là thật thì càng đau khổ thôi
truyện tu tiên à fen :))
 
bà bác gái cũng dính, nhưng duy trì được hơn 4 năm nay r, nhà may có đứa con gái làm ra tiền được, số tiền năm vừa r tính cả xạ trị rồi các thứ đã cán mốc hơn 700 trieu

bệnh tật chả ai mong muốn, nhưng chị con gái quyết định sinh thêm bé nữa, còn bà mẹ bị UT thì mất lòng ra mặt, vì nhà lại phải thêm 1 khoản nữa dự phòng cho cháu bé. Chị con gái có 2 cái nhà của chồng nữa nhưng ko muốn bán.

không khí trong nhà nó lúc nào cũng hơi trầm trầm kiểu ko biết bị vậy thì tới khi nào, bị UT rồi mà tâm lý ko thông suốt nó ảnh hưởng gia đình lắm, người bệnh tâm lý tiêu cực họ sẽ suy diễn nhiều thứ
 
nó là lựa chọn của mỗi người, chủ thớt có quyền lựa chọn ko chữa khi bị ung thư nhưng ko có quyền phán xét khi người ta lựa chọn cố gắng chữa trị
 
Giống ba tôi, lúc phát hiện bị ung thư đại tràng, bác sĩ bảo chuyển biến xấu là ông ấy về thảnh thơi, không chữa nữa, bảo cố quá cũng không có phép màu, thế là suốt mấy tháng sống thoải mái, chưa làm dc gì thì sâp xếp xong mới ra đi, thấy cungz nhẹ nhàng cho ông cụ mà cũng bớt gánh nặng cho người ở lại. Sau này tôi chắc cũng thế.
 
🤨ông chú tôi bị ung thư dạ dày, năm ngoái cũng đã bán nhà đi chữa 1 lần cũng ổn ổn dc 8 tháng, giờ lại tái phát lại. tuy ko ai nói nhưng tôi thấy chắc chả sống nổi nữa đâu, sáng vợ ông chú qua nhà tôi vay tiền để đi bv tiếp với hi vọng còn nước còn tát, mẹ tôi ko cho vay nữa,vì có cho vay biết chắc là ko có tiền để trả nữa rồi, đem ra cho luôn 10tr thì cũng cầm , nhưng vẫn nói kiểu trách móc thấy khó khăn ko giúp rồi đi về, nom có vẻ giận ra mặt,
phải tôi mà là ông chú thì tôi kệ cmn đi, cố đấm ăn xôi làm cái j ko biết, tranh thủ còn sống dc thì kiếm thú vui gì chơi nốt rồi hẹo , chứ cứ đổ tiền đi bv vừa mệt vừa khổ cả người nhà, mấy ông có thấy thế đúng ko,
thể loại mày phải cho bị UT mới hiểu được hoàn cảnh người ta chứ mõm thì dễ lắm
 
Trong hoàn cảnh mới biết dc bạn ạ. Là ng thân máu mủ mà có hy vọng thì ai cũng chọn vậy. Bần cùng ngta ko còn cách nào đành chấp nhận thì mới ko chiến đấu tiếp vì ng thân thôi
 
khó nói lắm, biết sắp chết thì bản năng sinh tồn của họ vậy, giống như sao ko thể tự nín thở hay cắn lưỡi để chết

Ừ, đúng rồi. Bữa gặp ông khách hàng bv trả về nhà chờ chết cùng với máy móc duy trì sự sống. Mới tiêm hay uống giảm đau gì đó mà ổng còn tỉnh táo vl. Nói chuyện thì ổng nói ổng còn nhiều việc phải làm lắm, chưa chết được. Giờ chuyển tài sản cho vợ con để bán chữa trị cho ổng.

Vài ngày sau bà vợ báo ổng chết rồi. Nghĩ thấy tội. Làm quần quật mấy chục năm nuôi vợ nuôi con, tích góp được mớ tài sản cũng gọi là khá giàu. Chưa kịp nghỉ ngơi hưởng phước thì chết mẹ mất...
 
Back
Top