Về phần chửi đổng, khinh miệt nước khác tôi nghĩ đéo đâu hơn nổi dân VN đâu. Vào group Asean Community toàn mấy thằng dbrr từ comcom sang. Đọc cmt ngứa mắt đéo chịu đc. Mình dân Việt mà còn cảm thấy mất mặt
Khác nhiều đấy, ví dụ như ăn uống không có chỗ ngồi, phải cầm cái đĩa chạy loanh quanh đến nhục.Một cái khá buồn cười là Mã Lai có chợ dân sinh chả khác moẹ gì Vietnam
Sent from Xiaomi Redmi K30 using vozFApp
Khác nhiều đấy, ví dụ như ăn uống không có chỗ ngồi, phải cầm cái đĩa chạy loanh quanh đến nhục.
Mặt gà gà là bị chém cho rụng nụ
Chắc bạn đi Hàn ngắn ngày thôi chứ mình thấy bọn dân đi bộ Hàn Xẻng lúc không có xe chúng nó vẫn phi qua đèn đỏ sang đường như thường. Còn cam nó nhiều, phạt nguội nặng nên xe nó sợ phạt không dám chuyển làn bừa bãi thôi.Từng đi hàn, ấn tượng nhất là ý thức giao thông: không bao giờ thấy chuyển làn khi đi xe, người đi bộ đứng chờ đèn đỏ mới băng qua đường chứ không bon chen như bên mình.
Riêng vụ chuyển làn, nhiều lần thấy làn bên cạnh trống hoác mà không ai ở làn đông chuyển sang, một hàng dài 1 hàng ngắn bình thường.
Ở VN bao giờ mới được như vậy nhỉ, đường từ nội bài về hn lúc nào cũng thấy xe đảo như rang lạc giữa các làn, chậm hơn người khác hay không lách qua lách lại là khó chịu.
Mình ở bundang tầm 1 tháng thì thấy vậy.Chắc bạn đi Hàn ngắn ngày thôi chứ mình thấy bọn dân đi bộ Hàn Xẻng lúc không có xe chúng nó vẫn phi qua đèn đỏ sang đường như thường. Còn cam nó nhiều, phạt nguội nặng nên xe nó sợ phạt không dám chuyển làn bừa bãi thôi.
Hàn là điển hình của luật lệ hà khắc nó biết sợ, còn không có là loạn nháo nhào ngay. Chỗ tòa nhà mình làm có 1 chỗ cấm hút thuốc nhưng không có cam, thế là chúng nó hút thuốc vứt đầy tàn ở đó :v
Viêm xoang mũi, khó thở vl. Ở việt nam thở nhiều lúc thấy mệt vl. Sang nhật,úc nó sạch cảm giác hít thở nó đã vl.Lần đầu đặt chân sang Canada cảm tưởng là mịa to rộng vcl, đường xá cũng rộng vcl, dân nó lịch sự vcl luôn, tới nỗi không tin vào bản thân đang đứng ở bắc Mỹ, tới nhà đứng ở bên trước cửa nhà nhìn đường xá vắng tanh ngẩn ngơ, hít thở không khí nó bổ phổi thoải mái cái mũi kinh khủng
Toàn bắn tiếng quảng nghe như đang ở q5Một cái khá buồn cười là Mã Lai có chợ dân sinh chả khác moẹ gì Vietnam
Sent from Xiaomi Redmi K30 using vozFApp
Dễ kiếm thẻ xanh can k ông? T cod thằng bạn hải dương đi can cũng gần 10 năm r chưa thấy vềNói thêm về cuộc sống ở Vancouver. Khí hậu ấm nhất Canada, 1 năm chỉ có khoảng 4-5 ngày có tuyết. Thiên nhiên tươi đẹp với núi sông biển thung lũng kết hợp.
Nhà cửa rất đắt, giá nhà condo cũ 2 phòng ngủ tầm 80m2, xây từ 1980s ở ngoại ô cũng $400k; ở gần skytrain và mới thì càng đắt. Giá nhà riêng (có sân vườn) trung bình khoảng $1tr4. Nôm na là đắt nhất Canada, khoảng gấp 3 giá ở Montréal và gấp 2 thủ đô Ottawa. Nói chung để phấn đấu mua nhà thì khá mệt mỏi.
Người Á ở Vancouver rất đông. Tính ra thì da vàng & nâu cũng đông ngang da trắng. Dân Tàu & Ấn là 2 sắc dân nhập cư đông nhất. Da đen rất hiếm. Dân Ấn chiếm 1 số nghề đặc trưng như security, fast food (Subway, McDonald's), taxi (cả truyền thống lẫn Uber), làm farm. TQ thì đủ nghề. VN thì mở hàng ăn và làm nail. Phillipines thì trông trẻ, giúp việc. Tóm lại là đa dạng dân cư và văn hóa. Tình trạng racist hầu như là ko có. Trong khi ở các vùng nhà quê thì dân da trắng cũng racist ra phết đấy dù dân Canada tương đối lành.
Về dân VN nhập cư ở đây thì rất đông. Chắc phải có hơn trăm tiệm phở và hơn trăm tiệm nail VN. Khác Cali, dân tị nạn ở Vancouver lại đông dân Bắc đi tàu sang HK. Những năm 1980s, 1990s dân Hải Phòng và Quảng Ninh quậy nát khu East Van. Các gang nổi lên nhờ trồng cần, buôn rượu lậu, làm gái. Những năm 2010s thì bắt đầu có nhiều du học sinh các tỉnh thành. Có điều du học sinh thì 10 đứa hết 5 đứa Hải Phòng, Quảng Ninh và Hải Dương do chúng nó có ng nhà bên này sẵn rồi. Tới giờ nhiều băng nhóm đã giải tán và rửa tiền thành công nhờ mua nhà đất, mở tiệm nail và phở nên ít mang tiếng hơn xưa. Tuy nhiên, đám bá dơ vẫn nhiều, với những đường dây trộm cắp và trồng cỏ ... Và nghề mới hơn là lừa gà từ VN sang, nhiều ca chèn ép lừa đảo rất khốn nạn luôn.
Vì đông ng VN nên chợ búa hàng quán ko thiếu thứ gì. Từ lá mơ lông đến bông so đũa chợ VN đều có, khoai mì hấp cốt dừa, bún mắm, bánh tằm bì hay bánh tro mật mía đều sẵn... chỉ sợ ko có tiền thôi.
Nói chung đi học thì dân VN rất đông, đi thang máy, vào thư viện trường nào cũng có thể nghe *** mẹ mày nên chắc ko ai phải khóc vì thèm nghe tiếng mẹ đẻ. Thư viện thành phố có hẳn quầy sách báo tiếng Việt, thi bằng lái có thể chọn thi bằng tiếng Việt, ngay cả thông tin y tế trên website tỉnh cũng có phiên bản tiếng Việt nốt.
Chốt lại là Vancouver dễ sống với dân VN vl các ông ạ.