/V\arshmallow
Senior Member
Đâu, đâu phải âu Winner hay không là 1 kiểu tag, hôm nay có 5 tỏi nên làm winner ngày mai mất hết 4 tỏi cảm thấy thật loser. 1 cái tem nhãn dán ở thời điểm nào đó, nó không nói lên hết được sự trải nghiệm. Và mình thì tin rằng, con người tồn tại, hiện diện đến bây giờ cốt là để có thể hoàn thiện bản thân thông qua những trải nghiệm. Và duy tâm hơn xíu, là để hoàn thiện phần linh hồn bên trong nữa ấy, làm những gì mà linh hồn, cái tâm bên trong thôi thúc làm, có trắng có đen như bên sáng bên tối, cũng từ những niềm vui, nỗi đau, tham vọng,... qua thời gian hình thành giá trị thật sự của 1 ngườik lẽ phải simp như này mới làm winner đc hả ta
Thím đã từng nghe qua thuật ngữ "Gaslighting" chưa? (và đứa hay sử dụng gọi nó là "gaslighter") Mình người ngoài, nên dĩ nhiên không thể rõ về những tương tác của cả 2, nhưng câu hỏi thăm kia được xem là 1 câu hơi hơi có mùi "gas". Ta sẽ có 1 cái lô-gíc thế nài:Mình nghĩ em ấy lại đang trap mình, đang chơi đòn tâm lý với mình rồi. Đúng ko các thím?
- Quan tâm tôi ư, sau tất cả, em ấy vẫn còn chút gì rất lo lắng, thật lòng ư. Hmm...
=> À thế thì tại sao không phải là trước đó, tại sao em ấy đã không chủ động nói những lời hỏi han ấy trong một khoảng thời gian dài thời điểm trước khi em ấy biết là tôi đã có ý muốn hành động điều gì đó ?!?
=> Thím sẽ cảm thấy có lỗi. Nếu thím đưa ra quyết định can thiệp việc du học của em ấy, rồi thím chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi. Bởi vì người ta đã "không giận, không trách", và người ta còn quan tâm thím nhiều mà.
Không thím, chỉ có bản thân thím đang tự hạ thấp mình thôi chứ em ấy có nghĩ như vậy hay không, chúng ta không mổ não ẻm ra được để biết. Nhưng mình chỉ cảm thấy thím đang vẽ vời huyễn hoặc để tự che giấu cảm xúc thật - cái nguyện vọng em ấy quay đầu lại cầu xin thím, và rồi...Mình chỉ sợ mình xin học bổng cho ẻm xong rồi, ẻm lại coi thường mình và nhìn mình bằng 1 nửa con mắt, lại nghĩ trong bụng rằng cho dù đối xử xấu xa tệ bạc với mình như nào, mình cũng vẫn ko ghét nó vẫn đối tốt với ẻm… Nghĩ thôi đã thấy cay cú rồi thím.
Một điều mấu chốt, tin là thím đã yêu em ấy thật, nhưng thím cay không phải chỉ vì tình yêu, mà là bởi vì thím đã rót quá nhiều thứ, và tin rằng đó là 1 thành tựu xứng đáng. Trông chờ vào nó để rồi thất vọng. Đang ở ngưỡng chưa đến mức của 1 con bạc khát nước, nhưng có vẻ thím vẫn chưa dám đối diện với bóng tối của bản thân
Cũng không rõ những trải nghiệm tuổi thơ và yêu đương của thím, nhưng để ý xem, một số kẻ họ làm trâu chó cho tuổi trẻ để về già "hư hỏng" thỏa mãn những cái thiếu hụt (và cho điều đó đúng, là chân lý bất chấp). Thì cái việc thím đầu tư cho người yêu, nó không hẳn chỉ vì người con gái ấy thật sự cần thím, mà vì trong thâm tâm thím cũng muốn. Và em ấy biết được tâm lý này.
Cũng bởi mãi đau đáu cho cái công trình, project đầu tư hoành tráng quá - chính là những thứ đắp lên người em gái kia mà thiếu đi khả năng nhận biết con người thật.
Câu chuyện tâm lý, kẻ mạnh không phải là kẻ "có tiền", "có quyền" (mà xin lỗi chứ mình không tin và cũng chẳng muốn dây dưa ngoài đời với con người thím) mà là kẻ biết giật dây. Chừng nào thím còn cay cú, còn ngứa khi nghĩ về chuyện với em gái này, thì ẻm vẫn luôn là kẻ chiến thắng.
Có 1 câu kể từ khi thấy nó, mình vẫn luôn thích đó là: Đừng bao giờ nhầm lẫn sự bất lực với lòng khoan dung. Thím sẽ chọn cái nào?
Nó đi hay bị đánh rớt không còn quan trọng với cuộc đời của thím từ nay về sau nữa, đúng không nhỉ (có chăng là do đời / tâm thím còn chừa lối cho nó)? Nó rớt lần này, mình dám cá cược vẫn sẽ tìm cách để đi lần khác, nó còn trẻ. Nếu thím không giúp, nó tìm người khác giúp. Người như thím đừng quá tự tin bản thân là kẻ duy nhất, chỉ là sự lựa chọn #1 thôi, không bao giờ là duy nhất.
Vậy, buông bỏ đi. Bỏ cái tôi bên trong xuống rồi hãy đưa ra quyết định. Nếu giúp nó, đó là giúp cho 1 đứa sinh viên ờ không hơn không kém, không tình không nghĩa, như đi qua đường thôi.
Last edited: