Black7
Senior Member
Bên ngoại nhà em có ông anh sinh năm 85 là cháu đích tôn của ông bà ngoại. Trong nhà thì em với ông ấy là thân nhất, em còn thân với ông ấy hơn em ruột ông ấy. Mỗi lần em từ Hà Nội về quê (Đồng Tháp) là hai anh em cứ đi với nhau từ ngày này sang ngày khác.
Năm 2015 ông ấy ra nhà em chơi rồi cả nhà đi Sapa (chuyến ấy em lại không đi). Về được 2 tháng thì ông ấy bị tai nạn lao động mất ở phân xưởng mà ông ấy là kĩ sư trưởng.
Đêm đấy 2h có điện thoại gọi ra báo ông ấy mất. Lúc đấy em vẫn đang ngủ, tự dưng thằng em trai em nó đập cửa phòng nó gọi:
“Anh P, dậy đi, ông M mất rồi.”
Em ngồi dậy mở mắt ra xong 3s sau lại nằm ngủ tiếp. Nhưng tự dưng mắt trợn tròn, lúc này mới decode được thông tin, ngồi bật dậy, cảm giác như mình mất cân bằng, không biết mơ hay thật. Trạng thái ngáo ngơ ấy kéo dài cho đến khi sắp xếp đồ lên sân bay luôn.
Từ đấy em sợ có điện thoại lúc nửa đêm lắm, rén kinh khủng.
Nay tròn 7 năm ngày tiễn ông ấy về đất, nhớ ông ấy ghê.
Năm 2015 ông ấy ra nhà em chơi rồi cả nhà đi Sapa (chuyến ấy em lại không đi). Về được 2 tháng thì ông ấy bị tai nạn lao động mất ở phân xưởng mà ông ấy là kĩ sư trưởng.
Đêm đấy 2h có điện thoại gọi ra báo ông ấy mất. Lúc đấy em vẫn đang ngủ, tự dưng thằng em trai em nó đập cửa phòng nó gọi:
“Anh P, dậy đi, ông M mất rồi.”
Em ngồi dậy mở mắt ra xong 3s sau lại nằm ngủ tiếp. Nhưng tự dưng mắt trợn tròn, lúc này mới decode được thông tin, ngồi bật dậy, cảm giác như mình mất cân bằng, không biết mơ hay thật. Trạng thái ngáo ngơ ấy kéo dài cho đến khi sắp xếp đồ lên sân bay luôn.
Từ đấy em sợ có điện thoại lúc nửa đêm lắm, rén kinh khủng.
Nay tròn 7 năm ngày tiễn ông ấy về đất, nhớ ông ấy ghê.