Cú sốc tình cảm và sự nuối tiếc dai dẳng

Chú thỏ cắn cỏ

Senior Member
Một câu chuyện cứ ám em đến tận giờ. Năm nhất, em đã gặp 1 cô bé phải gọi là rất xinh, đến nỗi thằng bđbc trong lớp còn công nhận cô bé là No.1. Cô bé có gương mặt rất giống 1 người bạn cũ nên em khá tò mò, nhưng 1 thanh niên ở tỉnh trên răng dưới d' nên sao dám tiến tới bắt chuyện. Sau một số lúc em thể hiện trên giảng đường, thì cũng thu hút sự chú ý của cô bé...Và cô bé mới là người bắt chuyện với em, em nhớ mãi lần cô bé chủ động bắt tay ra làm quen :oops:. Dần dà 2 đứa nói chuyện với nhau nhiều hơn. Và em nhận ra không phải vẻ ngoài là thứ thu hút em, mà là sự chăm chỉ, tính cách hâm hâm giống em. Thời gian sau đó, chúng em thân nhau lắm, trước đông đảo bạn bè cũng chẳng ngại điều đó, nhiều khi có những hành động thân tình. Nhưng vẫn là ý nghĩ tự ti bủa vây quanh em, thời gian đó em cũng chẳng dám ngỏ lời gì cả, dù cô bé đăng lên MXH tất cả những kỉ niệm để giữa chúng em. Chưa bao giờ em nhận được sự quan tâm, tình cảm như thế! Vậy rồi, dịch COVID đến, bọn em cách xa nhau mỗi đứa 1 phương, và vẫn chưa qua được thứ gọi là tình bạn.

Một ngày thi, em nhận ra cô ấy đã bỏ thi buổi hôm đó. Với một bạn chăm học hành lúc đó như vậy, em cũng ngờ ngợ ra có điều gì, dạo gần đây cô bé cũng có vẻ ăn chơi hơn. Và lúc đó em nhận ra thái độ cô bé dành cho em cũng ko còn như trước. Đỉnh điểm, cô ấy đã xin bảo lưu ĐH một cách cực kỳ đột ngột. Em thoáng nghĩ đến trường hợp tệ nhất, nhưng vẫn tự nhủ ko phải! Và cái gì đến cũng đến, con bạn e chơi trong nhóm bạn kia tiết lộ: Cô bé ấy có ny, đi xe SH, lượn Hồ Tây nhìn cool lắm. Cuối cùng, đứa bạn thuật lại lời kể của cô bé rằng: "BỌN TAO CHƠI CÓ BAO RỒI MÀ, KHÔNG HIỂU SAO VẪN DÍNH? Bọn tao đi chơi, xong như này, rồi như kia, chơi như này này...." Em ngồi nghe ở hàng ghế, đứa bạn kể bên cạnh và em ko sót chữ nào. Mặt em đơ ra, rồi cười lớn, vì không khóc được =(( Con bạn em ngồi cạnh cũng trách em vì tò mò, ban đầu nó cũng ko muốn kể rồi ! Sau đó thì cô ấy cũng về lấy chồng, bỏ ngang việc học, không từ biệt 1 lời. Em sốc, thất vọng lắm, nuối tiếc lắm! Từ đó giờ cực kỳ ám ảnh đến chữ: Tiền bạc, cứ phải có tiền đã rồi mới tự tin lo cho con gái người ta được, dù bản thân anh có tốt, có tình cảm, nhưng sự nghiệp không có thì anh vẫn chẳng có gì!

Chuyện đã vài năm, nhiều đêm đi làm về mệt, ngủ có khi còn mơ thấy mẹ con cô ấy, tự thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Thấy người ta có tấm chồng tốt mà em nghĩ cũng vui các bác ạ..
 
Một câu chuyện cứ ám em đến tận giờ. Năm nhất, em đã gặp 1 cô bé phải gọi là rất xinh, đến nỗi thằng bđbc trong lớp còn công nhận cô bé là No.1. Cô bé có gương mặt rất giống 1 người bạn cũ nên em khá tò mò, nhưng 1 thanh niên ở tỉnh trên răng dưới d' nên sao dám tiến tới bắt chuyện. Sau một số lúc em thể hiện trên giảng đường, thì cũng thu hút sự chú ý của cô bé...Và cô bé mới là người bắt chuyện với em, em nhớ mãi lần cô bé chủ động bắt tay ra làm quen :oops:. Dần dà 2 đứa nói chuyện với nhau nhiều hơn. Và em nhận ra không phải vẻ ngoài là thứ thu hút em, mà là sự chăm chỉ, tính cách hâm hâm giống em. Thời gian sau đó, chúng em thân nhau lắm, trước đông đảo bạn bè cũng chẳng ngại điều đó, nhiều khi có những hành động thân tình. Nhưng vẫn là ý nghĩ tự ti bủa vây quanh em, thời gian đó em cũng chẳng dám ngỏ lời gì cả, dù cô bé đăng lên MXH tất cả những kỉ niệm để giữa chúng em. Chưa bao giờ em nhận được sự quan tâm, tình cảm như thế! Vậy rồi, dịch COVID đến, bọn em cách xa nhau mỗi đứa 1 phương, và vẫn chưa qua được thứ gọi là tình bạn.

Một ngày thi, em nhận ra cô ấy đã bỏ thi buổi hôm đó. Với một bạn chăm học hành lúc đó như vậy, em cũng ngờ ngợ ra có điều gì, dạo gần đây cô bé cũng có vẻ ăn chơi hơn. Và lúc đó em nhận ra thái độ cô bé dành cho em cũng ko còn như trước. Đỉnh điểm, cô ấy đã xin bảo lưu ĐH một cách cực kỳ đột ngột. Em thoáng nghĩ đến trường hợp tệ nhất, nhưng vẫn tự nhủ ko phải! Và cái gì đến cũng đến, con bạn e chơi trong nhóm bạn kia tiết lộ: Cô bé ấy có ny, đi xe SH, lượn Hồ Tây nhìn cool lắm. Cuối cùng, đứa bạn thuật lại lời kể của cô bé rằng: "BỌN TAO CHƠI CÓ BAO RỒI MÀ, KHÔNG HIỂU SAO VẪN DÍNH? Bọn tao đi chơi, xong như này, rồi như kia, chơi như này này...." Em ngồi nghe ở hàng ghế, đứa bạn kể bên cạnh và em ko sót chữ nào. Mặt em đơ ra, rồi cười lớn, vì không khóc được =(( Con bạn em ngồi cạnh cũng trách em vì tò mò, ban đầu nó cũng ko muốn kể rồi ! Sau đó thì cô ấy cũng về lấy chồng, bỏ ngang việc học, không từ biệt 1 lời. Em sốc, thất vọng lắm, nuối tiếc lắm! Từ đó giờ cực kỳ ám ảnh đến chữ: Tiền bạc, cứ phải có tiền đã rồi mới tự tin lo cho con gái người ta được, dù bản thân anh có tốt, có tình cảm, nhưng sự nghiệp không có thì anh vẫn chẳng có gì!

Chuyện đã vài năm, nhiều đêm đi làm về mệt, ngủ có khi còn mơ thấy mẹ con cô ấy, tự thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Thấy người ta có tấm chồng tốt mà em nghĩ cũng vui các bác ạ..
Đức phát. Tự ti không dám làm gì thì để người khác làm hộ.
Thế giờ b thớt sao, ra trường đi làm công việc suôn sẻ chứ?
 
Một câu chuyện cứ ám em đến tận giờ. Năm nhất, em đã gặp 1 cô bé phải gọi là rất xinh, đến nỗi thằng bđbc trong lớp còn công nhận cô bé là No.1. Cô bé có gương mặt rất giống 1 người bạn cũ nên em khá tò mò, nhưng 1 thanh niên ở tỉnh trên răng dưới d' nên sao dám tiến tới bắt chuyện. Sau một số lúc em thể hiện trên giảng đường, thì cũng thu hút sự chú ý của cô bé...Và cô bé mới là người bắt chuyện với em, em nhớ mãi lần cô bé chủ động bắt tay ra làm quen :oops:. Dần dà 2 đứa nói chuyện với nhau nhiều hơn. Và em nhận ra không phải vẻ ngoài là thứ thu hút em, mà là sự chăm chỉ, tính cách hâm hâm giống em. Thời gian sau đó, chúng em thân nhau lắm, trước đông đảo bạn bè cũng chẳng ngại điều đó, nhiều khi có những hành động thân tình. Nhưng vẫn là ý nghĩ tự ti bủa vây quanh em, thời gian đó em cũng chẳng dám ngỏ lời gì cả, dù cô bé đăng lên MXH tất cả những kỉ niệm để giữa chúng em. Chưa bao giờ em nhận được sự quan tâm, tình cảm như thế! Vậy rồi, dịch COVID đến, bọn em cách xa nhau mỗi đứa 1 phương, và vẫn chưa qua được thứ gọi là tình bạn.

Một ngày thi, em nhận ra cô ấy đã bỏ thi buổi hôm đó. Với một bạn chăm học hành lúc đó như vậy, em cũng ngờ ngợ ra có điều gì, dạo gần đây cô bé cũng có vẻ ăn chơi hơn. Và lúc đó em nhận ra thái độ cô bé dành cho em cũng ko còn như trước. Đỉnh điểm, cô ấy đã xin bảo lưu ĐH một cách cực kỳ đột ngột. Em thoáng nghĩ đến trường hợp tệ nhất, nhưng vẫn tự nhủ ko phải! Và cái gì đến cũng đến, con bạn e chơi trong nhóm bạn kia tiết lộ: Cô bé ấy có ny, đi xe SH, lượn Hồ Tây nhìn cool lắm. Cuối cùng, đứa bạn thuật lại lời kể của cô bé rằng: "BỌN TAO CHƠI CÓ BAO RỒI MÀ, KHÔNG HIỂU SAO VẪN DÍNH? Bọn tao đi chơi, xong như này, rồi như kia, chơi như này này...." Em ngồi nghe ở hàng ghế, đứa bạn kể bên cạnh và em ko sót chữ nào. Mặt em đơ ra, rồi cười lớn, vì không khóc được =(( Con bạn em ngồi cạnh cũng trách em vì tò mò, ban đầu nó cũng ko muốn kể rồi ! Sau đó thì cô ấy cũng về lấy chồng, bỏ ngang việc học, không từ biệt 1 lời. Em sốc, thất vọng lắm, nuối tiếc lắm! Từ đó giờ cực kỳ ám ảnh đến chữ: Tiền bạc, cứ phải có tiền đã rồi mới tự tin lo cho con gái người ta được, dù bản thân anh có tốt, có tình cảm, nhưng sự nghiệp không có thì anh vẫn chẳng có gì!

Chuyện đã vài năm, nhiều đêm đi làm về mệt, ngủ có khi còn mơ thấy mẹ con cô ấy, tự thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Thấy người ta có tấm chồng tốt mà em nghĩ cũng vui các bác ạ..
Duck. Simp lỏd
 
Một câu chuyện cứ ám em đến tận giờ. Năm nhất, em đã gặp 1 cô bé phải gọi là rất xinh, đến nỗi thằng bđbc trong lớp còn công nhận cô bé là No.1. Cô bé có gương mặt rất giống 1 người bạn cũ nên em khá tò mò, nhưng 1 thanh niên ở tỉnh trên răng dưới d' nên sao dám tiến tới bắt chuyện. Sau một số lúc em thể hiện trên giảng đường, thì cũng thu hút sự chú ý của cô bé...Và cô bé mới là người bắt chuyện với em, em nhớ mãi lần cô bé chủ động bắt tay ra làm quen :oops:. Dần dà 2 đứa nói chuyện với nhau nhiều hơn. Và em nhận ra không phải vẻ ngoài là thứ thu hút em, mà là sự chăm chỉ, tính cách hâm hâm giống em. Thời gian sau đó, chúng em thân nhau lắm, trước đông đảo bạn bè cũng chẳng ngại điều đó, nhiều khi có những hành động thân tình. Nhưng vẫn là ý nghĩ tự ti bủa vây quanh em, thời gian đó em cũng chẳng dám ngỏ lời gì cả, dù cô bé đăng lên MXH tất cả những kỉ niệm để giữa chúng em. Chưa bao giờ em nhận được sự quan tâm, tình cảm như thế! Vậy rồi, dịch COVID đến, bọn em cách xa nhau mỗi đứa 1 phương, và vẫn chưa qua được thứ gọi là tình bạn.

Một ngày thi, em nhận ra cô ấy đã bỏ thi buổi hôm đó. Với một bạn chăm học hành lúc đó như vậy, em cũng ngờ ngợ ra có điều gì, dạo gần đây cô bé cũng có vẻ ăn chơi hơn. Và lúc đó em nhận ra thái độ cô bé dành cho em cũng ko còn như trước. Đỉnh điểm, cô ấy đã xin bảo lưu ĐH một cách cực kỳ đột ngột. Em thoáng nghĩ đến trường hợp tệ nhất, nhưng vẫn tự nhủ ko phải! Và cái gì đến cũng đến, con bạn e chơi trong nhóm bạn kia tiết lộ: Cô bé ấy có ny, đi xe SH, lượn Hồ Tây nhìn cool lắm. Cuối cùng, đứa bạn thuật lại lời kể của cô bé rằng: "BỌN TAO CHƠI CÓ BAO RỒI MÀ, KHÔNG HIỂU SAO VẪN DÍNH? Bọn tao đi chơi, xong như này, rồi như kia, chơi như này này...." Em ngồi nghe ở hàng ghế, đứa bạn kể bên cạnh và em ko sót chữ nào. Mặt em đơ ra, rồi cười lớn, vì không khóc được =(( Con bạn em ngồi cạnh cũng trách em vì tò mò, ban đầu nó cũng ko muốn kể rồi ! Sau đó thì cô ấy cũng về lấy chồng, bỏ ngang việc học, không từ biệt 1 lời. Em sốc, thất vọng lắm, nuối tiếc lắm! Từ đó giờ cực kỳ ám ảnh đến chữ: Tiền bạc, cứ phải có tiền đã rồi mới tự tin lo cho con gái người ta được, dù bản thân anh có tốt, có tình cảm, nhưng sự nghiệp không có thì anh vẫn chẳng có gì!

Chuyện đã vài năm, nhiều đêm đi làm về mệt, ngủ có khi còn mơ thấy mẹ con cô ấy, tự thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Thấy người ta có tấm chồng tốt mà em nghĩ cũng vui các bác ạ..
Cũng không quá ngạc nhiên lắm vì hết nửa năm nhất thì hầu hết gái đều thay đổi 180'
UMiD3Fi.png
 
gần giống case của tui.
Tui 93 còn e 2k, quen từ hồi e học thph, sau khi e lên đh 1 cái thì ú òa, đăng ảnh thằng này thằng nọ đẹp trai bla bla các thứ.
Xong 1 thời gian sau khi gái ra trường thì gái là single mom rồi, tôi thì đéo thèm quan tâm luôn, Thích ăn chơi cho sướng vào rồi sáng mắt ra :)
 
Nghe thớt kể như mối tình đầu ý mới sốc đến vậy, tôi cũng có mối tình khá loser suốt 3 năm cấp 3 mặc dù không đến mức sốc.
Năm lớp 10 tôi vs bạn ấy có tình ý nhưng tôi không dám tiến tới vì nghèo và loser. Thế là lên 11 bạn ấy yêu công khai vs 1 ông kia mà vẫn ngấm ngầm bật đèn xanh cho tôi, ấy thế mà tôi vẫn crush âm thầm và nghĩ rằng cô ấy có thể đang thử mình thôi. Hầu như ngày nào cũng soi chấm xanh trên messenger người đó và thi thoảng soi fb nữa(tôi loser xin đừng nặng lời). Rồi phải tận cho đến khi lên đại học năm nhất soi fb thấy tình tứ 2 người, rồi ông kia về ra mắt nhà bạn đó và ngược lại. Trong khi đó ngày trước đến cái nắm tay tôi cũng không chủ động nổi 1 lần(bạn đó cũng ko chủ động chỉ thả thính) thì tôi mới nhận ra mình loser đến nhường nào, lúc đó tôi tệ đến mức mà chả biết tả ra sao, cách vượt qua giai đoạn đó chả buồn nói. Sau đó tự nhủ bản thân phấn đấu trở thành winner
Để Sau này nếu gặp lại bạn đó tôi sẽ không làm loser kèo dưới nữa chỉ cần thế là đủ rồi
images (1).jpeg
 
Back
Top