Anokata
Đã tốn tiền
Bác này giống thím nhà em, bà nội e dân buôn bán + khó tính nên chỉ thím ấy ở cùng bà e được hơn chục năm ko vấn đề gì, còn mẹ e cãi nhau với bà nội suốt hồi e còn nhỏ, rồi cả cãi nhau với thím nữa. (nhà có 2 ông con trai ở cạnh nhà nhau chung công trình phụ với sân )Đồng cảm với em, thời gian này c đã trải qua rồi nên biết, đang bầu bì do hoocmon nên nó mới nhạy cảm như vậy đó, có khi sau này em nhớ lại sẽ thấy sao hồi đó mình lại quan trọng hóa mọi chuyện nên như vậy cho xem.
Quay về thời gian c sinh em bé đầu, phải nói cực đủ đường vì sinh non, thế nhưng mc k thông cảm mà còn mắng xơi xơi khi mình khóc vì lo cho con, thời gian đó phải nói khủng khiếp luôn, sữa cho con vắt k còn 1 giọt vì stress, sau chồng thấy k ổn mới kéo 2 mẹ con bỏ nhà ra đi trong đêm luôn, kệ bà gào khóc ầm ĩ trong nhà, chửi mình và gđ mình thậm tệ.
Sau khi ra khỏi nhà, hết áp lực, sữa mình về tràn trề, mình một mình nuôi con mà k có sự hỗ trợ từ ai vì chồng phải đi làm, khổ nhưng sung sướng cái đầu, bù lại vc mình bị cả nhà chồng từ mặt
Hơn 1 năm mình mới hết bị nhà chồng giận, sau đó mình tự kiểm điểm lại bản thân thì mình thấy mình hơi cố chấp, cả nghĩ, mình đây trẻ khỏe mà chấp với 1 người già tầm nhìn hạn hẹp hơn mình, nhìn lại thì mình thấy mẹ chồng mình cũng tốt, thương yêu con cháu, chỉ là bà thích mọi việc phải theo ý bà, vì từ trước tới giờ bà quen như vậy trong nhà rồi.
Sau đó mình thay đổi cách tiếp cận với mẹ chồng, mình không cam chịu gọi dạ bảo vâng, bà nói gì cũng dạ dạ thưa thưa cấm cãi nữa, mà mình nói lại một cách nhẹ nhàng bình thường nhất có thể, ví dụ:
- Mày phải nấu món này như vầy nè.
- Dạ con thấy nấu như con hay nấu ngon hơn í ạ.
- Con này mày cãi tao ah!
- dạ k, tại con quen ăn như vậy rồi, để con nấu Má ăn thử xem nha, nếu k ngon con sẽ nấu theo cách của Má.
Rồi như:
Rồi xen vào chuyện nuôi con:
- con kia, sao mày để chồng mày đói vậy, k lo nấu cho chồng m ăn đi, nó ốm nhom rồi kìa, vợ kiểu gì vậy?
- dạ con cũng mới về mà, con nấu liền nè, mà con mới ốm nè, chứ chồng con còn lên mấy kí í chứ có ốm đâu Má, hì hì.
- mày xem con nhỏ nó khò khè nè, ra tiệm thuốc mua cho nó uống k nó bệnh đó.
- Dạ bé nó hơi nóng nóng ah, để con chườm ấm rồi bế đi bs xem sao.
- mày hở ra là bs cho tốn tiền, ra mua mấy liều cho nó uống dc rồi.
- Vậy hả Má, mà thôi cứ để con dẫn đi bs xem sao, sẵn tiện con hỏi bs xem sao cháu nó lâu mọc răng.vv..vv
Cứ như vậy mà mình bác hết mấy cái yêu cầu vô lý của bà, mà mình cũng k thái độ gì hỗn hào, nếu bà có giận mình xem như không biết, vẫn hỏi han bình thường. Bây giờ bà thương mình lắm, nói mình thẳng tính dễ sống.
Kinh nghiệm là không vừa ý gì là phải nói lại liền lúc đó, nói nhẹ nhàng dứt khoát, ví dụ chuyện răng hay dăng, em phải nói liền như là: ôi, con thấy phải nói đúng là răng thôi mẹ ạ, còn sau đó bà nói thêm gì thì giả điếc là xong, hơn hết là hãy nhìn vào điểm tốt của bà mà thông cảm cho bà hết sức có thể nữa em nhé.
Edit: thêm nữa lúc e gọi điện mà bị mắg í, đáng lẽ chiều về em nói bà í là, Mẹ ơi hồi sáng cháu quấy lắm hay sao mà mẹ gắt gỏng với con thế ạ.
Bà bảo : tao gắt gỏng hồi nào.
Em: dạ có í ạ, đồng nghiệp của con nghe còn khiếp cơ, bảo mẹ chồng mày dữ thế, con bảo mẹ em hiền lắm, chắc do cháu quấy quá. Đại khái là vậy đấy, phải thảo mai thảo quả nhiều vào, rồi e sẽ hiểu tính bà mà điều chỉnh cjo phù hợp.
Giờ bà mất rồi nghĩ lại cũng do mẹ e tính cố chấp và hay để ý vặt nên mới tạo ra không khí căng thẳng với bên nội như vậy. Sau này khi e lớn phải mất thời gian khá dài mới hoà giải dc 2 bên, giờ ông nội toàn lên nhà e chơi và tâm sự với mẹ e. Kể ra cũng lạ, nếu biết cách nhịn 1 chút với suy nghĩ tích cực 1 chút thì đã sống vui vẻ với ông bà như bây giờ rồi, chứ ko mất đến cả 2 chục năm căng thẳng như vậy.