Giả sử tôi bị tật nguyền bẩm sinh, thường thì tôi sẽ có 2 luồng suy nghĩ sau:
1. Tôi nghĩ rằng mọi thứ thuận nhân quả, tôi bị thế này chắc do đã gieo nhân gì đó rồi, nên tôi chấp nhận và sống chan hòa với sự tật nguyền này. Nên tôi chỉ bị tật nguyện về thể xác chứ tâm lý tôi, tâm hồn tôi ko bị khiếm khuyết.
2. Tôi ko chấp nhận sự méo mó lệch lạc này, tôi ko chấp nhận sự tật nguyền của tôi, tôi nguyền rủa và căm thù nhiều lắm, thù cha mẹ đã sinh ra tôi, thù gia đình, căm thù sự bất công....Tóm lại không chỉ tật nguyền về thân tôi còn tật nguyền luôn cả tâm.
Nếu là bạn, bạn chọn cách nào? Hay bạn có lối suy nghĩ khác, lối suy nghĩ khác đó khiến bạn sống tích cực hơn không, an lạc hơn không?
Cùng 1 sự việc, 1 vấn đề, chọn cách nhìn nhận đối diện giải quyết như thế nào sẽ có những kết quả hoàn toàn khác nhau. Nhìn nhận tích cực thì an vui tự tại, nhìn nhận tiêu cực thì căm phẩn oán trách hờn giận. Tại sao không chọn cách tích cực?