Chính xác thì con đường đi hợp pháp nó là như thế này:
-Thi cái gì gì đấy ở VN, lên đường sang đây làm hợp đồng dạng E-9, tối đa 4 năm 10 tháng là hết hạn (tránh đủ 5 năm xin quốc tịch).
- Ông nào ngon thì thi sang tiếp, công ty nhận tiếp, rồi học tiếng Hàn, thi thố những cái gì gì đấy, đổi sang visa E-7-4, là lên tay nghề kỹ sư rồi, ko phải lao động phổ thông nữa, rồi từ E-7-4 đổi sang F-2-99, là định cư dài hạn, muốn làm giời làm đất gì thì làm, lương cao, có bằng cấp thì đổi sang F-5, định cư vĩnh viễn luôn.
Nhưng đời được mấy ông ngon như kia. Toàn những ông suy nghĩ sang 2 lượt như kia là 10 năm cmnr, chán Hàn, thế nên là trốn ra ngoài làm (tất nhiên lương cao hơn làm hợp đồng kia) vài năm rồi về chứ cũng chẳng có ý định ở lại. Vậy là xong.
Rồi 5 năm trở lại đây đi xklđ khó khăn thì các em/cháu chuyển sang đi "du học" rồi trốn. Nghĩ cái cảnh 18 19 tuổi đầu, sang đc 1 2 năm, hoặc sang cái trốn ngay, sống cuộc sống chui lủi, nơm nớp mỗi lần nghe tiếng còi xe cảnh sát, hoặc thấy 2 3 con xe cảnh sát 7 chỗ đi là biết rằng có biến, lại ngồi im nín thở khấn vái các cụ.
Nhiều thành phần lại có cái kiểu cày như này kiếm đc nhiều tiền hơn làm hợp pháp thì lại vênh mặt lên tự hào, nhưng đâu có nghĩ xem là đỏ thì ko sao, đen 1 cái, bệnh tật tai nạn này nọ, thay vì hợp pháp có bảo hiểm nó chi trả cho gần hết, đây phải thanh toán 100%, rồi lại lên mạng than khổ "vì hoàn cảnh" đi xin tiền.
Kế đến là cuộc sống, kiếm đc tiền người ta đi chơi, đi du lịch hưởng thụ, thì mấy người bhp cùng lắm quanh quẩn ở trong Hàn Quốc, mà chưa chắc đã dám đi đâu xa, tiền gửi về có khi vợ nó theo zai như mấy # trên kể. Đợt chưa có covid, cảnh sát họ làm căng, cứ đứng ở ga tàu, ga tàu điện ngầm, thấy anh nào có vẻ lom dom là ngoắc vào kiểm tra, lòi ra ngay, đâm ra có đi đâu cũng phải nhìn trước ngó sau, nó lại càng lom dom.