Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở tỉnh lẻ, khi đó bố mẹ cũng loanh quanh 40t rồi. Nghèo thôi chứ vẫn có cái ăn cái mặc cơ bản, ko phải khổ sở lắm, và kinh tế cũng ổn định dần theo thời gian. Năm tôi lớp 6 bố mẹ ly thân. Năm 22t vừa tốt nghiệp đại học thì mẹ bệnh. Suốt 4-5 năm trời, khi mà tuổi trẻ đang hừng hực, khi bạn bè lao vào đời cháy hết mình với cái đam mê nhiệt huyết, thì tôi loanh quanh ở các bệnh viện để chăm sóc mẹ. Tôi biết, đấy là việc nên làm thôi; tôi cũng biết, còn có mẹ để chăm sóc là tôi còn may mắn lắm. Nhưng? Chữ nhưng bỏ ngỏ, tôi nghĩ các anh cũng hiểu phần nào.
Cuộc sống cũng dần chuyển biến tốt đẹp hơn. Năm 27 tuổi, khi mẹ tôi đã hồi phục 70-80% thì tôi cũng bắt đầu quay trở lại với cuộc đời. Tôi đi làm, rồi kết hôn. Nhưng không sinh con. Lý do cụ thể tôi ko tiện kể ra, nhưng đứa nào vô phúc lắm mới đầu thai làm con của vợ chồng tôi. Tôi tin chắc là vậy.
__
Trong xóm cũng có một thằng trạc tuổi tôi, giờ nhà nó vẫn nghèo nhất khu, nhưng nó đã có vợ và 2 con. Gia đình 5-6 người sống trong 1 căn nhà nhỏ lụp xụp, buôn gánh bán bưng kiếm sống qua ngày. Vợ nó là một cô người dân tộc, chắc cũng hoàn cảnh, đưa về rồi chung sống chứ ko làm đám gì. Hai đứa con gái, đứa lớn tầm 5-6 tuổi, đứa nhỏ mới cũng hơn 2 tuổi rồi.
Lúc biết nó sắp có đứa thứ 2, tôi suy nghĩ lung lắm. Hoàn cảnh người ta còn khó khăn hơn mình rất nhiều, nhưng vẫn vui sống, vẫn sinh con đẻ cái bình thường, vậy có phải bản thân mình quá vô trách nhiệm, quá sợ trách nhiệm, quá ích kỷ hay không?
Nhưng hai đứa trẻ ấy, cơm ăn áo mặc còn ko đủ, đứa lớn hiện tại cũng ko đc đi học. Thế thì sinh con ra trong điều kiện như vậy, liệu có nên không?
___
Nói chung, chẳng ai trách việc đẻ cả, đó là lựa chọn của mỗi nhà, mỗi người.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, chăm sóc, hoàn thiện một đứa trẻ là điều rất khó, khó hơn nhiều so với giai đoạn bố mẹ chúng ta.
Xưa tôi nhớ trong xóm, cũng có nhà giàu, nhà nghèo, nhưng đó là ở bố mẹ bọn nó, chứ thực sự giữa những đứa trẻ với nhau, bọn nó chả biết khác nhau cái gì. Vẫn đi học trường công, về vẫn lăn ngoài sân đá bóng, thả diều, ăn uống thì lúc đó cứ no là được, chứ đã biết món nào ngon, món nào đắt đâu, quần áo thì cũng chỉ có vậy, chả đồ hiệu, chả mẫu mã, chả đặc sắc, đứa nào cũng như đứa nào. Có World Cup thì đứa nào cũng sắm bộ đồ đá bóng, toàn phake chứ lúc đó đã biết đồ Real là gì đâu, mà thực sự cũng méo có ai bán đồ Real
![Wink ;) ;)](https://data.voz.vn/styles/next/xenforo/smilies/popo/wink.png?v=01)
Xưa chắc phải đến đại học, thì tách biệt giàu nghèo mới rõ ràng, điển hình giữa những cái Laptop, xe máy.
Còn giờ mầm non thôi là bọn nó đã có thể so sánh giàu nghèo được rồi, áo quần giờ nhìn sơ qua là biết đứa nào nhà điều kiện, đứa nào không, đứa nào bố mẹ quan tâm, đứa nào thả thí.
Dần dần đứa trẻ nghèo, không được bố mẹ chăm sóc nó sẽ tự ti, chắc chỉ cần lên Cấp 1 thôi, là bọn nó sẽ biết bản thân nó ở đâu liền.
Nên giờ không cần phải giàu mới đẻ, nhưng khi nào thấy bản thân đủ trách nhiệm thì hẳn đẻ, chứ đừng đẻ ra rồi ngay cả những nhu cầu cơ bản của con cũng không thể đáp ứng.