Deshuro
Member
Khi con đưa mình vào viện dưỡng lão, tôi bất ngờ và không bằng lòng nhưng...
Sống cùng con tại nhà mặt tiền phố, bà M.K (81 tuổi) luôn cô đơn như 'chim nhốt trong lồng' vì cả ngày ở nhà một mình. Vào viện dưỡng lão, bà thấy khỏe ra có thêm nhiều bạn già, con cháu vào thăm mỗi cuối tuần.
thanhnien.vn
Sống cùng con tại nhà mặt tiền phố, bà M.K (81 tuổi) luôn cô đơn như 'chim nhốt trong lồng' vì cả ngày ở nhà một mình. Vào viện dưỡng lão, bà thấy khỏe ra có thêm nhiều bạn già, con cháu vào thăm mỗi cuối tuần.
Bị đột quỵ liệt nửa người bên trái và bệnh ung thư, ông N.V.P (62 tuổi) từng bất mãn khi bị con đưa vào viện dưỡng lão.
Sau một thời gian, ông lại thấy đây là lựa chọn sáng suốt của con bởi ở viện dưỡng lão ông có y tá chăm sóc, tập vật lý trị liệu mỗi ngày và có thêm nhiều người đồng cảnh ngộ cùng chia sẻ, bầu bạn.
Bầu bạn tuổi già
Chiều tà, trong không gian sân vườn ngập cây xanh, gió nhè nhẹ ở huyện Củ Chi, các ông bà cụ ra khoảng sân bên ngoài trò chuyện sau giờ tập vật lý trị liệu. Người ngồi xe lăn, người ngồi ghế đá, độ tuổi, sức khỏe khác nhau nhưng câu chuyện của họ cứ vậy tiếp nối ngày qua ngày.
Ông N.V.P (62 tuổi) có 2 con trai làm cơ quan nhà nước. Vợ chồng ông ở cùng với con trai lớn tại quận Phú Nhuận. Sau lần ông bị đột quỵ liệt nửa người bên trái và thêm căn bệnh ung thư, con trai lớn hỏi ý kiến và đưa ông đến viện dưỡng lão.
Cụ già tập vật lý trị liệu tại viện dưỡng lão tư nhân
Vũ Phượng
"Tôi bất ngờ và không bằng lòng vì nghĩ rằng ở nhà còn vợ con, tại sao con lại đưa tôi vào đây, phải chăng vì ở nhà tôi là gánh nặng. Nhưng tôi cũng chấp nhận, vào đây 1 tuần vợ con và các cháu vào thăm một lần. Dần dà được y tá chăm sóc, tập vật lý trị liệu và gặp nhiều người đồng cảnh ngộ tôi mới thấy con làm đúng. Lúc ở nhà, nhiều khi tôi muốn nhờ con làm giúp gì đó nhưng con còn công việc của con nữa, không thể nào ở nhà không chăm mình cả ngày", ông P. nói.
Gần 2 năm sống ở viện dưỡng lão, ông P. cho hay, tinh thần đã thoải mái hơn từ khi mở lòng đón nhận những điều mới mẻ. Cần gì, ông có thể gọi y tá hay nhân viên chăm sóc. Nhớ nhà, ông cũng có thể nhờ viện dưỡng lão đưa về thăm con cháu 1 – 2 ngày rồi lại vào.
Cụ bà L.T.D (82 tuổi, quê Tiền Giang) thì chỉ còn người thân duy nhất là chị hai đã 93 tuổi. Không lập gia đình, về già, bà D. được các cháu con của chị hai chăm sóc. Gần 1 năm trước, các cháu đưa bà vào viện dưỡng lão.
Bà D. băn khoăn: "Ở viện dưỡng lão có hợp không?". Người cháu khẳng định: "Mọi người đều niềm nở, tử tế". Dù còn lo lắng sợ bị bạc đãi, nhưng bà D. đồng ý vì không muốn các cháu quá bận tâm.
Trong viện dưỡng lão, bà D. được xếp phòng ở 6 giường cùng các cụ bà khác, nhân viên chăm sóc từ bữa ăn đến giấc ngủ.
Bà D. kể: "5 giờ sáng ngủ dậy tôi đi tập thể dục, ăn sáng, đi tắm rồi đi tập vật lý trị liệu. Mỗi ngày có người nhắc uống thuốc. Ngày mới vào chân tôi co rúm không đi được mà vào đây tập, châm cứu đến giờ đi lại được rồi. Biết chân tôi đau nên thấy tôi bước xuống giường là các cô lại nhắc cẩn thận. Cứ 2 tuần các cháu lại vào thăm, tiếp đồ ăn".
Mừng vì thoát cô đơn tuổi già
Tại một viện dưỡng lão ở Gò Vấp, không gian sân vườn không quá rộng, nhưng đổi lại, các cụ có không gian ở tầng trệt để xem ti vi, ăn uống và đón người nhà vào thăm. Mỗi phòng ngủ được kê 4 giường đơn có thanh chắn, ngăn cách giữa các phòng bởi những tấm bình phong.
Trong khi đó, không gian chung của những cụ nằm liệt giường thì khá giống bệnh viện với đội ngũ điều dưỡng chăm sóc túc trực.
Các hoạt động được thiết kế để các cụ vừa rèn luyện vừa thư giãn
Vũ Phượng
7 năm trước, bà M.K (82 tuổi) tự xin con vào viện dưỡng lão để thoát cảnh cô đơn trong căn nhà 2 tầng 2 mặt tiền tại trung tâm TP.HCM. 3 người con của bà K. có điều kiện kinh tế tốt, trong đó có 2 người ở Mỹ.
Bà từng được con đưa qua Mỹ phụng dưỡng tuổi già nhưng không chịu nổi cái lạnh cắt da cắt thịt vào mùa đông nên bà về lại Việt Nam. Sợ bà phải đụng tay, đụng chân, con cháu luôn chuẩn bị sẵn cơm nước trước khi ra khỏi nhà.