Khủng hoảng tuổi 22

Tôi thì nghĩ theo kiểu là mình đã như vậy rồi thì phải đi xa hơn nữa. Kiểu lương 10-20 củ thì phải nhắm đến 50 rồi đến 100, leo liên tục nhưng mà những lúc mà mình không đạt được mặc dù có từng này thứ thì nó mới chán
đời vẫn màu hồng lắm, cứ ra ngoài và chịu va vấp lên em trai :big_smile::big_smile:
 
đời vẫn màu hồng lắm, cứ ra ngoài và chịu va vấp lên em trai :big_smile::big_smile:
Tuổi trẻ bồng bột, nhiệt huyết. Anh có tuổi rồi thì để em nó tiếp bước anh của trước kia đi. Ko thì lấy ai đóng góp cho XHCN, trả nợ cho đất nước :haha:
 
Các bác nào mà trải qua hay đang trải qua rảnh thì tâm sự chia sẻ nhé, thật ra em viết ra là để nói hết ra cho nó thoải mái tư tưởng trước giữ cái này trong lòng rồi nói chuyện một mình như thằng tự kỷ.
Em là sinh viên năm cuối của một ngành có thể nói là "vua nghề" - chắc bây giờ thì hết rồi , của một trường có thể gọi là "động gay lớn nhất vịnh bắc bộ", ngành này em đã chọn là vì theo đam mê, phù hợp nhất với định hướng, chứ không phải ngành điểm cao nhất hay vì tiền (nếu vì tiền thì em nhảy xang làm cò đất hoặc đi làm gian thương úp bô ae).
Từ ngày bé đến giờ em nghiện bất kỳ thứ gì liên quan đến kỹ thuật được tạo ra những thứ mới mà rẻ nhất thì đó là tạo nó trong môi trường thế giới ảo (đồ điện tử, mấy con arduino đắt quá :( ). Tưởng dừng mọi thứ sẽ trôi chảy từ đấy rồi yên bình ra trường đi làm việc đúng đam mê sở thích, thế nhưng từ hồi đầu vào trường đến giờ không gì ngoài sóng gió, chắc cũng tại vì ngày xưa hồi ôn thi đại học cầu phật, chúa, quỷ,... để dồn hết luck thi vào đây thôi rồi mấy năm sau tính sau :v (nói vui ai ngờ thành thật luôn, cũng lạ là đây là lần thứ 2 nó xảy ra nên tâm linh không đùa được đâu).
Năm nhất vào trường, trải nghiệm môn đại cương ở cái "động gay" ngay kỳ đầu đăng ký số lượng tín tối đa và tạch ngay 1/2 số tín, em thề viện toán có người thích đùa với cảm súc của sinh viên, giữa kỳ thì em làm tốt được điểm A (có thể là do vẫn còn sức cày từ hồi cấp 3 hoặc là giáo viên troll), nhưng mà cuối kỳ thì wtf cái quái gì thế này??? nhìn đề mà đọc không hiểu một chữ. Sau kỳ đầu cũng trầm cảm một tý nhưng mà đánh vài trận Savage raid trên FF14 là lại hết ngay, sang kỳ 2 em bắt đầu bật chế độ cày trâu chó, điểm bắt đầu lên, thế rồi bùm tai nạn liên tiếp.
Đầu tiên, sau một ngày học mệt mỏi trên đường về em bị tạt xe dưới hầm, i believe i can fly gần 6m. Cũng may hôm đấy trời rét nên mặc áo dày, không bị gãy gì nhưng nghỉ mất tuần, tưởng thế là hết đen thế nhưng bùm, chị gái em bị dính trầm cảm cả nhà động viên mãi vẫn chưa chịu ra (bây giờ vẫn vậy). Em sợ đi theo con đường đấy thế nên là em ngay lập tức chuyển hướng, để chuyện học sang thứ 2 tập chung vào mở mang quan hệ bạn bè tham gia các câu lặp bộ học thuật, lab lủng,... đây vẫn là quyết định sai lầm nhất của em. Bản thân là đứa trầm tính ít nói, tham gia mấy cái này nó thực sự đốt neuron của em so với bất kỳ thứ gì đã làm trước đây, điểm lại bắt đầu tụt.
Rồi bùm năm sau covid, thật ra ban đầu em khá vui vì covid, đỡ phải ra ngoài thế nhưng đúng là không có môi trường học thì không thể có động lực học được, trong thời gian này em cũng khá vui vì chui vào job part-time đầu tiên (do bạn nó giới thiệu). Mọi thứ đang yên ổn rồi lại bùm, bà mất, thế là mọi thứ lại xáo trộn hết lên, rồi công việc không hoàn thành tiến độ, áp lực sếp, áp lực bạn bè, áp lực trên trường, em không hiểu sao em trụ qua được thời kỳ đấy.
Hết covid đến tầm giữa năm 3, bắt đầu đi thực tập để hoàn thành tín chỉ ở trên trường, lúc này em mới thấy quyết định trước của mình óc vật đến mức nào, điểm lẹt đẹt nên mấy chỗ ngon bay ra từ vòng gửi xe, nhìn mấy thằng bạn ngày xưa bám theo học thuật mà bh thấy tiếc thật. Thực tập cũng không phải êm ả, em thực tập 3 2 lần, lần đầu xong thì mới biết là trường không chấp nhận thực tập mặc dù cty cũng có uy tín mà ai cũng biết cty này, thế đến lần thứ 2 mới xong. Lại nợ môn, càng ngày càng mơ hồ về hướng đi định hướng của mình trong tương lai, gần như em dành cả năm 4 để tính toán hướng đi càng ngày càng ít lên trường. Bố mẹ ở nhà thì nhìn thấy chị gái bị như vậy nên bắt đầu gây áp lực với em, ngã xe version 2, lần này là do đang phóng 40km/h cái dây cu loa bị đứt cuốn vào bánh, backflip ngược cả xe về phía sau, may mà đội mũ bh xịn nên không sao.
Thế rồi đến kỳ tốt nghiệp, em vẫn còn nợ môn nên éo tốt nghiệp được, mấy hôm trước thì thấy bọn nó giờ này làm việc xịn hết rồi, tiếc thật sự, thà tập trung theo học thuật thì bh ra trường rồi, và với cái bằng tốt hơn bằng Khá, phí một đống thời gian để chạy mơ hồ cuối cùng cũng chả ra đâu vào đâu.
Tự an ủi, thôi ít nhất mình vẫn ra trường sớm 1 kỳ, ít nhất bằng vẫn là bằng khá, nhưng mà nhìn tương lai xám xịt, gia đình thì nát bét, có người trầm cảm gần như kéo cả nhà theo. Đã thế ra trường đúng lúc mà kinh tế bắt đầu đi xuống, nên là xin fresher khó hơn nhiều, chỉ hi vọng hết quý 1 kinh tế bật lên tí do FED hạ lãi xuất, nhưng mà càng ngày càng cảm thấy no-hope. Cảm ơn bác nào đã đọc đến đây, em cũng nể bác thật, bình thường em cũng không đọc rant dài đến mức này. Chính tả sai mong mọi người thông cảm, em ngu nhất là môn Văn chưa bao giờ và sẽ không bao giờ giỏi, viết CV, luận án toàn lôi chatgpt ra ;v
Vote xuất khẩu lao động , cách ly gia đình 1 thời gian rồi chuyên tâm cày cuốc
Có tiền sẽ giải quyết được hết mọi đen đủi trong cuộc sống
Văn đổ lỗi quá nhiều mà ko nhìn nhận ra vấn đề ở bản thân mình mất định hướng à
“Người ta muốn sẽ tìm cách, còn người ko muốn sẽ tìm lý do”
Nhắc đi nhắc lại câu này trước khi làm bất cứ việc gì sẽ thấy khó khăn ở đâu mà khắc phục chứ mới 22t, có bằng cấp mà khủng hoảng thế lìn nào được, cứ nhìn vào mấy thằng bạn có công việc xịn rồi cứ thấy tủi thân rồi lại than vãn thôi
 
Còn đủ tay chân, có kiến thức, có tuổi trẻ. Khủng hoảng đến đâu thì cũng ra đường kiếm tiền đi. Ngồi ở nhà không nên có dư thời gian khủng hoảng đấy.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Đời người có mấy giai đoạn khủng hoảng
1: mới ra trường ko có việc
2: 25t mà lương vẫn bèo
3: 30t mà chưa có gia đình hoặc lương chưa được xxx trong khi bạn bè có nhà có xe.
Sau 30t thì chưa biết
 
Còn đủ tay chân, có kiến thức, có tuổi trẻ. Khủng hoảng đến đâu thì cũng ra đường kiếm tiền đi. Ngồi ở nhà không nên có dư thời gian khủng hoảng đấy.

via theNEXTvoz for iPhone
Bây giờ em vẫn đi cày, nhưng mà càng ngày càng thấy mục tiêu của mình xa vời, nên mới chán
 
tuổi nào chẳng có khủng hoảng, khủng hoảng từ lúc đẻ ra đến chết đi
bớt kêu ca lại và cắm đầu mà làm mà học đi. va vấp nhiều mới trưởng thành được.
eDmLMZm.png
 
Mỗi năm có cả triệu sinh viên ra trường, giỏi khá trung bình yếu kém, ấy là vô thường của thế sự
Rồi có đến hàng triệu thằng cùng đi xin việc, thằng vào chỗ tốt, chỗ xấu, chỗ không tốt không xấu, ấy là vô ngã của nhân sinh
Rồi có thằng vào chỗ tốt mà ko đủ năng lực thì kêu khổ, thằng vào chỗ xấu thì kêu ca phí hoài, thằng nào cũng có lý do kêu khổ, kể khổ.
Tựu chung lại thấy khổ thì là khổ, thấy sướng thì là sướng, mình nhìn lên thì chẳng bằng ai, mình cúi xuống chẳng ai bằng mình. Sao ko vui vẻ thảnh thơi nghĩ về phía trước, luận giải lý do và tìm nguyên nhân trong khi phút giây thực tại này ko ngay lập tức thay đổi và cố gắng.
 
Để kể cho fense nghe. Hồi 22 tuổi, mình cũng lông bông, nợ môn, làm linh tinh, tương lai mờ mịt, rất là stress.
Sang 23 tuổi, mới bắt đầu đi làm đúng chuyên ngành hồi đại học. Hên cái là ngành ngách, nên việc cũng có liền, hồi đó đi thực tập đc hỗ trợ hơn 5tr/tháng, chưa bằng 1/2 công việc "linh tinh" trước đó.
Bây giờ thì công việc thuận lợi, tương lai phát triển tốt. Cảm ơn bản thân vì đã quay đầu đúng lúc :D
P/S: Mình làm vi mạch nhé :D
 
Thấy bình thường mà em, có thể với tuổi đó + với suy nghĩ nhiều e nghĩ đang quá sức thôi nhg với người lớn hơn, già dặn hơn và đã trải đời hơn thì thấy những thứ e vừa trải qua là những việc vẫn thường xảy ra trong cs và mình phải vượt qua e ạ. Trước mắt cứ ra trường đã, có tấm bằng đã rồi dần dần apply vào các công ty, ko cty này thì cty khác thôi e, cũng ko có gì phải bi đát quá. Chúc e thành công.
 
Để kể cho fense nghe. Hồi 22 tuổi, mình cũng lông bông, nợ môn, làm linh tinh, tương lai mờ mịt, rất là stress.
Sang 23 tuổi, mới bắt đầu đi làm đúng chuyên ngành hồi đại học. Hên cái là ngành ngách, nên việc cũng có liền, hồi đó đi thực tập đc hỗ trợ hơn 5tr/tháng, chưa bằng 1/2 công việc "linh tinh" trước đó.
Bây giờ thì công việc thuận lợi, tương lai phát triển tốt. Cảm ơn bản thân vì đã quay đầu đúng lúc :D
P/S: Mình làm vi mạch nhé :D
Ò, cùng ngành
 
Same tuổi thím, học cũng top tier trường vua nghề ở hanoi nhưng em không biết đi đúng quỹ đạo không.
Ra trường chắc đúng hạn vì e trả hết rồi (tạch hơi nhiều)
Mn kiểu khi sinh viên khá là chill, đàn đúm các thứ (anh em bạn bè thân thiết thì em vẫn chơi bình thường, chỉ là thấy không bằng được mấy bạn sinh viên khác)
Năm nhất đi làm thợ code cty prod có tí tiếng, bám trụ đến bây giờ, vẫn làm song song với 1 job remote trời tây. Mấy năm covid ở nhà chạy task sml nên lúc đó bạn bè gpa cao vút còn mình thì tạch nửa số môn :LOL:
Ncl được cái kinh tế thì mất này kia, chả biết tương lai thế nào, nhưng vẫn cảm thấy hơi áp lực đồng trang lứa(trong network của em cno trâu chó lắm =(()
 
Thấy cu em (mình 3x) tâm lý hơi yếu.
Nghĩ tích cực lên ra sớm 1 kỳ là thừa thời gian hơn đa số còn lại mấy tháng rồi, dành mấy tháng mà tìm việc, hoặc nâng cao bản thân đi.
Với lại không có ý gì, người thân mất thì đương nhiên là đau buồn rồi, nhưng làm gì để đến nỗi xáo trộn cả công việc thế nhỉ. Năm 2013 bà nội và bố mình mất cách nhau tầm hơn 60 ngày, và nó đã là động lực để mình thay đổi bản thân tốt lên, và sự thật là từ đó mình tốt lên thật.
Gặp chuyện thì lấy nó là động lực chứ cứ gặp chuyện là suy sụp thì thế giới này chắc không mấy người thành công được quá.
Với lại mới 22 tuổi, sơ sơ hoàn cảnh thì cũng đã có gì là loser đâu mà cuống cả lên, khủng hoảng các kiểu thế.
 
Dài quá, méo đọc hết.

Tóm tắt: Người viết, một sinh viên năm cuối, chia sẻ về cuộc sống đầy sóng gió của mình, từ việc chọn ngành học theo đam mê đến những khó khăn gặp phải. Họ mô tả về sự khó khăn trong việc học tập, với việc thất bại trong một số môn học và gặp các vấn đề cá nhân như tai nạn xe và trầm cảm. Bên cạnh đó, họ cũng gặp khó khăn trong việc thực tập và tốt nghiệp, cũng như áp lực từ gia đình và tình hình kinh tế. Cuối cùng, người viết cảm thấy bất lực về tương lai nhưng vẫn tự an ủi mình với những thành tựu đã đạt được.

Relax. Mới 22 tuổi hoàn thành bằng đại học đúng ngành mình thích, có éo gì đâu mà phải cuống lên. Chơi cái gì phải thấy vui thì mới chơi, chơi vì sợ cái này cái kia hay thấy người khác thế mình cũng phải thế thì đúng là tâm lý yếu r.
 
Thấy fen này mới 22t thì cũng chưa có gì đáng lo. Điểm sáng là biết nhìn lại cái qua rút kinh nghiệm, giờ mà thấy tư chất ko theo học thuật đc thì làm thợ lành nghề, thợ code cũng chả sao, miễn là làm hướng tới cái là 1 ông thợ code đỉnh nhất là đc, đỉnh của nghề nào cũng nhiều tiền như nhau cả thôi.
Với cả những chuyện trải qua chưa có gì là khủng hoảng đâu, định hướng lại rồi xông lên thôi, tập trung làm rồi rút kinh nghiệm với tìm hướng đi thôi, bỏ qua những cảm xúc bồng bột đi

via theNEXTvoz for iPhone
 
Các bác nào mà trải qua hay đang trải qua rảnh thì tâm sự chia sẻ nhé, thật ra em viết ra là để nói hết ra cho nó thoải mái tư tưởng trước giữ cái này trong lòng rồi nói chuyện một mình như thằng tự kỷ.
Em là sinh viên năm cuối của một ngành có thể nói là "vua nghề" - chắc bây giờ thì hết rồi , của một trường có thể gọi là "động gay lớn nhất vịnh bắc bộ", ngành này em đã chọn là vì theo đam mê, phù hợp nhất với định hướng, chứ không phải ngành điểm cao nhất hay vì tiền (nếu vì tiền thì em nhảy xang làm cò đất hoặc đi làm gian thương úp bô ae).
Từ ngày bé đến giờ em nghiện bất kỳ thứ gì liên quan đến kỹ thuật được tạo ra những thứ mới mà rẻ nhất thì đó là tạo nó trong môi trường thế giới ảo (đồ điện tử, mấy con arduino đắt quá :( ). Tưởng dừng mọi thứ sẽ trôi chảy từ đấy rồi yên bình ra trường đi làm việc đúng đam mê sở thích, thế nhưng từ hồi đầu vào trường đến giờ không gì ngoài sóng gió, chắc cũng tại vì ngày xưa hồi ôn thi đại học cầu phật, chúa, quỷ,... để dồn hết luck thi vào đây thôi rồi mấy năm sau tính sau :v (nói vui ai ngờ thành thật luôn, cũng lạ là đây là lần thứ 2 nó xảy ra nên tâm linh không đùa được đâu).
Năm nhất vào trường, trải nghiệm môn đại cương ở cái "động gay" ngay kỳ đầu đăng ký số lượng tín tối đa và tạch ngay 1/2 số tín, em thề viện toán có người thích đùa với cảm súc của sinh viên, giữa kỳ thì em làm tốt được điểm A (có thể là do vẫn còn sức cày từ hồi cấp 3 hoặc là giáo viên troll), nhưng mà cuối kỳ thì wtf cái quái gì thế này??? nhìn đề mà đọc không hiểu một chữ. Sau kỳ đầu cũng trầm cảm một tý nhưng mà đánh vài trận Savage raid trên FF14 là lại hết ngay, sang kỳ 2 em bắt đầu bật chế độ cày trâu chó, điểm bắt đầu lên, thế rồi bùm tai nạn liên tiếp.
Đầu tiên, sau một ngày học mệt mỏi trên đường về em bị tạt xe dưới hầm, i believe i can fly gần 6m. Cũng may hôm đấy trời rét nên mặc áo dày, không bị gãy gì nhưng nghỉ mất tuần, tưởng thế là hết đen thế nhưng bùm, chị gái em bị dính trầm cảm cả nhà động viên mãi vẫn chưa chịu ra (bây giờ vẫn vậy). Em sợ đi theo con đường đấy thế nên là em ngay lập tức chuyển hướng, để chuyện học sang thứ 2 tập chung vào mở mang quan hệ bạn bè tham gia các câu lặp bộ học thuật, lab lủng,... đây vẫn là quyết định sai lầm nhất của em. Bản thân là đứa trầm tính ít nói, tham gia mấy cái này nó thực sự đốt neuron của em so với bất kỳ thứ gì đã làm trước đây, điểm lại bắt đầu tụt.
Rồi bùm năm sau covid, thật ra ban đầu em khá vui vì covid, đỡ phải ra ngoài thế nhưng đúng là không có môi trường học thì không thể có động lực học được, trong thời gian này em cũng khá vui vì chui vào job part-time đầu tiên (do bạn nó giới thiệu). Mọi thứ đang yên ổn rồi lại bùm, bà mất, thế là mọi thứ lại xáo trộn hết lên, rồi công việc không hoàn thành tiến độ, áp lực sếp, áp lực bạn bè, áp lực trên trường, em không hiểu sao em trụ qua được thời kỳ đấy.
Hết covid đến tầm giữa năm 3, bắt đầu đi thực tập để hoàn thành tín chỉ ở trên trường, lúc này em mới thấy quyết định trước của mình óc vật đến mức nào, điểm lẹt đẹt nên mấy chỗ ngon bay ra từ vòng gửi xe, nhìn mấy thằng bạn ngày xưa bám theo học thuật mà bh thấy tiếc thật. Thực tập cũng không phải êm ả, em thực tập 3 2 lần, lần đầu xong thì mới biết là trường không chấp nhận thực tập mặc dù cty cũng có uy tín mà ai cũng biết cty này, thế đến lần thứ 2 mới xong. Lại nợ môn, càng ngày càng mơ hồ về hướng đi định hướng của mình trong tương lai, gần như em dành cả năm 4 để tính toán hướng đi càng ngày càng ít lên trường. Bố mẹ ở nhà thì nhìn thấy chị gái bị như vậy nên bắt đầu gây áp lực với em, ngã xe version 2, lần này là do đang phóng 40km/h cái dây cu loa bị đứt cuốn vào bánh, backflip ngược cả xe về phía sau, may mà đội mũ bh xịn nên không sao.
Thế rồi đến kỳ tốt nghiệp, em vẫn còn nợ môn nên éo tốt nghiệp được, mấy hôm trước thì thấy bọn nó giờ này làm việc xịn hết rồi, tiếc thật sự, thà tập trung theo học thuật thì bh ra trường rồi, và với cái bằng tốt hơn bằng Khá, phí một đống thời gian để chạy mơ hồ cuối cùng cũng chả ra đâu vào đâu.
Tự an ủi, thôi ít nhất mình vẫn ra trường sớm 1 kỳ, ít nhất bằng vẫn là bằng khá, nhưng mà nhìn tương lai xám xịt, gia đình thì nát bét, có người trầm cảm gần như kéo cả nhà theo. Đã thế ra trường đúng lúc mà kinh tế bắt đầu đi xuống, nên là xin fresher khó hơn nhiều, chỉ hi vọng hết quý 1 kinh tế bật lên tí do FED hạ lãi xuất, nhưng mà càng ngày càng cảm thấy no-hope. Cảm ơn bác nào đã đọc đến đây, em cũng nể bác thật, bình thường em cũng không đọc rant dài đến mức này. Chính tả sai mong mọi người thông cảm, em ngu nhất là môn Văn chưa bao giờ và sẽ không bao giờ giỏi, viết CV, luận án toàn lôi chatgpt ra ;v
chị gái e nhốt mình trong phòng hay sao?
 
Dài quá, méo đọc hết.



Relax. Mới 22 tuổi hoàn thành bằng đại học đúng ngành mình thích, có éo gì đâu mà phải cuống lên. Chơi cái gì phải thấy vui thì mới chơi, chơi vì sợ cái này cái kia hay thấy người khác thế mình cũng phải thế thì đúng là tâm lý yếu r.
con AI tóm tắt si đa qué
 
bác chắc bằng tuổi e , do ham đi làm mà trượt vs nợ môn xong phải đi gỡ cả đống , học VT xong đi làm CNTT nên toàn học cho xong , gần ra trường rồi mới được ng thân định hướng cho đi học tiếp AI nên giờ cố gỡ cho đc cái bằng khá đây :beat_brick:, cứ đi làm đc 1 thgian là bắt đầu bỏ học trên trg rồi lại nghỉ làm để tập trung học cái vòng luẩn quẩn đó lặp lại 2 lần , mà đi làm thì chưa kịp học đc mấy đã nghỉ rồi. Bác khổ hơn e chỗ là ko có gia đình hậu thuẫn cho nên nghỉ làm mốc mồm , e thì cđời sung túc may mắn hơn nên giờ cố mà học nốt trên trường cho xong + tập làm nghiên cứu AI để đi học tiếp . May mắn vậy nhiều khi vẫn thấy áp lực về việc học khó quá :beated: Chúc bác may mắn
 
Back
Top