Ký ức 1 thời ngang dọc

Lên nào
À mấy thím cho em hỏi “ cà phê đá ngọt” là kiểu gì vậy các thím? Em vẫn chưa hình dung ra được ạ. Em cám ơn các thím nhé
adore_sweet_kiss.png
Mình nghĩ là cho thật nhiều đường, ngọt như chè vậy
 
Lên nào
À mấy thím cho em hỏi “ cà phê đá ngọt” là kiểu gì vậy các thím? Em vẫn chưa hình dung ra được ạ. Em cám ơn các thím nhé
adore_sweet_kiss.png
Đó là cách uống của người Sài Gòn mà điển hình là khẩu vị của đa số những người đến từ miền Tây, họ thích uống cà phê để nhiều đường và tất nhiên là cà phê đá. Vậy nên cái tên "cà phê đá ngọt" là từ đó mà ra
 
Đó là cách uống của người Sài Gòn mà điển hình là khẩu vị của đa số những người đến từ miền Tây, họ thích uống cà phê để nhiều đường và tất nhiên là cà phê đá. Vậy nên cái tên "cà phê đá ngọt" là từ đó mà ra
À hoá ra là vậy, thanks thím nhé, ở ngoài em toàn kêu đen đá rồi họ đem hai li trà ra trước. Sau họ đem cà phê+ đĩa/lọ nhỏ đừơng để mình uống bao nhiêu đường thì tự bỏ vào.
 
Last edited:
#kíức1thờingangdọc
#Chap29

Mở mắt thức giấc, theo thói quen tao nhìn đồng hồ, 5h50'. Nhìn sang bên cạnh không thấy Vĩnh Long đâu. Tao mở cửa phòng, bước xuống tầng dưới, mùi chiên xào thơm nức nở xộc vào khứu giác. Vĩnh Long đang lui cui nấu nướng cái gì đó ở nhà bếp. Tao tiến tới nhè nhẹ và ôm chặt từ phía sau lưng em, Vĩnh Long giật mình rồi quay lại đánh nhẹ vào ngực tao, em nở 1 nụ cười rồi nói
_ Làm em hết hồn. Thôi anh súc miệng rửa mặt rồi xuống ăn sáng với em. Em có làm cơm chiên trứng, đúng gu anh thích đó. Bàn chải đánh răng em để sẵn trong toilet cho anh rồi đó
Tao chỉ biết mỉm cười rồi quay lên toilet, thật sự Vĩnh Long rất hiểu tao và em lo lắng chăm sóc tao từng chút một.
Bữa ăn sáng chỉ có dĩa cơm chiên trứng và ly cà phê đá ngọt em đã pha sẵn cho tao, 1 bữa sáng đơn giản nhưng tao thấy nó thật sự rất ngon, vị ngon của hạnh phúc chăng ?
Tạm biệt Vĩnh Long bằng 1 nụ hôn thật thắm thiết, tao dắt xe ra đường rồi nổ máy.
Đường phố Sài Gòn sáng nay sao mà khoáng đãng quá, phải chăng cơn mưa đêm qua làm cho không khí nó như vậy hay là do trong cái tâm hồn nguội lạnh của tao vừa được tưới những giọt nước của tình yêu.
Về đến bãi xe thì thấy 2 chiếc xe đã đi, chỉ còn chiếc của tao đậu đó. Thằng chủ xe thì đang ngồi uống cà phê sáng trước nhà, tao dắt xe vào nhà rồi lên phòng thay quần áo. Quay xuống thì đã thấy ly cà phê mà thằng chủ xe pha sẵn cho tao.
Đốt điếu thuốc, tao làm 1 ngụm cà phê. Thằng chủ xe nói
_ Cám ơn anh.T vụ lấy tiền giùm FE
Tao cười rồi nói
_ Ơn nghĩa gì anh ơi. Em út như trong nhà, nó bị như vậy không lẽ em không ra mặt
Thằng chủ xe chắc cũng không lạ gì tính cách của tao, nó cũng cười theo tao. Nó nói sắp tới chắc mua thêm 2 xe nữa vì tình hình toàn kêu thêm xe hỗ trợ. Tao cũng biết trước sau gì nó cũng phải tăng cường thêm xe. Nói chuyện trên trời dưới đất tầm khoảng 8h sáng thì chuông điện thoại nó vang lên. Có 1 ca ở Bình Chánh, vậy là lên xe, tiếng còi hú vang lên, lâu lâu tiếng ồm ồm phát ra từ cái loa được gắn ngoài xe
_ Xe máy phía trước tấp sang phần đường bên phải nhường đường cho xe cứu thương làm nhiệm vụ, xin cám ơn !!!
Chiếc xe cứu thương từ từ tiến vào 1 bãi đất trống, nơi đây có dựng 1 cái sân khấu, xung quanh là những gian hàng trò chơi...tao đoán chắc chắn đây là 1 đoàn lô tô của những người đồng tính. Đây là 1 loại hình giải trí phổ biến ở các tỉnh miền Tây và Sài Gòn.
1 đám đông đang đứng bu quanh phía sau cái sân khấu, có 2 ông anh công an đang loay hoay ghi chép gì đó. Thấy xe cứu thương chạy vào, vài "chị" vẫy tay và dọn đường cho xe tao chạy vào.
Tao dùng từ "chị" vì nhìn bề ngoài, họ mặc quần áo, để tóc dài, trang điểm như 1 người phụ nữ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy vẫn còn những đường nét của đàn ông, đó là những người đồng tính hoặc chuyển giới, đó là nét đặc trưng của những người làm ở đoàn lô tô.
Tao xuống xe, bước lại 2 ông anh công an rồi hỏi
_ Tai nạn hay gì vậy mấy sư huynh?
Cả 2 ông nhìn tao rồi 1 ông vừa chỉ vào trong vừa nói
_ Nằm ở trong đó em, chắc đột tử
Tao lại lặng lẽ làm cái công việc quen thuộc, mở cốp và lấy cái băng ca xuống rồi kéo vào trong theo hướng chỉ dẫn của khứa công an.
Mọi người tránh đường cho tao tiến vào cùng với chiếc băng ca.
Trên chiếc giường xếp được kê 1 góc ở phía sau sân khấu, xung quanh được che nắng che mưa bằng mấy tấm bạt nylon là 1 cái xác được phủ bởi cái mền vải. Trên bụng cái xác đã được đặt 1 nải chuối sống, phía trên đầu thì có chén cơm cùng cái trứng và đôi đũa, mấy cây nhang đang tỏa ra những làn khói lơ lửng được cắm vào cái lon sữa đặc đã bỏ đầy gạo trong đó đặt kế bên.
Tao nói với mấy người đang đứng xung quanh
_ Mấy "chị" phụ em 1 tay với
Lập tức mấy chị và 2 thanh niên trẻ bước tới giúp tao, cái mền phủ lên người cái xác được kéo ra sau khi những thứ xung quanh đã dọn đi.
Cái xác là 1 người đàn ông, à mà không là 1 người "phụ nữ" tầm khoảng hơn 30 tuổi. Mái tóc dài, khuôn mặt vẫn còn đường nét của 1 người đàn ông cùng với bộ quần áo phụ nữ trên người.
Sau khi cái xác được đặt gọn gàng trên cái băng ca với sự giúp sức của những người trong đoàn lô tô, tao đẩy chiếc băng ca lại vào xe, đóng cốp. 2 người "chị" bước lên ghế sau cạnh chỗ cái xác. Công việc coi như đã kết thúc, tao chào 2 ông anh công an rồi bước lên xe nổ máy, chiếc xe cứu thương lại hú còi vang lên lao đi
Qua vài câu hỏi thăm, 2 "bà chị" cũng cởi mở cho tao biết cái xác này là 1 thành viên trong đoàn lô tô. Đêm hôm qua do mưa lớn quá, cả đoàn không thể diễn như mọi khi, vậy là tụ tập nhậu nhẹt, cái "chị" nằm trên xe của tao đêm hôm qua cũng bình thường không có biểu hiện gì, rồi ngủ 1 giấc đến sáng, khi mọi người trong đoàn gọi dậy ăn sáng thì mới biết là "chị" đã ra đi từ lúc nào...
Tao cũng từng tiếp xúc nhiều với những người đồng tính, chuyển giới của những đoàn lô tô, họ cũng là những con người bình thường, nhưng khi sinh ra họ lại mang tâm hồn của 1 người con gái ẩn phía trong thân xác của 1 thằng con trai. Tao nghĩ chắc họ cũng đâu muốn mình như vậy khi bị người đời khinh khi, dè bỉu gọi mình là bóng, là pê đê...
Xe về đến Bình Hưng Hòa, cái xác được chuyển vào căn phòng phía trong. Tao quay ra ngồi hút thuốc với ông anh nhận xác.
Khoảng 30' sau, có 7-8 chiếc xe máy chạy vào đậu đầy 1 góc sân, nhìn thoáng qua thì chắc là mấy người của đoàn lô tô, chuyển giới cũng có, đồng tính cũng có, thanh niên cũng có... Tiếng lao xao ồn ào cả cái sân. Tao nghe họ đang góp tiền lại, còn có vài "chị" đang cầm điện thoại để xin hỗ trợ từ bạn bè trong giới.
Rồi pháp y cũng tới, chỉ có 1 người em họ của nạn nhân đứng ra kí giấy tờ vì nghe đâu người thân ở quê vì nghèo khó nên không có chi phí lên nhận xác. Những thủ tục cũng được bắt đầu, lại tiếng dao kéo y tế va chạm vào nhau, tiếng xè xè nghe thật là ám ảnh.
Sau đó thay vì tiếp theo là thủ tục khâm liệm rồi nhập quan nhưng tất cả mọi người trong đoàn không thể gom góp đủ tiền để mua quan tài cho người xấu số, vậy là mấy "chị" phải chạy ngược chạy xuôi để gõ cửa mấy trại hòm để xin 1 cái hòm từ thiện.
Cuối cùng hơn 1 tiếng đồng hồ, họ cũng xin được của 1 trại hòm nào đó 1 cái quan tài, vậy là "bà chị" xấu số nằm trong kia được mấy ông anh đạo tỳ khâm liệm, mặc dù là từ thiện nhưng tao thấy mấy ông anh làm cẩn thận rất có tâm, nghĩa tử là nghĩa tận mà.
Rồi lần lượt mọi người tiến đến trước chiếc quan tài lặng lẽ thắp nhang, những "bà chị" sụt sùi nước mắt, chào vĩnh biệt người bạn vừa nằm xuống của họ.
Chiếc xe cứu thương lại lặng lẽ lăn bánh, mang theo 1 kiếp người vừa nằm xuống về với đất Mẹ.
Vẫn là 2 "bà chị" lúc nãy cùng đồng hành với tao trong chuyến đi. Chắc họ là những người bạn thân của người nằm trong chiếc quan tài kia.
Có lẽ không ngại ngùng trước 1 thằng tài xế như tao, câu chuyện về những góc khuất của các "bà chị" được tâm sự 1 cách thoải mái trong suốt cuộc hành trình.
Những "bà chị" này sinh ra từ vùng quê khác nhau, cũng như những thằng con trai khác nhưng càng lớn, họ càng nhận ra giới tính thật của mình, thân con gái mà mang kiếp con trai. Lúc đầu thì âm thầm, gồng nén những xúc cảm của mình, nhưng càng cố gồng nén thì họ càng muốn bộc lộ cái giới tính thật của mình...rồi đến lúc họ cũng chẳng thể che giấu được nữa, cái bản năng muốn được như những người con gái khác đã thôi thúc họ...
Gia đình ruồng bỏ kèm theo là những trận đòn roi của cha mẹ, người ngoài thì nhìn vào họ bằng những ánh mắt chế giễu, khinh thường với những lời miệt thị " con bóng ", " thằng pê đê ", " công chúa đái đứng "....
Có người kinh tế khá giả thì họ đi phẫu thuật chuyển giới nhưng cũng phải chịu muôn vàn đau đớn mới có thể sống trọn vẹn với tâm hồn và thể xác con gái, có người không có điều kiện thì làm phẫu thuật tới đâu hay tới đó, còn có người không có tiền thì kiếm mấy chỗ làm chui, chích mấy loại silicone rẻ tiền để rồi bị biến chứng này nọ...
Rồi họ đến với đoàn lô tô trong những dịp tình cờ, người thì đem lời ca tiếng hát để mưu sinh, người thì kiếm tiền qua những trò chơi mà người ta thường hay gọi là trò chơi hội chợ, những ngày tháng lang bạt, rày đây mai đó khó khăn cực khổ nhưng ai cũng vui vì ở đoàn lô tô, nơi mà họ được phép bộc lộ hết cái tâm hồn con gái của mình mà không ai cấm cản.
Chiếc xe cứu thương lại băng qua những con đường quê, trên xe vẫn vang lên câu chuyện về những mảnh đời " thân sâu hồn bướm "
Và rồi chiếc xe cứu thương cũng dừng lại tại 1 làng quê nghèo, hiện ra trước mắt tao xa xa là 1 căn chòi lá nằm chênh vênh trên những cánh đồng lúa.
Chiếc quan tài lạnh lẽo được những người thân khiêng đi liêu xiêu trên con đường bờ đê. Trao cho tao những tờ giấy bạc mà lúc sáng cả đoàn đã gom góp lại, 2 "bà chị" lặng lẽ quay bước theo hướng cái quan tài, tao thấy họ lại khóc... khóc cho 1 người nằm xuống hay họ khóc cho số phận mà tạo hóa như trêu đùa những người như họ.
Đốt điếu thuốc, tao nhìn theo bóng chiếc quan tài, cũng là 1 kiếp người. Tao thầm ước, nếu có kiếp sau, mong rằng người "chị" nằm trong chiếc quan tài đó hãy là 1 người chị thật sự. Yên nghỉ nha "bà chị" !!!
Bước lên xe, tao tìm kiếm 1 bài hát trong cái điện thoại như để tìm 1 sự đồng cảm với chính họ

"...Cuộc đời em đau thương số phận thật là buồn vì mang kiếp người lạc loài, sâu chẳng ra sâu bướm nào phải bướm, miệng đời sao độc ác còn mai mỉa khinh khi..."
 
#kíức1thờingangdọc
#Chap30

Thêm 1 mùa mưa lại đến, Sài Gòn chìm trong những cơn mưa. Và cuộc sống của tao đã quen với những giấc ngủ không tròn giấc, những tiếng chuông điện thoại vang lên bất chợt lúc nửa đêm, những cái xác chết vì nhiều lý do khác nhau, những chuyến xe xuôi ngược Bắc Nam... Những thứ đó bây giờ như 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống của tao.
Những cuộc gặp gỡ với thằng nhóc con tao vẫn diễn ra hàng tuần nhưng càng ngày tao lại thấy cái khoảng cách vô hình giữa tao và vợ tao ngày càng bị đẩy ra xa, bây giờ vợ tao đã vào làm ở 1 ngân hàng lớn thuộc nhà nước, có lẽ công việc mới nên em bị cuốn vào cái guồng máy đó...
Và Vĩnh Long, em vẫn bên cạnh tao, vẫn dịu dàng và luôn tinh tế. Em không trách tao vì vẫn luôn giữ trong tâm thức hình ảnh của người vợ cũ, tao cảm giác mối quan hệ giữa tao và Vĩnh Long như nửa là tình nhân, nửa là tri kỷ thì phải.
Vậy là cũng hơn 2 tháng từ ngày đi theo thằng Nha Trang lấy cái xác đầu tiên. Bây giờ, bãi xe có thêm chỗ cho 2 chiếc xe cứu thương nữa, thằng chủ xe vừa mua thêm về, nó mua lại của người khác, giờ đem về sửa chữa lại 1 ít và tranh thủ kiếm thêm tài xế. Cái nghề chạy loại xe này như tụi tao kiếm người cũng không phải dễ, không nhiều thằng trụ lại được hơn 3-4 ca, nếu gặp ca tai nạn giao thông đầu tiên thì coi như xong, bỏ của mà chạy lấy người.
Hôm nay tao xin nghỉ vài ngày, tranh thủ chạy đi kiếm cái khách sạn rồi đặt phòng. Đến hơn 8h tối, tao đã có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất, chuyến bay từ Thụy Sĩ của mẹ tao sẽ đáp lúc 9h15'. Bước tàng tàng ra bãi xe sân bay, vẫy tay bà chị bán cà phê, tao mua 1 hộp cà phê đá rồi ngồi xuống chỗ cái bồn hoa ngồi đợi. Đốt 1 điếu thuốc, tao trầm tư nhìn vào nhà ga quốc tế...
Hàng năm mẹ tao đều tranh thủ về Việt Nam thăm tao hoặc tao sẽ bay sang đó thăm bà. Nhưng năm nay, làm ăn thất bại nên cũng chẳng có điều kiện mà sang đó, thôi đành để mẹ tao về, sẵn thăm thằng nhóc con tao.
Nói thêm về mẹ tao, bà cũng gần 60 tuổi. Như tao đã kể ở phần trước, lúc mẹ tao qua bên này, tao chỉ khoảng 8-9 tuổi. Qua bên đó, mẹ tao được bà dì giới thiệu vào làm ở 1 nhà hàng Trung Quốc, lúc đầu thì rửa chén, dọn dẹp, tạp vụ...nói chung là làm đủ thứ việc. Sau vài năm thì mẹ và bà dì cũng tích góp được 1 số tiền, 2 người quyết định xin nghỉ việc ở cái nhà hàng Trung Quốc đó. Tiếp đến 2 người tự mở 1 quán nhỏ kiểu take away các món Việt Nam trên 1 chiếc xe ô tô, hình như ông trời cũng thương, bây giờ thì mẹ tao và bà dì cũng có được 1 nhà hàng Việt Nam cùng 2 quán ăn cũng chuyên về món Việt Nam ở Thụy Sĩ và Pháp.
Còn đối với tao, tình cảm mẹ con tao cũng bình thường, có lẽ những năm tháng tuổi thơ của tao thiếu vắng tình thương của mẹ tao nhiều, còn ba tao thì không có thời gian nhiều cho tao vì công việc của ông đi xa thường xuyên.
Tao nhớ khoảng thời gian sau khi mẹ tao đi qua bên đó, những đêm nằm ngủ 1 mình trong phòng, ngoài trời thì mưa gió sấm chớp, tao khóc, khóc rất nhiều... Tao để 2 cái gối ôm 2 bên khi ngủ, và thầm ước 2 cái gối đó chính là ba mẹ của mình.
Rồi những buổi đi học, bạn bè thì có ba mẹ đưa đón, tao thì chỉ lầm lũi đi và về. Bị ăn hiếp thì cũng chẳng biết nói ai, chẳng lẽ chuyện gì cũng chạy về méc dì 5 của tao, bị đánh, bị những thằng lớp trên trấn lột tiền... Nhưng rồi cũng quen, bị người ta đánh riết rồi thì tao cũng đánh lại người ta...
Sau này khi lớn lên, có những khoảng thời gian tao đã có suy nghĩ tiêu cực khi tiêu xài vô tội vạ những khoản tiền mà mẹ tao gửi về cho. Tao nghĩ đó như 1 sự trả thù mẹ tao vì bà đã bỏ tao gần như suốt khoảng thời gian tuổi thơ. Vài chục triệu, vài trăm triệu rồi lên tới hàng tỷ... được tao quăng vào những cuộc chơi.
Nhưng thôi, ai cũng có 1 thời tuổi trẻ lầm lỡ. Tao sẽ cố gắng viết 1 phần riêng về khoảng thời gian trước khi tao vào chạy xe cứu thương.
Trở lại với thực tại khi tiếng loa phát ra báo chuyến bay mẹ tao đã hạ cánh.Tao từ từ bước vào sảnh của ga đến quốc tế...
Cũng phải đợi gần 1 tiếng nữa mới thấy mẹ tao từ phía trong đang lụi cụi đẩy cái xe hành lý ra, tao vẫy vẫy tay gọi mẹ tao.
Cầm lấy cái tay cầm xe đẩy cho mẹ, tao cười rồi hỏi
_ Mệt hông mẹ?
Vẫn cái giọng nói thân thương của mẹ
_ Cũng mệt con
Nhưng vừa trả lời tao xong thì mẹ tao lại quay mặt vào phía trong như tìm kiếm ai đó. Tao thấy lạ nên hỏi
_ Mẹ kiếm ai vậy mẹ?
Mẹ tao vừa đưa mắt tìm, vừa trả lời câu hỏi của tao
_ Mẹ đang kiếm bạn của mẹ
Kéo cái xe đẩy sang 1 bên nhường đường cho những người khách từ phía trong đi ra, tao nghe mẹ nói
_ Chuyến này về, mẹ có đi chung với 2 mẹ con người bạn của mẹ. Họ là dân gốc Hoa, cũng mở quán ăn Tàu bên đó, đợt này mẹ về nên mẹ con nó cũng sắp xếp về chung. Nhà của mấy người này bên khu Chợ Lớn.
Vừa nói xong thì mẹ tao vẫy vẫy tay 2 người phụ nữ đang đẩy xe hành lý cũng từ phía trong bước ra. Là 1 người phụ nữ chắc nhỏ tuổi hơn mẹ tao, tầm hơn 50 tuổi và 1 người con gái trẻ chắc tao độ chừng 21-22 tuổi là cùng. Họ đẩy chiếc xe hành lý tới chỗ mẹ con tao, tao gật đầu chào 2 mẹ con gốc Hoa kia. Người phụ nữ lớn tuổi nhìn tao cười vui vẻ rồi nói với mẹ tao
_ Thằng.T con trai chị phải không?
Cái giọng lơ lớ của những người gốc Hoa chắc tụi mày coi phim nhiều sẽ biết được. Mẹ tao cười rồi gật đầu nói
_ Nó đó
Người con gái nhìn tao cũng gật đầu mỉm cười. Tao sẽ gọi em gái này là em Tàu lai vì sau này tao biết cả ba mẹ em đều là người Việt gốc Hoa.
Nhìn khuôn mặt của em Tàu lai thì đúng chuẩn của người Hoa, mắt 1 mí nhưng bù lại khuôn mặt cũng toát lên vẻ thanh tú, bộ đồ em mặc trên người cũng cho tao biết phần nào lối sống phương Tây đã ảnh hưởng ít nhiều đến em.
Tao vừa chất đống hành lý của mẹ tao và cả mẹ con em Tàu lai vào cốp chiếc taxi 7 chỗ, vừa trả lời những câu hỏi của mẹ tao và mẹ em Tàu lai, mệt bỏ mẹ. Xong xuôi, chiếc taxi chạy đi, mang theo những câu hỏi mà tao chính là người trả lời của những người con xa xứ.
Trên đường về, tao gợi ý ghé quán nào đó cho mọi người lót dạ, chắc cũng đói nên 3 người phụ nữ liền đồng ý ngay. Vậy là chiếc taxi dừng lại trước 1 quán ăn khuya trên 1 đường ở quận 5. Tao mời anh tài xế vào ăn chung nhưng anh ta từ chối vì mới ăn rồi, móc tờ 100k nhét vào túi áo anh tài xế tao nói
_ Anh thông cảm, đợi nhà em ăn chút xíu
Anh ta cười rồi ra dấu OK, dù sao cũng tối rồi, ai cũng vì miếng cơm manh áo mới lăn lộn kiếm sống tới giờ này.
Mấy món chiên xào được đem ra bốc khói nóng hổi. Cả 4 người cùng ăn uống vui vẻ, 2 mẹ con em Tàu lai chắc hợp khẩu vị, vừa ăn vừa khen nức nở. Nói chuyện qua lại thì tao được biết mẹ của em Tàu lai là dân vượt biên, cô đi cùng gia đình, qua bên đó gặp ba của em cũng là dân vượt biên rồi 2 người kết hôn, sinh ra 3 người con, em là út. Em đang học năm thứ 2 đại học về ngành nhà hàng - khách sạn ở Thụy Sĩ
Mẹ con em Tàu lai có vẻ ngạc nhiên và tò mò về công việc của tao khi biết tao đang là tài xế lái xe cứu thương.
Cuối cùng bữa ăn tối cũng kết thúc. Chiếc taxi lại chạy đến 1 con đường nằm gần chợ Bình Tây, nơi tập trung phần lớn người Hoa sinh sống và buôn bán ở Sài Gòn.
Chiếc xe dừng lại trước 1 ngôi nhà đang có mấy người đợi sẵn, mẹ con em Tàu lai bước xuống xe, lại tiếng cười nói của những người thân lâu ngày gặp lại. Tao phụ mấy người kia đem hành lý vào nhà rồi chào tạm biệt mọi người. Tao bước lên xe, chiếc xe tiếp tục hướng về cái khách sạn tao đã đặt phòng sẵn cho mẹ tao nằm ở quận 8
Vì căn nhà tao đã cho chị em Vĩnh Long mướn nên chuyến này về Việt Nam đành phải để mẹ tao ở khách sạn.
Sắp xếp hành lý vào phòng đâu đó,sau khi tắm rửa mát mẻ, mẹ con tao mỗi người nằm trên 1 chiếc giường. Những câu chuyện về công việc, tình cảm được mẹ tao hỏi cặn kẽ, tao cũng chẳng giấu gì bà. Tao kể cho bà nghe về công việc tao làm, những gì tao đã trải nghiệm, rồi chuyện tình cảm của giữa tao và Vĩnh Long...
Rồi mẹ tao lại chìm vào giấc ngủ, chắc mẹ tao mệt. Tao nằm đó, nhìn mẹ ngủ, tao để ý thấy trên mái tóc của bà, hình như những sợi tóc bạc đã nhiều hơn những lần trước mẹ tao về...
Tao cũng chìm vào giấc ngủ, những hình ảnh về thời thơ ấu lại hiện ra, lúc ba mẹ tao chưa ly hôn, 1 thằng nhỏ được ba nó ẳm trên tay, bên cạnh là mẹ nó đang nở nụ cười hạnh phúc nhìn cha con nó... Giấc mơ này quen thuộc quá, như những giấc mơ tao vẫn thường gặp, chắc có lẽ người ta thiếu cái gì thường hay nằm mơ thấy cái đó...
 
#kíức1thờingangdọc
#Chap31

Tao thức giấc bởi tiếng bước chân của mẹ tao. Nhìn đồng hồ, 6h40' sáng. Mẹ tao đang tập thể dục buổi sáng ở ngoài ban công căn phòng của khách sạn.
Vào toilet vệ sinh cá nhân xong xuôi, bước ra thì thấy mẹ cũng tập xong mấy bài thể dục. Đợi mẹ tao tắm rửa vệ sinh xong, tao chở bà chạy thẳng ra cái quán điểm tâm sáng.
Cái quán này mẹ con tao thường ăn từ lúc mẹ tao chưa qua Thụy Sĩ, chắc nó cũng xấp xỉ bằng tuổi tao hoặc lớn hơn. Mẹ tao mỗi khi về Việt Nam đều ghé đây ăn sáng, còn tao thì vẫn thường xuyên ghé đây ăn, không chỉ vì nó ngon mà cái quán này chính là 1 trong những nơi lưu giữ những hoài niệm thời thơ ấu của gia đình tao.
Ăn sáng xong thì lại quay về khách sạn, tao lại lui cui phụ mẹ soạn những món quà trong mấy cái va li. Mẹ tao dành hẳn cả 1 cái va li để quà cho tao và thằng nhóc con tao, nào là quần áo, nước hoa, phô mát, sôcôla...toàn là những thứ tao thích.
Xong xuôi đâu đó thì mẹ con tao lại khệ nệ mang mấy gói đồ xuống xe rồi đi tiếp. Điểm đến đầu tiên tất nhiên là căn nhà của tao.
Vĩnh Long tươi cười chào đón mẹ con tao, em cũng chẳng xa lạ gì với bà, hàng năm bà về Việt Nam vẫn đều đặn ghé thăm gia đình em ở quê.
Đốt cây nhang cho ba tao, ánh mắt của mẹ hơi buồn. Cả ba mẹ tao chẳng ai đi thêm bước nữa sau khi ly hôn, cũng như vợ chồng tao, họ luôn dành cho nhau sự tôn trọng mỗi khi gặp nhau, có lẽ vì quá nhiều bất đồng trong cuộc sống vợ chồng nên họ đành rời xa. Những năm tháng cuối đời, nằm trên giường bệnh, ba tao vẫn nhận được sự chăm sóc nhiệt tình từ mẹ tao, theo đúng cái nghĩa vợ chồng, bà bỏ mọi công việc bên đó về lo cho ba tao hơn nửa năm. Trước lúc ba tao mất, bàn tay ông vẫn nắm chặt tay của mẹ tao...
Bước xuống tầng dưới, Vĩnh Long đã pha sẵn bình trà nóng cho mẹ tao, và tất nhiên không quên 1 ly cà phê đá ngọt cho riêng tao.
Những câu hỏi thăm sức khỏe, công việc giữa 2 người phụ nữ vang lên xen lẫn những tiếng cười. Mẹ tao gửi tặng Vĩnh Long vài món quà, bà dặn riêng Vĩnh Long có chai nước hoa mà tao cố tình chọn cho em. Tao hơi ngượng, cố tránh ánh mắt của Vĩnh Long đang nhìn tao.
Tao cố tình chọn chai nước này, chai J' adore, mùi thơm nhẹ nhưng lắng đọng cũng giống như tính cách của em...
Vĩnh Long mời mẹ tao ở lại dùng cơm trưa nhưng mẹ tao hẹn lại bữa khác vì phải qua thăm thằng cháu nội của bà. Biết là không thể giữ mẹ tao, nên Vĩnh Long đành chiều theo ý của bà.
Chào tạm biệt Vĩnh Long, tao lại chở mẹ tiếp tục qua nhà vợ để thăm thằng nhóc.
Vì có hẹn trước nên thằng ku hôm nay được nghỉ học ở nhà 1 bữa, vợ tao thì đi làm nên nhà chỉ có ba vợ và chị giúp việc. Nhìn cảnh mẹ tao ôm ấp đùa giỡn với thằng ku, cảm giác tội lỗi lại dâng trào trong tao...Giá như tao có thể sửa chữa những lỗi lầm trong quá khứ, nhưng thời gian nào có thể quay ngược lại.
Tao ngồi hút thuốc với ba vợ, ông vẫn luôn hỏi thăm tình hình cuộc sống tao hiện tại, vẫn luôn đưa ra gợi ý về những công việc hấp dẫn khác cho tao, tất nhiên là như những lần trước, tao vẫn khéo léo từ chối tấm lòng của ông.
Ngày trước, khi vợ chồng tao mới yêu nhau cho đến khi kết hôn, ông là người luôn ngăn cản, thậm chí không có mặt trong ngày cưới của vợ chồng tao. Rồi sau đó, cũng chính ông là người luôn hàn gắn, tránh cuộc hôn nhân đổ vỡ của tao và vợ tao. Giờ đây, sau hơn 1 năm từ ngày nhận quyết định ly hôn từ tòa án, ông vẫn dành cho tao 1 sự tôn trọng tuyệt đối mỗi khi tao ghé qua thăm gia đình vợ tao.
Rồi cũng đến lúc bà cháu chia tay nhau, nhìn đôi mắt mẹ tao cứ quay lại nhìn thằng nhóc, tao chỉ biết bất lực mà im lặng chẳng nói gì.
Ngày hôm đó, tao chở mẹ đi thăm vài nhà của những người bà con thân thuộc.
Đến chiều lại về khách sạn, tắm rửa nghỉ ngơi vì tối nay mẹ của em Tàu lai có mời mẹ con tao đi ăn tối.
7h tối, tao và mẹ đã có mặt theo lời mời của mẹ em Tàu lai tại 1 quán ăn trên đường Nguyễn Trãi, quán này cũng khá quen thuộc với tao. Mẹ con em Tàu lai đã ngồi sẵn đợi, em Tàu lai nở 1 nụ cười thân thiện khi nhìn thấy tao...những món ăn được dọn lên, thêm 1 chai rượu vang cho bữa ăn thêm ngon hơn.
Trong bữa ăn, mẹ của Tàu lai mời mẹ tao đi 1 chuyến về Cần Thơ, bà định đi cho biết miền Tây cho biết và cũng muốn chiều theo ý Tàu lai, em muốn biết cảm giác buổi sáng ở chợ nổi như thế nào vì em nghe bạn bè kể nhiều về chợ nổi Cái Răng, về miền Cần Thơ gạo trắng nước trong mà em chưa được 1 lần trải nghiệm...
Mẹ tao ngập ngừng nhìn tao như muốn hỏi ý kiến của tao. Tao trả lời luôn cho mẹ tao yên tâm
_ Nếu mẹ thích đi thì con đi với mẹ. Sẵn dịp ghé thăm nhà chú 3 luôn
Vậy là dứt, tao không ngờ mẹ của Tàu lai lại kêu tao hỏi thuê xe ngày mai đi luôn, bà cũng chịu chơi dữ. Tao điện thoại cho 1 thằng bạn, đặt nó 1 chiếc xe 7 chỗ tự lái vào ngày mai. Cũng lâu rồi tao chưa có dịp đi đâu đó cho khuây khỏa. Nhìn qua tao chợt thấy ánh mắt của Tàu lai đang háo hức cho chuyến đi miền Tây ngày mai, đôi má em hơi ửng hồng vì men rượu hay vì cái nhìn bất chợt của tao...
Sáng hôm sau, thằng bạn lái chiếc xe 7 chỗ đến giao tại khách sạn cho tao, tao chọn loại xe 7 chỗ để thoải mái vì có 2 người lớn tuổi.
Tao lái xe chở mẹ qua ngôi nhà hôm trước của mẹ con em Tàu lai để đón họ.
Vừa đến nhà thì đã thấy mẹ con họ chờ sẵn, mẹ của Tàu lai thì ngồi băng ghế sau với mẹ tao, còn em thì nhảy lên ghế trước bên phụ ngồi gần tao. Vậy là khởi hành về miệt gạo trắng nước trong...
Tao bắt đầu là thằng hướng dẫn viên trước những câu hỏi của em trên suốt chặng đường đi, vì đây là lần thứ 2 em mới được về Việt Nam, có lẽ còn quá nhiều thứ xa lạ với Tàu lai. Vừa lái xe, tao vừa trò chuyện cùng Tàu lai, phía sau 2 người phụ nữ lớn tuổi cũng hào hứng tham gia vào những câu chuyện của tao. Khoảng cách cuộc hành trình như rút ngắn lại...
Tao cho dừng lại ăn sáng tại Mỹ Tho, 4 tô hủ tiếu Mỹ Tho được đem ra còn bốc khói thơm nức mũi... Tao muốn đi chậm để mọi người có thể nhìn ngắm cảnh vật trên đường, và thưởng thức những đặc sản dọc theo cung đường đi
Chiếc xe lại dừng ở Vĩnh Long, chỉ có chú 3 và thím 3 đón tiếp gia đình tao. Sau màn chào hỏi giới thiệu mẹ con của em Tàu lai thì mọi người tiếp tục thưởng thức nồi lẩu mắm miền Tây do đích thân thím 3 nấu, lúc đầu em Tàu lai có vẻ hơi căng thẳng khi lần đầu tiên ăn món lẩu mắm nhưng rồi từ từ thì cũng cảm nhận được cái vị ngon của vị mắm.
Mẹ tao cùng chú thím 3 ngồi hàn uyên tâm sự cả 1 buổi cùng với mẹ của em Tàu lai. Tao và Tàu lai lên sân thượng ngồi hóng những cơn gió từ ngoài sông thổi vào, thấy tao cứ ngồi nhìn vào cái nơi mà lần đầu tiên Vĩnh Long trao cho tao những nụ hôn đầu tiên mà cười cười, Tàu lai thấy lạ nên hỏi
_ Anh.T sao cười 1 mình hoài vậy? Có chuyện gì vui hả anh?
Tao nhìn Tàu lai, chẳng hiểu sao lúc đó tao lại trút ra những kỉ niệm về đêm hôm đó với Vĩnh Long ở cái sân thượng này, rồi về những kỉ niệm và tình cảm hiện tại giữa tao và Vĩnh Long. Tao cứ kể, Tàu lai ngồi đó và nghe, thỉnh thoảng em lại nở 1 nụ cười như đang hòa vào câu chuyện của tao, chốc chốc những những cơn gió làm vài sợi tóc của em lại bay lên lất phất...
Tao đốt 1 điếu thuốc rồi đứng vịn tay vào lan can nhìn ra dòng Cổ Chiên phía xa xa, Tàu lai bước đến đứng cạnh tao, em nói
_ Cho em xin điếu thuốc !!!
Tao hơi ngạc nhiên nhưng vẫn móc ra đưa em 1 điếu, tao bật cái hột quẹt mồi thuốc cho em, bờ môi mọng đỏ ngậm chặt điếu thuốc rít 1 hơi dài, rồi nó khẽ mở nhẹ để thổi ra chầm chậm những làn khói trắng. Em sành sỏi hơn tao tưởng qua cách em hút thuốc. Thả tiếp 1 làn khói vào khoảng không, em nói nhè nhẹ
_ Bạn trai em cũng hút loại này giống anh. Sau khi chia tay, em giữ lại những hoài niệm bằng mùi thuốc lá quen thuộc này. Tụi em dự định năm nay sẽ về Việt Nam du lịch và bạn em thích chợ nổi...
Tao im lặng, tiếp tục rít những hơi thuốc, gió sông thật mát, như thổi bay những ưu tư muộn phiền trong lòng...
Gần chiều thì mọi người tạm biệt gia đình chú 3, chiếc xe lăn bánh về hướng Cần Thơ.
Sau hơn 40' lái xe, cuối cùng thì chiếc cầu Cần Thơ đã hiện ra, mọi người tranh thủ quay video trên xe lúc chạy trên cầu. Tây Đô chào đón mọi người bằng những cơn gió từ sông Hậu thổi vào trong xe nghe vù vù, mát quá, nó như xua tan sự mệt mỏi của những lữ khách lần đầu đến với miền Tây sông nước.
Tao chọn 1 khách sạn nằm tại trung tâm thành phố Cần Thơ, lấy 2 phòng cho 2 gia đình có ban công nhìn xuống 1 con đường lớn.
Vào phòng, mẹ tao đã vào toilet tắm rửa sau 1 chặng đường dài, tao bước ra ban công châm điếu thuốc, bất chợt tao nhìn sang ban công phòng bên cạnh, là Tàu lai, em cũng đang đứng ở ban công phòng em. Tao và em nhìn nhau rồi cười, lại tiếp tục nhìn xuống con đường xe cộ tấp nập phía dưới...
Nghỉ ngơi đến hơn 6h tối, tao chở cả nhà ra bến Ninh Kiều, gửi xe rồi ra khu du thuyền để ăn tối.
Bước lên chiếc du thuyền lớn được thiết kế đậm chất Nam Bộ, mọi người chọn 1 góc bàn và gọi món.
Hơn 7h tối, chiếc du thuyền từ từ rời bến. Mọi người vừa thưởng thức những món ăn của miền sông nước, vừa nghe hát " tài tử Nam Bộ", những câu vọng cổ ngọt như mía lùi được cất lên bởi giọng hát ngọt ngào của những cô gái đất Tây Đô. Đúng là
" Cần Thơ có bến Ninh Kiều
Có dòng sông đẹp với nhiều giai nhân "
Giọng ca cổ vẫn ngân vang, gió sông Hậu cứ thổi vào đều đều, trên kia là bầu trời đêm lấp lánh những vì sao...và cái men rượu cay nồng, mọi thứ như làm tao và mọi người chìm đắm với cái không gian sông nước hư ảo về đêm.
 
#kíức1thờingangdọc
#Chap32

Ngày hôm sau, mọi người tranh thủ thức sớm. Khi đến bến tàu chợ nổi thì gần 6h sáng, tao gửi xe rồi thuê 1 chiếc tàu du lịch để xuất phát.
Chiếc tàu rẽ sóng lướt sông, buổi sáng sớm nhưng quang cảnh tấp nập kẻ bán người mua. Tấp vào mạn 1 chiếc tàu nhỏ, cả nhà tao được dịp thưởng thức nào là bún riêu, bún mắm, cháo...ăn sáng ngay trên sông. Cầm ly cà phê sữa đá bằng nhựa, tao bước lên mũi tàu rồi ngồi đó, đốt 1 điếu thuốc rồi nhả khói, nhìn mẹ tao đang mải mê chụp hình cùng với mẹ con em Tàu lai. Tao quay ra, hướng tầm mắt xung quanh, những mảnh đời gắn liền với những chiếc ghe, chiếc tàu... Cuộc sống thương hồ rày đây mai đó như những đám lục bình đang trôi hững hờ theo những con sóng nước bập bềnh, mặc kệ thế thái nhân tình...
Đang chìm trong những suy nghĩ, tao giật mình khi thấy Tàu lai đã ngồi bên cạnh tao lúc nào không hay. Em cười rồi xòe bàn tay rồi cười
_ Cho em xin điếu thuốc
Tao lấy gói thuốc rồi móc ra 1 điếu thuốc, tao đặt thẳng điếu thuốc lên môi em, Tàu lai hơi ngạc nhiên vì hành động của tao nhưng em vẫn nói
_ Cám ơn anh
Bật lửa mồi điếu thuốc cho em, Tàu lai nở 1 nụ cười như cám ơn tao thêm lần nữa. Nhìn ra phía trước, em nói
_ Việt Nam nhiều cảnh đẹp quá anh
Tao cười như đồng ý với câu nói của em. Chiếc tàu tấp vào những chiếc xuồng nhỏ cho mọi người mua trái cây. Những trái khóm, mít, nhãn, chôm chôm, sầu riêng, măng cụt... những loại trái cây đặc sản cùng nụ cười duyên dáng của cô em gái mặc chiếc áo bà ba làm tao thấy đẹp nao lòng.
Rồi chuyến đi dạo quanh trên sông nước miền Tây cũng kết thúc. Ghé thăm vài điểm rồi mọi người về lại Sài Gòn trong ngày hôm đó. Và có lẽ Tàu lai đã thỏa mãn cái mong muốn được ghé thăm chợ nổi miền Tây.
Ngày hôm sau, tao chở mẹ qua nhà dùng cơm trưa như đã hứa với Vĩnh Long. Bữa cơm đơn giản nhưng mọi người ăn uống thật vui vẻ. Mẹ tao nói kế hoạch ngày mai mẹ tao sẽ đi cùng với mẹ của Tàu lai, kiểu như theo đoàn Phật tử đi hành hương các chùa ở 1 số tỉnh miền Trung, lộ trình đi là 4 ngày 3 đêm. Bà dặn nếu rảnh thì dẫn con bé Tàu lai thăm thú vài nơi ở Sài Gòn vì nó cũng muốn biết thêm nhiều nơi ở Sài Gòn. Tao thì ậm ừ cho qua chuyện, nhà Tàu lai có nhiều người ở Sài Gòn mà, cần gì đến tao.
Sáng hôm sau, chở mẹ tao ra chỗ tập trung đoàn hành hương, thấy có nhiều người đã đứng bên cạnh chiếc xe 45 chỗ. Mẹ của Tàu lai cũng đã có mặt ở đó, bà cũng ngỏ ý nhờ tao đưa em nó đi thăm quan thêm vài chỗ ở Sài Gòn, bà có rủ nó đi chung với bà nhưng nó không thích vì toàn người lớn tuổi, chắc không hợp với nó. Nói chuyện 1 chút thì 2 người phụ nữ lên xe để khởi hành. Tao vẫy tay chào rồi chạy xe đi.
Tấp vào 1 quán cà phê cóc ven đường, kêu ly cà phê đá ngọt, tao vừa uống cà phê vừa hút thuốc nhìn dòng xe cộ qua lại. Nửa muốn về chạy xe, nửa muốn không vì lỡ mẹ tao về mà đang kẹt chạy xe rồi để bà 1 mình, sợ mẹ tao buồn. Thôi kệ mẹ, chạy lúc nào mà không được, chừ nào mẹ tao đi thi thì bắt đầu lại công việc, mẹ tao về chuyến này cũng ở được có 9 ngày thôi. Phòng khách sạn vẫn giữ đó, tối về đó ngủ. Đang miên man với những suy nghĩ trong đầu thì chuông điện thoại reo, 1 số lạ không có trong danh bạ, tao bắt máy
_ A lô, ai vậy?
Đáp lại câu trả lời của tao là 1 giọng con gái quen thuộc
_ Em nè, em là Tàu lai nè. Anh.T rảnh không?
Tao trả lời
_ Anh đang ngồi uống cà phê, có gì không em?
Tàu lai cười rồi nói
_ Vậy để em ra ngồi với anh. Định nhờ anh dẫn em đi vài chỗ
Tao cho em cái địa chỉ chỗ cái quán cóc tao đang ngồi.
Hơn 20' sau, 1 chiếc taxi đậu lại bên kia đường, là Tàu lai, em bước xuống xe nhìn quanh tìm kiếm. Tao vẫy tay kêu tên em, Tàu lai bước vội qua đường...
Em kêu 1 ly cà phê sữa rồi lại xin tao điếu thuốc. Vẫn hành động cũ, tao đặt điếu thuốc lên môi em rồi bật lửa, và vẫn câu nói nhẹ nhàng từ em
_ Cảm ơn anh
Tàu lai lại nói tiếp
_ Em thích ngồi những quán như thế này, nó tự nhiên không như những quán cà phê sang trọng kia
Hướng mắt em nhìn vào những quán cà phê máy lạnh gần đó. Tao cười rồi nói
_ Anh thích nhìn Sài Gòn như thế này, không phải ngăn cách bằng những tấm kính, mặc dù phải hít cái không khí khói bụi, nóng nực chứ không được mát lạnh như trong kia
Tàu lai nhìn ra đường, nhìn những chiếc xe chạy qua lại.
Uống xong ly cà phê sữa, Tàu lai nhờ tao chở đi vài nơi vòng quanh Sài Gòn. Vậy là đi, chiếc xe máy tấp vào 1 chỗ bán nón bảo hiểm, lựa mua cho em 1 cái vì lúc nãy em đi chẳng đem theo nón, cái nón bảo hiểm màu hồng có hình chú mèo Hello Kitty như hợp với khuôn mặt của em.
Tao chở em vòng quanh Sài Gòn, giới thiệu cho em biết những nơi vừa ghé thăm, em ngồi sau luôn chăm chú lắng nghe những câu nói của tao...Lúc mệt thì tấp vào những quán nước bên đường, ngồi dưới những tán cây cổ thụ, uống những ngụm nước mía mát lạnh, thả những làn khói thuốc sảng khoái, ngắm nhìn 1 Sài Gòn luôn dịch chuyển không ngừng nghỉ...
Đến chiều tối, tao điện thoại rủ 2 chị em Vĩnh Long đi ăn tối cùng tao với Tàu lai nhưng Vĩnh Long nói tối nay em có hẹn đi đám cưới của 1 người bạn thân, vậy là chỉ có tao và Tàu lai.
Chở Tàu lai ra Tân Hải Vân, nơi mà trước đây tao thường ghé.
Khứa quản lý nhìn thấy tao liền ra chào, trách tao sao lâu quá không thấy đến quán. Khứa chọn cho tao 1 bàn phía ngoài có thể nhìn xuống dưới đường. Kêu vài món ăn và 1 chai rượu vang, tao nhìn xung quanh, không gian nơi này không thay đổi nhiều, vẫn như trước đây, cái thời ăn chơi quậy phá của tao.
Vì là nhà hàng nấu theo kiểu Trung Quốc nên chắc hợp khẩu vị, tao thấy Tàu lai ăn ngon lành, lâu lâu lại tấm tắc khen ngon.
Ngồi hơn 1 tiếng đồng hồ mà chai rượu đã cạn, 1 chai mới được đem ra.
Dòng chất lỏng màu sóng sánh thơm lừng được rót vào từng chiếc ly, Tàu lai nâng ly rượu nhấp từng ngụm, đôi má em ửng đỏ vì men rượu. Em cười nhẹ rồi nói với tao
_ Cám ơn anh vì ngày hôm nay.
Tao cười, nhấp tiếp 1 hớp rượu. Bất chợt Tàu lai hỏi tao
_ Sao anh không hỏi gì về em ?
Tao nhìn em rồi nói
_ Anh không có thói quen soi mói đời sống riêng tư của người khác
Tàu lai cười lớn, em nói tiếp
_ Nhưng em muốn kể với anh
_ Uhm, vậy em cứ kể. Tao nói
Em nhấp 1 ngụm rượu rồi kể về cuộc sống của em. Ai cũng vậy, đều có 1 chuyện về cuộc đời của mình, cũng có những góc khuất không thể nói ra. Nhưng tối nay, Tàu lai ngồi đó, trút những nỗi niềm tâm sự trong cuộc sống của em với 1 người mới quen như tao, chắc là hơi men làm cho người ta mạnh dạn hơn để trút bỏ những nỗi niềm sâu thẳm. Và có lẽ tao không tiện viết ra đây những lời tâm sự của em tối hôm đó, vì tao đã hứa giữ những bí mật đó cho em.
Cuộc nhậu nào cũng phải tàn. Tao hơi lâng lâng nhưng vẫn đủ tỉnh táo, còn Tàu lai chắc cũng giống tao.
Chiếc xe máy len lỏi vào khu Chợ Lớn và dừng lại trước nhà của Tàu lai, em vẫn ngồi đằng sau xe hỏi tao
_ Tối nay anh ngủ ở khách sạn hả?
Tao vừa gật đầu vừa trả lời em
_ Uhm, có gì không em?
Tàu lai ngập ngừng trả lời
_ Em qua đó với anh được không? Ở nhà buồn
Tao cười rồi quay mặt ra phía sau nhìn em
_ Anh đang có rượu trong người, qua đó không tiện đâu em
Không thấy em trả lời, em bước xuống xe rồi chào tạm biệt tao, hình như em không vui.
Tao vặn ga, chiếc xe máy lao đi. Là đàn ông, ai mà chẳng ham muốn xác thịt trước 1 người con gái đẹp và hấp dẫn như Tàu lai, nhưng có lẽ tao biết cái gì nên và không nên...
Những ngày sau đó, tao vẫn chở Tàu lai đi thăm thú Sài Gòn, em vẫn vui vẻ, tao nghĩ 1 người con gái sinh ra và lớn lên ở phương Tây như em chắc sẽ có những suy nghĩ thoáng hơn.
Những buổi ăn tối, tao, 2 chị em Vĩnh Long và Tàu lai thật sự vui vẻ. Tàu lai có vẻ hợp gu với 2 chị em Vĩnh Long nên bây giờ tao chỉ là người ngồi nghe những câu chuyện của mấy chị em.
Rồi mẹ tao về sau chuyến hành hương, 1 ngày ngắn ngủi bên mẹ tao cũng nhanh chóng trôi qua. Qua ngày hôm sau tao lại tất bật chở mẹ tao đi mua sắm để bà đem về Thụy Sĩ, tranh thủ thăm thằng nhóc con tao, rồi lại về khách sạn đóng gói hành lý.
8h30' tối, chiếc taxi đã đậu trước khách sạn, tao nhanh chóng bỏ những chiếc va li vào cốp xe, chiếc xe taxi lăn bánh về hướng sân bay.
Ra đến sân bay thì cũng thấy xe của mẹ con em Tàu lai cũng vừa đến, lại khệ nệ bỏ những chiếc va li xuống chiếc xe đẩy cho mẹ tao và mẹ con em Tàu lai.
Mẹ tao đưa cho tao 1 bao thư, kêu tao cất vào túi kĩ lưỡng, về đến nhà hả mở ra. Bà dặn dò tao rất nhiều, tao cười rồi nói
_ Con lớn rồi mà, mẹ cứ lo
Uhm có lẽ tao lớn rồi nhưng đối với mẹ tao hay tất cả ông bố bà mẹ khác, họ vẫn lo lắng và luôn nghĩ con mình vẫn là những đứa trẻ con...
Tàu lai bước về phía tao, bất chợt em ôm chầm lấy tao, em khóc thút thít rồi nói
_ Cám ơn anh, em sẽ nhớ Sài Gòn nhiều lắm, vì ở Sài Gòn có anh
Tao im lặng, lấy tay vỗ nhè nhẹ vào lưng em an ủi
_ Thì có dịp về thăm anh, đừng khóc nữa em
Tàu lai ôm tao chặt hơn, mẹ tao và mẹ em nhìn tụi tao cười nhưng đôi mắt của họ đang rơi những giọt nước mắt...
Rồi cũng phải đến lúc chia ly, cả 3 người phụ nữ bước vào khu vực check in, bóng của họ từ từ khuất sau những lớp cửa, tao nhìn thấy Tàu lai quay lại nhìn tao trước khi em bước vào trong, hình như em vẫn còn đang khóc
Tao chầm chậm bước lên tầng trên, nơi tao có thể thấy rõ những đường băng ngoài kia
Đốt 1 điếu thuốc, tao nhìn những ánh sáng nhấp nháy phát ra từ những chiếc máy bay đang lên xuống.
Vẫn biết là mẹ tao có ngày về rồi sẽ có ngày đi, nhưng giờ đây trong tao có 1 khoảng trống hụt hẫng như vừa mất đi 1 điều gì quý giá lắm. Tao đứng đó, rất lâu, nhìn những cánh bay cất cánh vào trong màn đêm ... Chắc là trong những chuyến bay vừa cất cánh, có mẹ tao, mẹ Tàu lai và em trên đó.
Đêm nay Sài Gòn sao lạnh quá, tao thấy trong lòng trống trải quá, kéo cái dây kéo áo khoác lên cao hơn, tao lại đốt 1 điếu thuốc, những làn khói mỏng manh như chẳng đủ sưởi ấm tâm hồn tao lúc này...Những tiếng ù ù của động cơ máy bay xa dần trên bầu trời đêm Sài Gòn.
 
#kíức1thờingangdọc
#Chap33


Về đến khách sạn, tao nằm vật ra giường, nhìn lên khoảng không 1 cách vô định. Bất chợt nhớ tới cái bao thư của mẹ tao đưa trước lúc đi, tao lần mò vào túi lấy nó ra, tao hồi hộp mở cái bìa thư
Những tờ giấy bạc mệnh giá 100 Euro, tổng cộng 5.000 Euro. Bước ra ban công, tao đốt 1 điếu thuốc, thổi những làn khói thuốc vào màn sương đêm, ước gì tao có thể dùng hết số tiền đó để đổi lại những khoảnh khắc được ở bên ba mẹ tao, dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi...Trời lại đổ mưa, cơn mưa lớn lắm, làm trắng xóa những con đường phía dưới...
Sáng hôm sau, thức dậy sau 1 giấc ngủ dài. Bước ra từ toilet sau khi vệ sinh cá nhân xong, tao trả phòng khách sạn, bỏ cái ba lô phía trước xe, tao nổ máy phóng chiếc xe máy về lại bãi xe
Về đến nhà thằng chủ xe, tao thấy có sự xuất hiện của 2 thằng nào lạ hoắc, chắc là tài xế mới của 2 chiếc xe cứu thương mới đem về. Thằng chủ xe giới thiệu tao với 2 thằng kia, 1 thằng quê ở Tây Ninh, 1 thằng quê ở Lâm Đồng, cả 2 đều bằng tuổi tao. Vậy là hôm nay cái bàn cà phê thêm xôm tụ với 2 thành viên mới. Và thời gian tao nghỉ vừa rồi, 2 thằng kia cũng theo Nha Trang và Bến Tre học hỏi kinh nghiệm, giờ tụi nó cũng đã ra ôm xe lái như tao trước kia...
Nhường tài cho tụi kia, tao ôm tài cuối, chắc có lẽ tao thích chạy đêm.
Ngồi uống cà phê chán chê mà chỉ mới có xe của thằng Nha Trang và Bến Tre đã đi. Còn lại thằng Tây Ninh và Lâm Đồng, tao rủ tụi nó ra kiếm gì bỏ bụng vì cũng tới giờ ăn trưa. Vậy là cả 3 thằng tụi tao lót tót ra quán cơm bụi gần đó, vừa ăn vừa trò chuyện hỏi thăm, coi như tình cảm anh em đồng nghiệp xích lại gần nhau hơn.
Rồi 2 thằng kia cũng lần lượt tới tài, phóng xe đi mất. Tao lủi thủi lên phòng, nằm ngủ 1 giấc, mấy ngày nay ở với mẹ tao, ăn ngủ đầy đủ, giờ về với công việc, phải tranh thủ thời gian để ngủ...
Ngủ 1 giấc đến 4h chiều, khi mà chiếc điện thoại tao lại reo lên, số điện thoại của thằng chủ xe. Vội vàng rửa mặt cho tỉnh táo rồi tao bước qua bãi xe, cũng gần chục ngày không được lăn lộn trên những chặng đường dài rồi. Bước lên xe, tao nổ máy, tiếng còi hú quen thuộc lại vang lên, chiếc xe cứu thương phóng đi len lỏi vào dòng người và xe, bầu trời đang vần vũ kéo những đám mây đen kịt báo hiệu 1 cơn mưa sắp bắt đầu...
Tao lùi xe hơi sâu vào phía trong hành lang, tránh bị những hạt mưa làm ướt khi mở cốp nhận bệnh. Ngoài trời, cơn mưa như càng nặng hạt hơn, những thằng nhóc đang hò hét đùa giỡn dưới cơn mưa mát lạnh ngoài kia...
Hôm nay chắc có lẽ do trời mưa nên cái khoảng sân của bệnh viện Ung Bướu không có cảnh chen chúc nhốn nháo của mọi người, nếu nói về bệnh viện Ung Bướu chắc không có gì xa lạ với mọi người, mà tao đéo hiểu người Việt Nam của mình làm gì mà tỉ lệ mắc các bệnh về ung thư khá cao, chắc là do ăn uống...
Tiếng bánh xe kêu xèn xẹt trên nền gạch của chiếc băng ca đưa tao về lại thực tại, 1 chị điều dưỡng đang đẩy chiếc băng ca với 1 ông bác chắc cũng tầm 60 tuổi nằm trên đó, theo sau là mấy thanh niên và phụ nữ đang xách theo những đồ dùng của người bệnh, chắc là người nhà
Tao mở cốp xe và kéo chiếc băng ca trên xe xuống, chị điều dưỡng nhìn tao rồi nói
_ Em mở oxy cho chú thở
Tao nhanh nhẹn gật đầu rồi vào trong xe làm các thao tác để mở van bình oxy.
Người bệnh được chuyển qua chiếc băng ca và đã nằm gọn gàng trong xe, sợi dây thở cũng đã được nối với cái bình oxy, chị điều dưỡng kiểm tra cái hộp nhựa chứa nước đang sủi bọt khí nhè nhẹ, nhìn qua cái đồng hồ đo lượng oxy chị nói với những người xung quanh
_ Thủ tục đã xong, người nhà yên tâm đưa bác về nhà, ở nhà nên chuẩn bị sẵn bình oxy !!!
Những tiếng cám ơn rồi chào tạm biệt của những người nhà, có lẽ những người này cũng là người có địa vị trong xã hội, qua cách ăn mặc tao đoán vậy
Xong xuôi đâu đó, tao gật đầu chào tạm biệt chị điều dưỡng bước lên xe nổ máy, chiếc xe chầm chậm lăn bánh ra khỏi cổng bệnh viện và phóng đi trong màn mưa, tiếng còi hú vang lên, thi thoảng những tia sét xẹt lên làm sáng rực cả 1 vùng trời...
Chiếc xe cứu thương vẫn lầm lũi xé tan màn mưa chạy bon bon trên quốc lộ, trời đã chập choạng tối, trên xe tao phải cố căng mắt ra để quan sát phía trước, chiếc xe vẫn giữ vận tốc đều đều 70-80 km/h, thỉnh thoảng kêu lên xẹt xẹt khi bánh xe lướt qua những vũng nước chưa thoát kịp trên đường...
Rồi tiếng nói của những người ngồi phía sau như phá vỡ cái không khí lạnh lẽo trên xe, người thì điện thoại, người này nói chuyện với người kia...nhưng hình như họ chẳng quan tâm đến tình hình sức khỏe của ông bác đang nằm trên chiếc băng ca kia, mà cái họ quan tâm chính là cái quyền thừa kế của họ. Chia đất cát sao cho sòng phẳng, rồi họ cãi nhau vì đất người này nhiều hơn đất người kia, miếng đất này có nhiều cây trái hơn miếng kia... Rồi họ lại thống nhất không cần thuê bình oxy vì người cha của họ trước sau gì cũng không qua khỏi, mà không ai có thời gian chăm sóc cho cha của mình, rồi kế hoạch làm đám tang, ai cũng góp ý phải làm 1 cái đám thật lớn, mời ban nhạc này, ban nhạc kia để chứng tỏ cái địa vị của họ với xã hội...
Qua câu chuyện họ trao đổi, giờ tao đã biết cả 4 người ngồi trên xe lúc này đều là những người con của ông bác kia. Họ chẳng cần biết sự có mặt của 1 người ngoài như tao, cũng đúng thôi, tao chỉ là 1 thằng tài xế xe cứu thương, chắc gì họ gặp lại tao, và cũng chẳng ai muốn gặp lại tao cả. Có lẽ vì thế nên họ trao đổi với nhau những việc mà khi tao nghe thấy, tao chỉ biết nở 1 nụ cười chua chát, không biết ông bác đang nằm đó có nghe những gì họ nói, nhưng tao hy vọng ông cứ mê man đi, để tránh phải nghe những điều cay đắng được chính những người con thân yêu của ông nói ra...
Bây giờ cơn mưa đã tạnh nhưng thi thoảng vẫn còn những tia sét sáng chói chớp nhoáng trên bầu trời đêm...
Hơn 9h tối, chiếc xe cứu thương dừng lại trước 1 ngôi nhà khang trang ở trung tâm huyện thuộc tỉnh Trà Vinh, tao mở cốp xe và hỏi những người trên xe
_ Gia đình có chuẩn bị bình oxy chưa để em vào gắn oxy cho bác trai ???
Tất cả im lặng trong chốc lát rồi 1 người đàn ông trung niên trong nhóm lắc đầu nói
_ Thôi khỏi không cần đâu em !!!
Không 1 ai phản đối câu nói vừa rồi của người đàn ông, chỉ là 1 sự im lặng như đồng tình...
Tao lại bước lên xe, tiến đến ngồi cạnh ông bác đang nằm đó, đôi mắt ông lim dim, người ông rất ốm, chắc ông cũng đã chịu nhiều đau đớn về thể xác khi bị căn bệnh hành hạ rồi. Tao nói nhỏ với ông
_ Con tháo oxy cho bác nhe...
Tao nhanh chóng đóng van của bình oxy, lấy cái sợi dây thở trên mũi của ông ra rồi vội vàng nhảy xuống xe, kéo cái băng ca ông đang nằm trên đó vào phía trong nhà. Những động tác này như quá quen thuộc đối với tao, nhưng mỗi lần lấy tay khóa cái van của bình oxy, tao như thấy nhói ở trong lòng, phải chăng chính tay tao vừa làm cái hành động kết thúc 1 kiếp người hay tao đang giải thoát cho họ ???
Vài người thanh niên đã đứng sẵn phụ tao chuyển ông bác qua 1 chiếc giường. Tao nhanh chóng đẩy chiếc băng ca ra ngoài, tao quay đầu nhìn lại phía chiếc giường, thầm nói
_ Về nhà rồi đó bác !!!
Lấy tiền cước vận chuyển xong, tao lặng lẽ bước ra xe, tao chợt nhớ hình như hôm nay trên chuyến xe vừa rồi, tao chẳng nghe tiếng khóc nào cả.
Vẫn như thói quen, tao bật nắp lon bò cụng rồi làm 1 hớp, châm lửa đốt 1 điếu thuốc, nổ máy xe, tao đánh tay lái quay xe về Sài Gòn.
Khi xe về đến vòng xoay của bệnh viện đa khoa Vĩnh Long, tao tấp xe vào lề đường, nơi có cái quán nhỏ bán thuốc lá và nước giải khát.
Bước vào quán, tao mua gói thuốc lá và mấy lon cà phê. Người phụ nữ trung niên, chắc là chủ quán niềm nở lấy thuốc lá và cà phê lon cho tao, chị nói
_ Có đi vệ sinh thì ra phía sau nhe bác tài
Tao dạ rồi cười, tao thích chơi ngoài đường hơn, vừa mát vừa thoải mái. Người phụ nữ lại nói
_ Kêu người ngoài xe xuống đi vệ sinh đi, không tính tiền đâu mà ngại !!!
Tao giật mình trước câu nói của người phụ nữ, tao hỏi liền
_ Chị nói ai, người nào?
Tao quay mặt về hướng chiếc xe cứu thương đang đậu sát lề đường, chỉ duy nhất chiếc xe của tao đậu đó, ánh đèn chớp đỏ vẫn quay đều đều trên mui xe
Người phụ nữ hất hàm về phía xe tao rồi trả lời câu hỏi của tao
_ Thì người ngồi trên xe của em đó
Tao im lặng, ánh mắt tao vẫn nhìn về hướng chiếc xe, làm đéo gì có ai, suốt chặng đường về chỉ có mình tao, hay là...
Những giọt mồ hôi bắt đầu chảy ra trên khuôn mặt của tao, chân tao hơi run, những tiếng thình thịch, thình thịch của nhịp tim hình như đang đập nhanh hơn trong lồng ngực của tao... Tao vẫn đứng đó nhìn ra chiếc xe, chiếc đèn ưu tiên vẫn chớp những ánh sáng đỏ, nó quay đều, quay đều như đang thôi miên tao
Bất chợt 1 tràng cười kèm theo cái vỗ vai làm tao giật bắn người, quay lại thì ra là người phụ nữ chủ quán. Chị vừa cười vừa nói
_ Mày nhát vậy em, tao tưởng chạy cứu thương như mày phải lỳ lắm chứ. Nãy giờ chị giỡn với mày, không có ai trên xe đâu
Tao ngớ người với câu nói của chị rồi cũng bực mình nói
_ Giỡn hổng vui nhe chị ruột
Chắc có lẽ thấy mặt tao không vui nên chị ta nói tiếp
_ Thôi xin lỗi thằng em. Tại chồng chị cũng là tài xế xe cứu thương giống em, ổng chạy trong bệnh viện này nè
Vừa nói chị ta vừa chỉ về hướng cái bệnh viện đa khoa Vĩnh Long
Giờ tao như nhẹ cả người, ĐM bà này cũng biết hù quá. Trả tiền xong mấy thứ tao vừa mua, đang định quay đi thì người phụ nữ kêu tao lại rồi đưa tao lon cà phê sữa, chị ta cười rồi nói
_ Này chị tặng thằng em làm quen, có dịp đi ngang đây thì ghé quán chị.
Tao cười rồi cảm ơn người phụ nữ, chị làm thằng em ấn tượng với cái quán này rồi đó.
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, tao quay mặt nhìn về phía sau xe, chỉ là khoảng không im lìm, rít 1 hơi thuốc tao yên tâm tiếp tục cuộc hành trình. Tao bật cười 1 mình vì tình huống xảy ra vừa rồi, tao và hầu hết mọi người chắc sẽ sợ hãi khi nhắc đến chuyện ma quỷ.
Bất chợt tao nghĩ đến ca vừa rồi, không biết ông bác kia giờ ra sao ? Tao không biết ma quỷ đáng sợ ra sao, nhưng chắc là sẽ không đáng sợ bằng những người con trên chuyến xe vừa rồi, những người có địa vị trong xã hội, khoác lên mình những bộ quần áo đắt tiền nhưng nhân cách sống thì không đáng 1 xu.
Tao nghĩ không chừng con ma, con quỷ chắc nó không đáng sợ bằng con người...
 
Back
Top